Chương 739: Người phụ nữ kia già quá
Trần Mạc Tranh
12/04/2018
Lúc này đúng là thời gian sập tối tan tầm, Tần Như Ngọc sau khi quẹt thẻ tan ca, chạy thẳng đến trung tâm thành phố.
Cô sợ tan tầm là giờ cao điểm kẹt xe, ngồi tàu điện ngầm.
Đối với mấy người bạn gia thế tương đương cô mà nói, hành vi của cô quả thực là không thể hiểu được. Bọn họ những người có tiền đó người nào ra khỏi cửa không có lái xe đón đưa, mà Tần Như Ngọc lại đi ngồi tàu điện ngầm giống như một nhân viên công sở bình thường.
Có một chuyến tàu điện ngầm vừa lúc đi ngang qua khu vực gần căn hộ Bùi Tĩnh ở vào trung tâm thành phố. Tần Như Ngọc chỉ tốn 20 phút liền chạy tới nơi đó.
"Là tòa số 17 hay vẫn lại là tòa 18 đây?" Tần Như Ngọc nhìn trước mắt đều là những tòa nhà nhìn không sai biệt lắm, có chút mơ hồ.
Nơi này là tiểu khu sa hoa, Tần gia nhà cô là một trong những cổ đông nơi này, tiến vào đương nhiên là việc rất dễ. Nhưng cô quên nhà Bùi Tĩnh là tòa nào.
"Có phải gần đây xem tư liệu quá dụng công hay không, đại não thật sự thoái hóa rồi?" Tần Như Ngọc đấm đấm đầu chính mình, nhớ lại có nên tìm Tô Thi Thi hỏi một phen hay không.
Đúng lúc này, trong mắt cô bỗng nhiên lướt qua một bóng dáng quen thuộc. Cho dù cách được có chút xa, nhưng cô nhiều năm qua như vậy luyện thành bản năng Rada trinh thám thịt người, chỉ cần Bùi Tĩnh vừa xuất hiện ở gần đó, cô có thể cảm giác được.
"Bùi Tĩnh..." Tần Như Ngọc ánh mắt sáng lên, khẩn trương chạy tới, nhưng kêu la còn không có ra khỏi miệng, cô bỗng nhiên ngừng lại.
Bùi Tĩnh đứng phương hướng hẳn là tòa số 18. Lúc này, cậu đứng ở dưới lầu, mà một cô gái từ trong hành lang chạy vội ra ngoài, đứng ở trước mặt cậu.
Từ góc độ Tần Như Ngọc, mơ hồ có thể nhìn đến Bùi Tĩnh hướng tới cô gái kia lộ ra tươi cười.
Người luôn luôn ngoại trừ Tô Thi Thi đối bất với luận kẻ nào đều đã lạnh như băng Bùi Tĩnh, lúc này lại đối một cô gái cười đến tốt đẹp như vậy.
Mà để cho Tần Như Ngọc cả kinh đã quên ngôn ngữ, là dáng vẻ của cô gái kia.
Cô chỉ nhìn được phía sau cô gái kia. Khi nhìn đến trong nháy mắt đó, cô hoảng hốt cảm thấy được chính mình thấy được Tô Thi Thi.
Thật sự quá giống. Nhất là dáng vẻ cô gái kia lúc này cúi đầu cười yếu ớt, giống như cùng Tô Thi Thi trong một cái khuông mẫu khắc ra một dạng.
Nhưng Tần Như Ngọc biết, người kia không có khả năng là Tô Thi Thi. Cô ta so với Tô Thi Thi thấp hơn rất nhiều.
"Vì cái gì?" Tần Như Ngọc che miệng, tim xiết chặt đau lợi hại.
Cậu rõ ràng nói qua với cô, tình cảm của cậu đối với Tô Thi Thi không liên quan đến tình yêu. Nhưng vì cái gì cậu tìm phụ nữ lại muốn dựa theo dáng vẻ chị dâu mình mà tìm?
Nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, Tần Như Ngọc ở một khắc này phát hiện, chính mình là buồn cười như thế.
"Nhưng mày lại có cái tư cách gì đến truy hỏi anh ấy tại sao lại như vậy?" Tần Như Ngọc tự giễu.
Cô quả thật không có tư cách.
Nếu cô có tư cách, cô hiện tại là có thể lao ra lớn tiếng chất vấn cậu vì cái gì muốn gạt cô. Có thể đem cô gái kia đuổi đi.
Nhưng mà cô một chút tư cách đều không có.
