Chú À Đừng Nên Thế

Chương 72: Nhiệm vụ bị cướp

Trần Mạc Tranh

02/08/2017

Edit: Hương Cyndi

"Mau dừng xe lại, tôi sắp trễ rồi!" Ở một góc cạnh tòa cao ốc công ty Tiệp Khắc, Tô Thi Thi thúc giục tài xế dừng xe, sau đó từ chiếc xe bảo mẫu* của Bùi Dịch đi xuống, cầm túi rồi chạy về phía tòa nhà cũng không quay đầu lại.

*Xe bảo mẫu [保姆车]: Xe bảo mẫu bình thường dùng để vận chuyển hàng hoá đồ vật trong nhà, hoặc chở rất nhiều người, bình thường xe có 7 chỗ ngồi trở lên. Xe bảo mẫu xe chỉ đặc biệt thích hợp cho các ngôi sao ăn uống, hóa trang, tạo hình trong xe, bởi vậy xe giống như bảo mẫu cung cấp những thứ cần thiết cho hoạt động hằng ngày của minh tinh, cho nên gọi là xe bảo mẫu.

Còn còn năm phút nữa là muộn rồi, cô còn phải leo lên tầng mười lăm nữa!

Bùi Dịch thấy dáng vẻ vô cùng lo lắng của cô, khóe miệng không nhịn được cong lên.

Người phụ nữ này lúc trước còn một bộ dáng đau khổ tột cùng, bây giờ liền khôi phục lại sức sống. Anh chính là thích một điểm này ở cô.

Xa xa, Khúc Hồng Mai ra ngoài mua đồ ăn sáng, đang muốn về công ty, vừa hay thấy một màn Tô Thi Thi từ một chiếc xe bảo mẫu đi xuống.

"Bị tôi bắt được rồi nhé, quả nhiên là ở bên đại gia." Khúc Hồng Mai thấy chiếc xe bảo mẫu màu đen kia, trong mắt đều là ghen tị, dáng dấp Tô Thi Thi cũng không xinh đẹp gì, chỉ là có một đôi mắt to hơn một chút, sao lại may mắn như vậy!

Nhớ tới trước kia Tô Thi Thi ở trong công ty làm khó mình, Khúc Hồng Mai tức đến nghiến răng, nện giày cao gót đi về phía tòa nhà, cô ta nhất định phải làm mất mặt Tô Thi Thi.

Lúc này Tô Thi Thi vừa quẹt thẻ xong, liền thở hắt ra. Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là muộn rồi.

Nhưng cô vừa mới ngồi vào chỗ, còn chưa ngồi nóng đít, Khúc Hồng Mai đã đi vào.

Khúc Hồng Mai thấy Tô Thi Thi, không nóng không lạnh cười một tiếng, nói: "Không nghĩ tới Tô tiểu thư ngồi xe đến mà cũng tới trễ, nhất định tối qua đã rất vất vả đi?"

Động tác sửa sang lại văn kiện của Tô Thi Thi ngừng một lát, mím môi không định cùng cô ta nói nhảm.

Khúc Hồng Mai chỉ cảm thấy mình giống như một quyền đánh vào vải bông, trong lòng khó chịu, quay đầu nhìn các đồng nghiệp đang tò mò, lập tức theo chân bọn họ vểnh lỗ tai lên, trắng trợn tuyên truyền một màn sáng nay nhìn thấy Tô Thi Thi bước xuống từ xe sang.

Không tới mười phút sau, tất cả trong bộ phận thiết kế đều biết Tô Thi Thi được người ta bao nuôi, sự việc đang được lan tràn theo tất cả mọi hướng của công ty.

Tô Thi Thi ngồi tại chỗ, giống như không có chuyện vậy, vẫn chuyên tâm nhìn văn kiện của mình, làm phương án thiết kế của bản thân.

"Chỉ cần đừng làm phiền đến tôi là được." Tô Thi Thi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Hôm nay, các đồng nghiệp của cô đang mải chú ý đến bói quẻ, cũng quên tới gây khó dễ với cô, cô thật vui vẻ, thoải mái.

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc trên tầng hai mươi, trợ lý thư ký trong lòng run sợ đứng ở bên cạnh bàn làm việc, báo cáo tin tức liên quan tới Tô Thi Thi của hôm nay.

"Bao nuôi ư?" Bùi Dịch khóe miệng cười nhẹ, ý lạnh trong mắt chợt lóe rồi biến mất.

