Chương 182: Muốn bị tức chết
Trần Mạc Tranh
03/08/2017
“A!” Một tiếng thét chói tai cắt ngang trời đêm yên tĩnh.
Nháy mắt tiếp theo, tiếng thét chói tai đột nhiên ngừng lại, một đôi tay bưng kín miệng Tô Thi Thi.
“Em thử kêu xem?” Đỉnh đầu truyền đến giọng nói nghiến răng nghiến lợi của người đàn ông.
Tô Thi Thi thân thể cứng đờ, gian nan ngẩng đầu, lúc thấy rõ ràng dung mạo của người đàn ông đó, tức giận đến một quyền đánh qua đi.
“Anh muốn làm cái gì... Ách... Đối... Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý.” Tô Thi Thi thật muốn chết luôn rồi.
Anh tại sao không né, một quyền kia của cô trực tiếp đánh vào mũi Bùi Dịch.
“Tô Thi Thi, em chán sống rồi!” Bùi Dịch hung tợn trừng mắt Tô Thi Thi, hận không thể ném cô xuống đất.
“Tôi thật sự không phải cố ý.” Tô Thi Thi rụt cổ, dơ tay muốn giúp anh xoa xoa.
Ai bảo anh tự nhiên dọa cô chứ!
Bùi Dịch quay đầu đi, ngữ khí lành lạnh: “Em còn dám lộn xộn, tôi liền đem em cỡi hết buộc ở trên cây!”
“Anh...”
Có thể từ từ nói chuyện hay không?
Tô Thi Thi bực mình quay đầu, nhưng rất nhanh lại ngẩng đầu nghi hoặc nhìn anh: “Anh hơn nửa đêm ôm ấp tôi đến nơi hoang dã này làm gì?”
“Em nói xem?” Bùi Dịch cúi đầu nhìn Tô Thi Thi, đáy mắt có một tia sáng lấp lánh chớp động.
Tô Thi Thi khẩn trương kéo vạt áo anh: “Anh đừng làm càng, cho dù nơi hoang vu vắng vẻ, nếu lỡ có người nhìn thấy thì làm sao đây?”
“Cô bé, em đang suy nghĩ linh tinh cái gì?” Bùi Dịch đáy mắt ý cười chớp lóe rồi biến mất.
“Anh lại đùa giỡn tôi!” Tô Thi Thi mặt trắng xanh liền đen.
Cô nhìn chung quanh một chút, phát hiện bọn họ là ở trong trang viên, hiện tại phương hướng đang đi đến là...
“Chúng ta đang đi đến nhà chính sao?” Tô Thi Thi càng thêm buồn bực, người đàn ông này đang muốn làm cái gì?
Bùi Dịch không nói gì, ôm cô vững bước hướng về phía trước đi.
Con đường này mấy ngày nay Tô Thi Thi cũng sớm đã đi đến vô cùng quen thuộc, nhưng mà giờ phút này cô từ trong đáy lòng lại dâng lên một cảm giác sởn gai ốc.
Cô lén lút ngẩng đầu nhìn Bùi Dịch. Thấy anh đang mím môi, một dáng vẻ như ý nói người sống chớ lại gần. Cô yên lặng đem lời muốn nói nuốt xuống.
Dù sao đến lúc đó tự nhiên biết.
Chỉ là đến chỗ bên ngoài nhà chính, Bùi Dịch cũng không có đi vào, ngược lại vòng ra vách tường phía sau nhà chính.
“Anh tới cùng muốn làm cái gì...”
“Gâu gâu!” Tô Thi Thi lời còn chưa dứt, liền nghe đến trong vườn truyền đến một loạt tiếng chó sủa.
Trong đầu cô một tia sáng xẹt qua, đột nhiên hiểu rõ ra, lập tức hướng về phía trong vườn nhỏ giọng nói: “Đại cẩu tử các ngươi đừng kêu!”“Anh muốn giúp tôi cứu bọn nó ra sao?” Tô Thi Thi nhảy đến trên đất, ngửa đầu cực kỳ vui vẻ nhìn Bùi Dịch.
Mắt của cô vốn đã to. Lúc này ngửa đầu, trong mắt cất giấu ý cười, ở dưới ánh trăng giống như một viên ngọc minh châu sáng lấp lánh.