Thì ra, chuyện cô cố gắng nhiều năm như vậy, chỉ là một hồi truyện cười không biết lượng sức mà thôi.
Bùi Tĩnh cùng cô gái kia không biết nói gì đó, cậu như là suy nghĩ một phen, rồi sau đó tiện đỡ tay cô gái kia đi theo cô ta cùng vào trong tòa nhà.
Tần Như Ngọc gắt gao nhìn theo cậu đỡ tay cô gái kia, răng nanh cắt nát môi, lại không cảm giác được đau.
Bước chân chậm chạp, nghĩ muốn đuổi theo, lại bỗng nhiên khiếp đảm.
Nếu cô đuổi theo như vậy, có phải cùng anh đến một chút liên hệ sau cùng đều đã chặt đứt hay không?
Từ nay về sau, bọn họ liền hoàn toàn chỉ là người xa lạ.
"Người phụ nữ kia quá già rồi." Sau lưng bỗng nhiên truyền đến một giọng nói non nớt.
Tần Như Ngọc hoảng hốt nhìn đi qua, phát hiện là tên nhóc Bùi Ngôn kia.
Bùi Ngôn nhìn về phía trước hàng hiên, ôn hoà nói: "Em không nghĩ muốn kêu một người phụ nữ già như thế làm thím."
Cậu bé nói xong nhìn Tần Như Ngọc liếc mắt một cái: "Cho nên, chị phải cố lên rồi."
Tần Như Ngọc mũi đau xót, mạnh ngồi xổm xuống vùi đầu ở trên đùi, lớn tiếng khóc lên.
Nhiều năm ủy khuất như vậy, phảng phất muốn toàn bộ bạo phát đi ra.
Bạn nhỏ Bùi Ngôn nhíu vặn mi, thanh âm non nớt ra vẻ lão thành: "Em đã nói con gái các người trời sinh thế yếu. Cho nên... Chị khóc một trận cho đã đi, không ai sẽ chê cười chị."
Tần Như Ngọc ngừng một trận, rồi sau đó khóc đến càng thêm lớn tiếng hơn.
Cô rõ ràng là bị một tên nhóc chê cười!
Mà chuyện quan trọng hơn chính là, dù Bùi Ngôn không nghĩ muốn kêu cô gái kia là thím thì có thể ngăn cản. Cũng không phải cô cố gắng liền có thể làm được.
Cô cho dù bỏ thêm mười năm dầu, vẫn không thể nào đem chiếc xe Bùi Tĩnh này chạy trên đường.Tần Như Ngọc cảm thấy được, tình yêu của cô đã chết.
Bạn nhỏ Bùi Ngôn từ nhỏ nhìn em gái khóc nhè, cho tới bây giờ liền cảm thấy được con gái khóc lên cực kỳ chán ghét. Nhất là Tần Như Ngọc vừa khóc lên liền không dứt, còn tuổi nhỏ cũng cảm thấy đau đầu.
"Chị nếu là lại khóc tiếp nữa, đợi lát con mắt sưng tấy đi nhà em liên hoan, liền không chỉ bị một mình em chê cười chị rồi."
"Em còn nói em không cười nhạo chị, hiện tại chính mình thừa nhận đi?" Tần Như Ngọc lau nước mắt ngẩng đầu, khóc thút thít nói.
Bùi Ngôn thật cạn cmn lời, vươn ra cánh tay nhỏ: "Đứng lên đi, bị người ta nhìn đến càng bị chê cười."
Tần Như Ngọc: "Chị đều đã mất mặt như thế, thì sợ gì?"
"Vậy chị muốn để cho chú trẻ của em nhìn đến?" Bùi Ngôn trực tiếp tung chiêu hiểm.
Quả nhiên, Tần Như Ngọc vừa nghe liền sợ rồi.
Trên thế giới này, cô có thể cho tất cả mọi người nhìn đến cô mất mặt thời điểm, chỉ riêng Bùi Tĩnh không thể.
"Chị hôm nay không đi liên hoan rồi. Em có thể nói cho chú trẻ của em, để anh ấy yên tâm trở về." Tần Như Ngọc ngẩng đầu nhìn thoáng qua căn hộ trước mắt, "Nếu anh ấy hôm nay chịu trở về mà nói."
Đang ôm ấp mỹ nhân, anh ấy quả thật lại thêm một cái lý do không quay về.
Bùi Ngôn xoay người nhìn bóng lưng cô chị đang rời đi, cái đầu nhỏ khôn ngoan cảm thấy được có phần không đủ dùng: "Thực không hiểu nổi phụ nữ các người."
Nếu là cậu bé, lúc này đã sớm mang theo các loại vũ khí xông lên đem chú trẻ của mình trói xuống đến nơi, làm sao có chuyện có thể ngồi chồm hổm dưới lầu khóc một hồi, khóc xong liền ảo não rời đi!
"Thật vô dụng." Bùi Ngôn lắc đầu, nghĩ tới sau này mình có phải nên là đối với Tần Như Ngọc tốt một chút hay không.
Cậu bé đương nhiên không rõ, Tần Như Ngọc không phải không thể đi lên, mà là không dám.
Tần Như Ngọc đi một mình đang đi dạo trên đường hoa anh đào, tâm trạng cũng rất nặng nề cực kỳ trầm trọng.
"Đồ nhóc con." Cô xoa xoa nước mắt, nhớ tới dáng vẻ vừa rồi Bùi Ngôn an ủi chính mình thời điểm, bất đắc dĩ nở nụ cười một phen.
Cô lại bị một tên nhóc đồng cảm rồi.
Nhưng mà cô làm sao nói cho một đứa bé, chú trẻ của nó thích mẹ nó đây?
Đây là cấm địa trong lòng Bùi Tĩnh, cô không thể đi đụng vào.
"Có lẽ, chỉ là vừa lúc cô gái kia dáng vẻ có phần giống nhau mà thôi." Tần Như Ngọc nghĩ nghĩ, quyết định không lại lo sợ không đâu.
Nghĩ nhiều, Bùi Tĩnh cũng sẽ không thích chính mình, lại có ích lợi gì.
Lúc này, trên lầu trong căn hộ nào đó, Bùi Tĩnh thu được tin tức cháu trai gửi đến.
"Đêm nay nha đầu Tần gia không tới liên hoan, chú có thể yên tâm trở về. Mặt khác, người còn không trở lại, mẹ con liền muốn trói người bắt về rồi."
Bùi Tĩnh cầm di động, trong mắt hiện lên quét xuống nghi hoặc, lại có chút thoải mái, nhưng rất nhanh lại nhíu hạ mi.
"Tần Như Ngọc nha đầu kia đổi tính rồi hả?" Bùi Tĩnh nhíu mày.
Trong ấn tượng của cậu, nha đầu Tần Như Ngọc kia là loại người điển hình không đạt mục đích không bỏ qua. Biết cậu đi công tác trở về, sẽ phải trực tiếp đi Bùi gia ôm cây đợi thỏ mới đúng.
"Bùi Tĩnh." Sau lưng truyền đến một âm thanh ôn nhu.
Bùi Tĩnh xoay người, nhìn thấy cái người phụ nữ tao nhã kia cầm một phần văn kiện đứng ở chỗ không xa nhìn cô ta.
"Tôi muốn trước về trong nhà một chuyến, tư liệu tôi sẽ giúp cô xử lý." Bùi Tĩnh tiếp nhận văn kiện, cầm lấy cặp công văn đặt ở trên ghế sofa đi ra ngoài.
Người phụ nữ kia cười tiễn cậu ra cửa, chỉ là đi đường có chút khập khiễng, trên mặt nửa bên phải còn có chỗ bầm tím.
"Cô thân thể không thoải mái, dừng bước." Bùi Tĩnh quay đầu nói, "Nơi này cực kỳ an toàn, hắn sẽ tìm không thấy cô, an tâm ở lại đi."
"Cảm ơn cậu." Người phụ nữ kia cảm kích liền gật gật đầu, nhưng vẫn như cũ kiên trì đưa cậu đến chỗ cửa.
"Có việc gọi điện thoại cho tôi." Bùi Tĩnh nói xong hướng tới thang máy đi đến.
Người phụ nữ kia nhìn bóng lưng cậu rời đi, có một cái chớp mắt thất thần. Liền ngay cả chính cô ta đều đã hiểu không rõ, Bùi Tĩnh một thiên chi kiêu tử như vậy, làm sao có thể hướng cô ta chìa tay giúp đỡ.
Bùi Tĩnh trực tiếp để cho lái xe lái xe đi trang viên, đến trong nhà thời điểm, Tô Thi Thi chính đang mang theo một đám chó đứng ở trước viện chờ cậu.
"Chịu trở lại rồi sao? Cánh cứng cáp rồi, đến nhà đều đã không trở lại đúng không?" Tô Thi Thi hai cái tay một tay vỗ về một cái đầu chó.