"Vâng... Tổng giám đốc có muốn đi bác bỏ tin đồn không ạ?" Trợ lý thư ký dè dặt hỏi.



Bùi Dịch gõ nhẹ ngón tay trên mặt bàn, lạnh nhạt nói: "Không cần." Sau đó lại hỏi: "Là ai loan truyền tin tức này?"

"Là Khúc Hồng Mai ở tổ hai của bộ phận thiết kế." Trợ lý thư ký thành thật nói, nếu như ngay cả chút chuyện này cũng không tra được, vậy cô cũng chẳng cần phải ở đây làm việc nữa.

"Khúc Hồng Mai sao?" Bùi Dịch dựa vào ghế hỏi: "Năng lực thế nào?"

Trợ lý thư ký lập tức nói: "Công ty chúng ta tuyển vào đều là tinh anh, năng lực của cô ta ở bộ bộ phận thiết kế mà nói cũng thuộc loại tốt."

Điều trợ lý thư ký là nói thật, công ty Tiệp Khắc không nhận người tầm thường, có thể tới nơi này đều là người có thực lực xuất chúng.

Chỉ là Khúc Hồng Mai tương đối xui xẻo, gặp được Tô Thi Thi có năng lực hơn người, vì vậy ngày ấy khi Tô Thi Thi chỉ ra những khuyết điểm nhỏ nhặt của Khúc Hồng Mai trong công tác, cô ta mới tức giận như vậy.

Thiên chi kiêu tử* bị người khác nghi ngờ, chắc chắn trong lòng không được thoải mái.

*Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư.

Bùi Dịch trầm mặc một chút nói: "Người tài nhiều vất vả, cô đi thu xếp đi."

Mồ hôi lạnh của trợ lý thư ký sắp đổ xuống đến nơi, tổng tài đại nhân cũng quá độc ác đi, người tài nhiều vất vả, nhưng người cũng có thể sẽ bị đè chết. Cô yên lặng thay vị Khúc tiểu thư kia lau mồ hôi lạnh.

Thời gian nghỉ trưa kết thúc, đang muốn tiến hành công việc, tổng giám đốc thiết kế đột nhiên xuống bộ phận thiết kế.

"Sao Đoàn tổng giám bây giờ lại xuống đây vậy?" Tất cả mọi người nhỏ giọng bàn luận, Tô Thi Thi cúi thấp đầu ngồi tại chỗ, rất muốn bản thân không tồn tại.

Sáng nay bọn cô ở Đoàn gia huyên náo không vui vẻ như vậy, lúc này Đoàn Ngọc Tường lại tới, Tô Thi Thi cũng không biết sao, trong lòng đột nhiên có chút chột dạ, hy vọng là đừng tới gây sự.

Nhưng hiển nhiên lời cầu nguyện của cô là vô ích.

Trợ lý của Đoàn Ngọc Tường đứng ở một ô trong gian làm việc vỗ tay với mọi người một cái, cười nói: "Mọi người dừng một chút, tôi tuyên bố một chuyện."

Mọi người lập tức buông công việc trong tay xuống, từng người một từ chỗ ngồi đứng lên, cung kính nghe.

Tô Thi Thi gặp những người này trên cùng một chiến trận, nhất thời có chút im lặng, nhưng cũng không cùng đứng lên.

Đoàn Ngọc Tường quét một vòng tứ phía, cười nói: "Ở đây tôi có một phần tài liệu phải giao cho mọi người trong tổ hai của bộ phận thiết kế, sau này nhiệm vụ này sẽ do mọi người phụ trách."

Đoàn Ngọc Tường nói xong, trợ lý của cô ta liền đem một phần văn kiện đưa cho hai tổ trưởng.

Tương Tinh Oánh trong lòng giật mình, khóe miệng kìm không được câu lên, để tổng giám đốc thiết kế tự mình chạy tới giao nhiệm vụ, thể diện của cô ta thật là lớn. Nhưng là cô ta còn chưa kịp vui vẻ, một lúc sau liền nghe Đoàn Ngọc Tường nói: "Tương tiểu thư, tôi nghe nói trợ lý Khúc tiểu thư của cô rất có năng lực, cực kỳ nắm chắc công trình này, hy vọng cô biết dùng người tài, cho người dưới mình cơ hội được thể hiện."

Đoàn Ngọc Tường nhàn nhạt nói.

"Khụ khụ..." Bên cạnh lập tức vang lên tiếng lúng túng ho khan, Tô Thi Thi cũng đứng ở một bên cúi thấp đầu cười.