Bùi Dịch không biết làm sao nữa, bụng dưới mạnh căng thẳng. (Ôi sặc. Ông vừa thôi, nhiêu đó đã có phản ứng rồi
Nháy mắt tiếp theo, tiếng thét chói tai đột nhiên ngừng lại, một đôi tay bưng kín miệng Tô Thi Thi.
“Em thử kêu xem?” Đỉnh đầu truyền đến giọng nói nghiến răng nghiến lợi của người đàn ông.
Tô Thi Thi thân thể cứng đờ, gian nan ngẩng đầu, lúc thấy rõ ràng dung mạo của người đàn ông đó, tức giận đến một quyền đánh qua đi.
“Anh muốn làm cái gì... Ách... Đối... Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý.” Tô Thi Thi thật muốn chết luôn rồi.
Anh tại sao không né, một quyền kia của cô trực tiếp đánh vào mũi Bùi Dịch.
“Tô Thi Thi, em chán sống rồi!” Bùi Dịch hung tợn trừng mắt Tô Thi Thi, hận không thể ném cô xuống đất.
“Tôi thật sự không phải cố ý.” Tô Thi Thi rụt cổ, dơ tay muốn giúp anh xoa xoa.
Ai bảo anh tự nhiên dọa cô chứ!
Bùi Dịch quay đầu đi, ngữ khí lành lạnh: “Em còn dám lộn xộn, tôi liền đem em cỡi hết buộc ở trên cây!”
“Anh...”
Có thể từ từ nói chuyện hay không?
Tô Thi Thi bực mình quay đầu, nhưng rất nhanh lại ngẩng đầu nghi hoặc nhìn anh: “Anh hơn nửa đêm ôm ấp tôi đến nơi hoang dã này làm gì?”
“Em nói xem?” Bùi Dịch cúi đầu nhìn Tô Thi Thi, đáy mắt có một tia sáng lấp lánh chớp động.
Tô Thi Thi khẩn trương kéo vạt áo anh: “Anh đừng làm càng, cho dù nơi hoang vu vắng vẻ, nếu lỡ có người nhìn thấy thì làm sao đây?”
“Cô bé, em đang suy nghĩ linh tinh cái gì?” Bùi Dịch đáy mắt ý cười chớp lóe rồi biến mất.
“Anh lại đùa giỡn tôi!” Tô Thi Thi mặt trắng xanh liền đen.
Cô nhìn chung quanh một chút, phát hiện bọn họ là ở trong trang viên, hiện tại phương hướng đang đi đến là...
“Chúng ta đang đi đến nhà chính sao?” Tô Thi Thi càng thêm buồn bực, người đàn ông này đang muốn làm cái gì?
Bùi Dịch không nói gì, ôm cô vững bước hướng về phía trước đi.
Con đường này mấy ngày nay Tô Thi Thi cũng sớm đã đi đến vô cùng quen thuộc, nhưng mà giờ phút này cô từ trong đáy lòng lại dâng lên một cảm giác sởn gai ốc.
Cô lén lút ngẩng đầu nhìn Bùi Dịch. Thấy anh đang mím môi, một dáng vẻ như ý nói người sống chớ lại gần. Cô yên lặng đem lời muốn nói nuốt xuống.
Dù sao đến lúc đó tự nhiên biết.
Chỉ là đến chỗ bên ngoài nhà chính, Bùi Dịch cũng không có đi vào, ngược lại vòng ra vách tường phía sau nhà chính.
“Anh tới cùng muốn làm cái gì...”
“Gâu gâu!” Tô Thi Thi lời còn chưa dứt, liền nghe đến trong vườn truyền đến một loạt tiếng chó sủa.
Trong đầu cô một tia sáng xẹt qua, đột nhiên hiểu rõ ra, lập tức hướng về phía trong vườn nhỏ giọng nói: “Đại cẩu tử các ngươi đừng kêu!”“Anh muốn giúp tôi cứu bọn nó ra sao?” Tô Thi Thi nhảy đến trên đất, ngửa đầu cực kỳ vui vẻ nhìn Bùi Dịch.
Mắt của cô vốn đã to. Lúc này ngửa đầu, trong mắt cất giấu ý cười, ở dưới ánh trăng giống như một viên ngọc minh châu sáng lấp lánh.
Bùi Dịch không biết làm sao nữa, bụng dưới mạnh căng thẳng. (Ôi sặc. Ông vừa thôi, nhiêu đó đã có phản ứng rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.