Bùi Tĩnh vừa thấy đến một đám chó ngao Tây Tạng đen tuyền, mày liền kìm lòng không được giật giật.
Cô sợ tan tầm là giờ cao điểm kẹt xe, ngồi tàu điện ngầm.
Đối với mấy người bạn gia thế tương đương cô mà nói, hành vi của cô quả thực là không thể hiểu được. Bọn họ những người có tiền đó người nào ra khỏi cửa không có lái xe đón đưa, mà Tần Như Ngọc lại đi ngồi tàu điện ngầm giống như một nhân viên công sở bình thường.
Có một chuyến tàu điện ngầm vừa lúc đi ngang qua khu vực gần căn hộ Bùi Tĩnh ở vào trung tâm thành phố. Tần Như Ngọc chỉ tốn 20 phút liền chạy tới nơi đó.
"Là tòa số 17 hay vẫn lại là tòa 18 đây?" Tần Như Ngọc nhìn trước mắt đều là những tòa nhà nhìn không sai biệt lắm, có chút mơ hồ.
Nơi này là tiểu khu sa hoa, Tần gia nhà cô là một trong những cổ đông nơi này, tiến vào đương nhiên là việc rất dễ. Nhưng cô quên nhà Bùi Tĩnh là tòa nào.
"Có phải gần đây xem tư liệu quá dụng công hay không, đại não thật sự thoái hóa rồi?" Tần Như Ngọc đấm đấm đầu chính mình, nhớ lại có nên tìm Tô Thi Thi hỏi một phen hay không.
Đúng lúc này, trong mắt cô bỗng nhiên lướt qua một bóng dáng quen thuộc. Cho dù cách được có chút xa, nhưng cô nhiều năm qua như vậy luyện thành bản năng Rada trinh thám thịt người, chỉ cần Bùi Tĩnh vừa xuất hiện ở gần đó, cô có thể cảm giác được.
"Bùi Tĩnh..." Tần Như Ngọc ánh mắt sáng lên, khẩn trương chạy tới, nhưng kêu la còn không có ra khỏi miệng, cô bỗng nhiên ngừng lại.
Bùi Tĩnh đứng phương hướng hẳn là tòa số 18. Lúc này, cậu đứng ở dưới lầu, mà một cô gái từ trong hành lang chạy vội ra ngoài, đứng ở trước mặt cậu.
Từ góc độ Tần Như Ngọc, mơ hồ có thể nhìn đến Bùi Tĩnh hướng tới cô gái kia lộ ra tươi cười.
Người luôn luôn ngoại trừ Tô Thi Thi đối bất với luận kẻ nào đều đã lạnh như băng Bùi Tĩnh, lúc này lại đối một cô gái cười đến tốt đẹp như vậy.
Mà để cho Tần Như Ngọc cả kinh đã quên ngôn ngữ, là dáng vẻ của cô gái kia.
Cô chỉ nhìn được phía sau cô gái kia. Khi nhìn đến trong nháy mắt đó, cô hoảng hốt cảm thấy được chính mình thấy được Tô Thi Thi.
Thật sự quá giống. Nhất là dáng vẻ cô gái kia lúc này cúi đầu cười yếu ớt, giống như cùng Tô Thi Thi trong một cái khuông mẫu khắc ra một dạng.
Nhưng Tần Như Ngọc biết, người kia không có khả năng là Tô Thi Thi. Cô ta so với Tô Thi Thi thấp hơn rất nhiều.
"Vì cái gì?" Tần Như Ngọc che miệng, tim xiết chặt đau lợi hại.
Cậu rõ ràng nói qua với cô, tình cảm của cậu đối với Tô Thi Thi không liên quan đến tình yêu. Nhưng vì cái gì cậu tìm phụ nữ lại muốn dựa theo dáng vẻ chị dâu mình mà tìm?
Nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, Tần Như Ngọc ở một khắc này phát hiện, chính mình là buồn cười như thế.
"Nhưng mày lại có cái tư cách gì đến truy hỏi anh ấy tại sao lại như vậy?" Tần Như Ngọc tự giễu.
Cô quả thật không có tư cách.
Nếu cô có tư cách, cô hiện tại là có thể lao ra lớn tiếng chất vấn cậu vì cái gì muốn gạt cô. Có thể đem cô gái kia đuổi đi.
Nhưng mà cô một chút tư cách đều không có.
Thì ra, chuyện cô cố gắng nhiều năm như vậy, chỉ là một hồi truyện cười không biết lượng sức mà thôi.
Bùi Tĩnh cùng cô gái kia không biết nói gì đó, cậu như là suy nghĩ một phen, rồi sau đó tiện đỡ tay cô gái kia đi theo cô ta cùng vào trong tòa nhà.
Tần Như Ngọc gắt gao nhìn theo cậu đỡ tay cô gái kia, răng nanh cắt nát môi, lại không cảm giác được đau.
Bước chân chậm chạp, nghĩ muốn đuổi theo, lại bỗng nhiên khiếp đảm.
Nếu cô đuổi theo như vậy, có phải cùng anh đến một chút liên hệ sau cùng đều đã chặt đứt hay không?
Từ nay về sau, bọn họ liền hoàn toàn chỉ là người xa lạ.
"Người phụ nữ kia quá già rồi." Sau lưng bỗng nhiên truyền đến một giọng nói non nớt.
Tần Như Ngọc hoảng hốt nhìn đi qua, phát hiện là tên nhóc Bùi Ngôn kia.
Bùi Ngôn nhìn về phía trước hàng hiên, ôn hoà nói: "Em không nghĩ muốn kêu một người phụ nữ già như thế làm thím."
Cậu bé nói xong nhìn Tần Như Ngọc liếc mắt một cái: "Cho nên, chị phải cố lên rồi."
Tần Như Ngọc mũi đau xót, mạnh ngồi xổm xuống vùi đầu ở trên đùi, lớn tiếng khóc lên.
Nhiều năm ủy khuất như vậy, phảng phất muốn toàn bộ bạo phát đi ra.
Bạn nhỏ Bùi Ngôn nhíu vặn mi, thanh âm non nớt ra vẻ lão thành: "Em đã nói con gái các người trời sinh thế yếu. Cho nên... Chị khóc một trận cho đã đi, không ai sẽ chê cười chị."
Tần Như Ngọc ngừng một trận, rồi sau đó khóc đến càng thêm lớn tiếng hơn.
Cô rõ ràng là bị một tên nhóc chê cười!
Mà chuyện quan trọng hơn chính là, dù Bùi Ngôn không nghĩ muốn kêu cô gái kia là thím thì có thể ngăn cản. Cũng không phải cô cố gắng liền có thể làm được.
Cô cho dù bỏ thêm mười năm dầu, vẫn không thể nào đem chiếc xe Bùi Tĩnh này chạy trên đường.Tần Như Ngọc cảm thấy được, tình yêu của cô đã chết.
Bạn nhỏ Bùi Ngôn từ nhỏ nhìn em gái khóc nhè, cho tới bây giờ liền cảm thấy được con gái khóc lên cực kỳ chán ghét. Nhất là Tần Như Ngọc vừa khóc lên liền không dứt, còn tuổi nhỏ cũng cảm thấy đau đầu.
"Chị nếu là lại khóc tiếp nữa, đợi lát con mắt sưng tấy đi nhà em liên hoan, liền không chỉ bị một mình em chê cười chị rồi."
"Em còn nói em không cười nhạo chị, hiện tại chính mình thừa nhận đi?" Tần Như Ngọc lau nước mắt ngẩng đầu, khóc thút thít nói.
Bùi Ngôn thật cạn cmn lời, vươn ra cánh tay nhỏ: "Đứng lên đi, bị người ta nhìn đến càng bị chê cười."
Tần Như Ngọc: "Chị đều đã mất mặt như thế, thì sợ gì?"
"Vậy chị muốn để cho chú trẻ của em nhìn đến?" Bùi Ngôn trực tiếp tung chiêu hiểm.
Quả nhiên, Tần Như Ngọc vừa nghe liền sợ rồi.
Trên thế giới này, cô có thể cho tất cả mọi người nhìn đến cô mất mặt thời điểm, chỉ riêng Bùi Tĩnh không thể.
"Chị hôm nay không đi liên hoan rồi. Em có thể nói cho chú trẻ của em, để anh ấy yên tâm trở về." Tần Như Ngọc ngẩng đầu nhìn thoáng qua căn hộ trước mắt, "Nếu anh ấy hôm nay chịu trở về mà nói."
Đang ôm ấp mỹ nhân, anh ấy quả thật lại thêm một cái lý do không quay về.
Bùi Ngôn xoay người nhìn bóng lưng cô chị đang rời đi, cái đầu nhỏ khôn ngoan cảm thấy được có phần không đủ dùng: "Thực không hiểu nổi phụ nữ các người."
Nếu là cậu bé, lúc này đã sớm mang theo các loại vũ khí xông lên đem chú trẻ của mình trói xuống đến nơi, làm sao có chuyện có thể ngồi chồm hổm dưới lầu khóc một hồi, khóc xong liền ảo não rời đi!
"Thật vô dụng." Bùi Ngôn lắc đầu, nghĩ tới sau này mình có phải nên là đối với Tần Như Ngọc tốt một chút hay không.
Cậu bé đương nhiên không rõ, Tần Như Ngọc không phải không thể đi lên, mà là không dám.
Tần Như Ngọc đi một mình đang đi dạo trên đường hoa anh đào, tâm trạng cũng rất nặng nề cực kỳ trầm trọng.
"Đồ nhóc con." Cô xoa xoa nước mắt, nhớ tới dáng vẻ vừa rồi Bùi Ngôn an ủi chính mình thời điểm, bất đắc dĩ nở nụ cười một phen.
Cô lại bị một tên nhóc đồng cảm rồi.
Nhưng mà cô làm sao nói cho một đứa bé, chú trẻ của nó thích mẹ nó đây?
Đây là cấm địa trong lòng Bùi Tĩnh, cô không thể đi đụng vào.
"Có lẽ, chỉ là vừa lúc cô gái kia dáng vẻ có phần giống nhau mà thôi." Tần Như Ngọc nghĩ nghĩ, quyết định không lại lo sợ không đâu.
Nghĩ nhiều, Bùi Tĩnh cũng sẽ không thích chính mình, lại có ích lợi gì.
Lúc này, trên lầu trong căn hộ nào đó, Bùi Tĩnh thu được tin tức cháu trai gửi đến.
"Đêm nay nha đầu Tần gia không tới liên hoan, chú có thể yên tâm trở về. Mặt khác, người còn không trở lại, mẹ con liền muốn trói người bắt về rồi."
Bùi Tĩnh cầm di động, trong mắt hiện lên quét xuống nghi hoặc, lại có chút thoải mái, nhưng rất nhanh lại nhíu hạ mi.
"Tần Như Ngọc nha đầu kia đổi tính rồi hả?" Bùi Tĩnh nhíu mày.
Trong ấn tượng của cậu, nha đầu Tần Như Ngọc kia là loại người điển hình không đạt mục đích không bỏ qua. Biết cậu đi công tác trở về, sẽ phải trực tiếp đi Bùi gia ôm cây đợi thỏ mới đúng.
"Bùi Tĩnh." Sau lưng truyền đến một âm thanh ôn nhu.
Bùi Tĩnh xoay người, nhìn thấy cái người phụ nữ tao nhã kia cầm một phần văn kiện đứng ở chỗ không xa nhìn cô ta.
"Tôi muốn trước về trong nhà một chuyến, tư liệu tôi sẽ giúp cô xử lý." Bùi Tĩnh tiếp nhận văn kiện, cầm lấy cặp công văn đặt ở trên ghế sofa đi ra ngoài.
Người phụ nữ kia cười tiễn cậu ra cửa, chỉ là đi đường có chút khập khiễng, trên mặt nửa bên phải còn có chỗ bầm tím.
"Cô thân thể không thoải mái, dừng bước." Bùi Tĩnh quay đầu nói, "Nơi này cực kỳ an toàn, hắn sẽ tìm không thấy cô, an tâm ở lại đi."
"Cảm ơn cậu." Người phụ nữ kia cảm kích liền gật gật đầu, nhưng vẫn như cũ kiên trì đưa cậu đến chỗ cửa.
"Có việc gọi điện thoại cho tôi." Bùi Tĩnh nói xong hướng tới thang máy đi đến.
Người phụ nữ kia nhìn bóng lưng cậu rời đi, có một cái chớp mắt thất thần. Liền ngay cả chính cô ta đều đã hiểu không rõ, Bùi Tĩnh một thiên chi kiêu tử như vậy, làm sao có thể hướng cô ta chìa tay giúp đỡ.
Bùi Tĩnh trực tiếp để cho lái xe lái xe đi trang viên, đến trong nhà thời điểm, Tô Thi Thi chính đang mang theo một đám chó đứng ở trước viện chờ cậu.
"Chịu trở lại rồi sao? Cánh cứng cáp rồi, đến nhà đều đã không trở lại đúng không?" Tô Thi Thi hai cái tay một tay vỗ về một cái đầu chó.
Bùi Tĩnh vừa thấy đến một đám chó ngao Tây Tạng đen tuyền, mày liền kìm lòng không được giật giật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.