Lần này đoán chừng Tương Tinh Oánh muốn hận chết Khúc Hồng Mai rồi. Bị tổng giám đốc thiết kế nói rõ ra tổ trưởng như cô chèn ép người dưới như vậy, người khác không biết còn tưởng rằng Khúc Hồng Mai âm thầm đi cáo trạng.

"Đoàn tổng giám nói gì vậy, tôi với Khúc tiểu thư tình như chị em, đối với năng lực của cô ấy một mực khen không dứt miệng, chuyện này bên trong bộ phận thiết kế mọi người quá rõ rồi." Tương Tinh Oánh cười, hơi rũ tay nắm quả đấm thật chặt, trong lòng đã sớm tức chết.

Đoàn Ngọc Tường gật đầu với cô ta một cái, lại nói mấy câu khách sáo, Tô Thi Thi yên lặng đứng tại chỗ ngồi của mình mặc niệm, đừng để cho cô ta chú ý đến mình.

Nhưng rất rõ ràng là thần chú của cô niệm lại phản tác dụng, Đoàn Ngọc Tường với Tương Tinh Oánh nói chuyện xong, liền một mạch đi về phía cô bên này.

"Thi Thi?" Đoàn Ngọc Tường cười hì hì nhìn Tô Thi Thi nói: "Thi Thi cũng phải cố gắng lên nha, nghe nói gần đây cô rất bận, nhiệm vụ lần này cho tổ hai, coi như là giảm chút áp lực cho cô."

Tô Thi Thi trong lòng rùng mình, nhiệm vụ này vốn là của tổ bọn cô sao?

Những người khác nhìn biểu cảm của Tô Thi Thi nhất thời trở nên khéo léo đứng dậy. Đoàn Ngọc Tường đi rồi, tất cả mọi người đều chạy đến bên cạnh Tương Tinh Oánh hỏi cô ta: "Tổ trưởng Tương, là nhiệm vụ gì vậy?"

Tương Tinh Oánh vốn là còn có chút hơi đắc ý, dù sao cũng là đem nhiệm vụ của tổ một cho bọn cô, nhưng khi cô ta mở văn kiện ra vừa thấy tên hạng mục, mặt lập tức liền tái đi.

"Tổ trưởng?" Khúc Hồng Mai kỳ quái nhìn Tương Tinh Oánh, không biết tự nhiên cô ta làm sao nữa.

"Tự cô xem đi."

Tương Tinh Oánh quẳng văn kiện đến ngực của Khúc Hồng Mai, mặt trầm xuống đi về phía phòng làm việc của mình.

Khúc Hồng Mai mặt đầy khó hiểu, nghi hoặc mở ra văn kiện nhìn một cái, mặt liền trắng bệch, công trình gian khách? Sao lại là cái này...

Cô ta quay đầu thoáng quét mắt nhìn về phía Tô Thi Thi, khó trách vừa rồi Đoàn tổng giám lại nói như vậy, rõ ràng chính là giúp Tô Thi Thi mà!

Tô Thi Thi sớm đã ngồi tại chỗ thấp đầu xem văn kiện, không phát hiện ra ánh mắt của cô ta.

Nhiệm vụ của tổ các cô vì cô ta mà bị đoạt đi, trong lòng cô cũng không chịu nổi, suy nghĩ một lát rồi đi tới phòng làm việc của Ôn Ngọc, nhưng khi cô vừa nhắc tới chuyện này, Ôn Ngọc lại cười khanh khách nhìn cô, một chút cũng không để tâm.

"Rốt cuộc thì đó là nhiệm vụ gì vậy?" Tô Thi Thi trong lòng cũng kinh ngạc đứng lên.

"Đó là một sân vận động cấp quốc gia, có mấy công ty tranh giành, phần thắng của chúng ta rất nhỏ. Cho nên..."

Tô Thi Thi cười khanh khách, khó trách vừa rồi sắc mặt Tương Tinh Oánh lại khó coi như vậy.

Đoàn Ngọc Tường đều tính kế với tất cả bộ phận thiết kế phải không?

Mới vừa rồi Đoàn Ngọc Tường kia một tràng, chẳng những để Tương Tinh Oánh ghi hận trợ lý của cô ta, càng làm cho Tô Thi Thi thành đối tượng đả kích của bộ phận thiết kế.

Nhưng là tệ hơn là cái đằng sau, Tô Thi Thi thế nào cũng không nghĩ đến, Khúc Hồng Mai lại có thể nhường cho cô nhận nhiệm vụ lần này

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Chú À Đừng Nên Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook