Chú À Đừng Nên Thế

Chương 463: Tai nạn bất ngờ

Trần Mạc Tranh

03/11/2017

"Tô Thi Thi!"

Toàn bộ tới quá nhanh, ở một khắc này, mọi người huyết dịch giống như ngưng kết rồi.

Tô Thi Thi chính mình không thấy được, nhưng nơi xa người thấy được. Kia giáng xuống đích thị hai khối gạch lớn!

Ở trong công trường tùy ý có thể thấy được màu gạch đỏ!

Tô Thi Thi dự cảm có chuyện không bình thường, muốn lui đã không còn kịp rồi, đành phải thuận thế hướng phía trước đánh tới.

Cùng thời khắc đó, cô tựa hồ nghe truyền đến chỗ cô một trận dồn dập tiếng bước chân, Ngay sau đó có một trận gió vút qua, rồi sau đó một người hướng tới cô bổ nhào đi lên.

Vừa rồi kia một tiếng thê lương kêu la chính là người đàn ông này vọng lại.

"Hỗ Sĩ Minh..." Tô Thi Thi đến khi phản ứng kịp hiện lên một cái ý niệm như vậy trong đầu, rồi sau đó có người dẩy cô bay ra ngoài còn chính mình đã bị tất cả gạch áp ngã trên mặt đất.

Trong tay nắm di động bay ra ngoài, đập bể đến trên mặt đất.

"Mẹ nó!" Tô Thi Thi muốn giết người tâm đều có rồi.

Cô tựa hồ nghe đến chỗ phía sau mình có tiếng rơi đổ va đập gì đó, còn có một tiếng kêu đau đớn, rồi sau đó động tĩnh gì đều không có.

"Hỗ Sĩ Minh!" Tô Thi Thi trong lòng cả kinh, cô mới vừa rồi giống như nghe được là Hỗ Sĩ Minh đang kêu hô cô.

Tuy cô cực kỳ tức giận hắn áp trụ chính mình không để cho cô thành công tránh đi, nhưng mà...

"Hỗ Sĩ Minh, anh không chết chứ?" Tô Thi Thi đẩy Hỗ Sĩ Minh ra, quay đầu vừa thấy, hoảng sợ.

Hỗ Sĩ Minh đầu đầy là máu!

"Tô tiểu thư! Hỗ tổng?" Công nhân vừa rồi nhắc nhở Tô Thi Thi đã chạy tới xem tình huống thật trước mắt, trực tiếp dọa lờ mờ rồi.

"Thi Thi! Nói chuyện! Tô Thi Thi!" Đầu bên kia điện thoại Bùi Dịch gấp đến điên rồi, một bên hỏi một bên rất nhanh hướng căn tin nơi này chạy.

Anh không nên để cho cô một mình! Anh nên là theo sát cô mới đúng!

Trời lạnh cực kỳ lạnh, Bùi Dịch đầu đầy đều là mồ hôi lạnh, hoảng hốt vô cùng.

"Bùi Dịch... Em không sao!" Tô Thi Thi nghe được tiếng trong điện thoại, vội vàng hô.

Đúng là cô hiện tại ôm Hỗ Sĩ Minh, không dám lộn xộn.

Hai cục gạch kia một khối mặt trên nhiễm máu, hẳn là nện trúng đầu Hỗ Sĩ Minh. Một khối khác mặt trên không có vết máu, nhưng không biết nện trúng hắn chỗ nào rồi.

"120, công trình thôn Thành Trung có người bị thương, khẩn trương đến đây." Có người đã gọi điện thoại cấp cứu.

Nơi xa, trốn từ một nơi bí mật gần đó Khúc Hồng Mai trợn mắt há hốc mồm mà nhìn bên trong một màn này, toàn thân đều đang phát run.

Cô ta rất nhanh hướng tới trong đám người nhìn lại, rốt cục tìm được cái người công nhân giúp cô ta làm việc kia.

Ánh mắt của cô ta có thể giết người, gắt gao theo dõi hắn.

"Kẻ ngu ngốc này, tôi không phải để cho anh tùy tiện sửa khung cửa đó một phen, anh vì cái gì ở trên khung cửa đặt gạch! Đây là sợ không gây ra được tai nạn chết người sao? Hiện tại Hỗ tổng bị thương, xong rồi, tôi nhất định chết chắc rồi!" Khúc Hồng Mai hối hận đến ruột đều xanh, đến bây giờ còn chưa hiểu mặt trên làm sao có thể có gạch!

Cái công nhân kia so với Khúc Hồng Mai càng sợ hãi, nếu không dựa vào một cây cột, lúc này sợ là trực tiếp chân mềm đến nỗi quỳ đến trên đất rồi.

"Vì cái gì đã bị Tô tiểu thư đẩy cửa ra? Còn có Hỗ tổng vì cái gì lại đột nhiên đã chạy tới. Tôi muốn làm sao bây giờ? Tôi thật sự không phải cố ý..." Công nhân kia ở trong lòng thì thào nhớ kỹ, hoang mang lo sợ tìm Khúc Hồng Mai.



Lúc này, chỉ có cô ta có thể cứu anh rồi!

Khúc Hồng Mai tìm anh ta hỗ trợ ở trên cửa động chút tay chân, anh ta cho rằng cô ta là vì lúc trước những công nhân kia làm việc không thành, Khúc Hồng Mai nghĩ muốn trả thù bọn họ.

Công nhân da thô thịt thô, ở trong công trường va chạm bị thương là chuyện thường. Anh ta từ đầu liền không lo lắng.

Mà lúc này...

"Khúc tiểu thư." Vị công nhân kia tìm được Khúc Hồng Mai, giống nhìn đến cứu tinh một dạng hướng tới cô chạy tới.

Những người khác chỉ lo lắng tình hình của Hỗ Sĩ Minh, đều không có chú ý hai người này dị thường.

Nơi xa có tiếng bước chân truyền đến, Bùi Dịch như một trận gió một dạng chạy vào, lập tức đẩy ra người canh giữ ở cửa vọt tiến vào.

"Thi Thi!" Bùi Dịch hướng vào bên trong, liếc thấy đến chỗ Tô Thi Thi, phi chạy tới, ôm cổ cô.

"Bị thương chỗ nào rồi? Không sợ, không có việc gì!" Bùi Dịch cả thân thể đều đang run lên.

Vừa rồi trong điện thoại, anh nghe được tiếng va chạm mạnh, cũng nghe được tiếng quát tháo những người khác.

Anh không biết chuyện gì xảy ra, nhưng biết nhất định là đã xảy ra chuyện.

"Bùi Dịch..." Tô Thi Thi nhìn đến Bùi Dịch, cái mũi đau xót, thiếu chút nữa khóc ầm lên rồi.

Cô là cực kỳ không có tiền đồ, lúc có một mình đặc biệt kiên cường. Nhưng anh vừa đến, cô bỗng nhiên liền yếu ớt rồi.

Trên chân cô lại vẫn ngăn cách Hỗ Sĩ Minh, không dám động đậy, lấy tay sờ soạng mặt Bùi Dịch, nhỏ giọng nói: "Em không sao, Hỗ Sĩ Minh thay em cản."

Cô nói xong cúi đầu nhìn thoáng qua, lo lắng nói: "Làm sao bây giờ, hắn nện vào đầu rồi."

Cô tình nguyện chính mình bị thương, cũng không nghĩ muốn nợ Hỗ Sĩ Minh nhân tình này.

Cô vẫn cho là Hỗ Sĩ Minh loại người vì tư lợi bản thân này, chỉ mong sao nhìn đến cô gặp chuyện không may. Cô thật sự không nghĩ tới, Hỗ Sĩ Minh sẽ cứu cô.

Nhìn hắn giờ phút này đầu đầy máu nằm ở trên chân mình, trong lòng cô rất không có tư vị.

Rất khổ sở, cực kỳ không biết làm sao.

Bùi Dịch lúc này mới nhìn đến nằm trên mặt đất Hỗ Sĩ Minh, ánh mắt có chút phức tạp, nhưng cũng không nói gì khác, đối với Tô Thi Thi nói: "Không phải sợ, sẽ không có việc gì."

Anh nói xong, tựa vào sau lưng Tô Thi Thi, ôn nhu nói: "Emi dựa vào anh, đem chân thả lỏng không cần lay động hắn. Hắn hẳn là não chấn động rồi."

Tô Thi Thi thân thể đột nhiên cứng đờ. Đôi tay đang kéo phía sau lưng cô, đang run run.

"Bùi Dịch..." Tô Thi Thi hốc mắt lập tức vừa chua xót, bỗng nhiên rất hận chính mình.

Cô như thế nào lại không cẩn thậnnhư thế.

Cô lúc trước phòng bị Khúc Hồng Mai giở trò, như thế nào thời khắc mấu chốt liền quên rồi!

Cô biết rõ rành rành Bùi Dịch có bao nhiêu sợ hãi chính mình gặp chuyện không may, nhưng vẫn là lơ là như vậy!

Cô thật hận mình.

"Ngoan, đừng nghĩ nhiều." Cảm giác được cô thân thể hết sức căng cứng, Bùi Dịch lại đâu nào không biết cô suy nghĩ cái gì.



Anh cũng hận chính mình.

Lúc này, làm sao có thể lại cho cô áp lực.

"Xe cứu thương đến chỗ!" Lúc này, có người hô.

Công trường cách đó không xa liền có một bệnh viện, xe cứu thương tới đặc biệt nhanh.

Nhân viên chữa bệnh và chăm sóc thật cẩn thận mà đem Hỗ Sĩ Minh nâng lên cáng, rất nhanh đi tới.

Tô Thi Thi lại vẫn ngồi dưới đất, sững sờ nhìn hai tay của chính mình dính đầy máu tươi, cường bạo nén nước mắt trở về.

"Chúng ta đi bệnh viện." Bùi Dịch đứng dậy ôm lấy Tô Thi Thi, đi ra cổng.

Tới cửa thời điểm, hướng tới thư ký Vương ở một bên liếc mắt ra hiệu.

Thư ký Vương gật gật đầu, đợi Bùi Dịch bọn họ vừa rời đi, liền bắt đầu điều tra.

Chuyện này, cho qua như vậy không xong.

Tô Thi Thi ở trong bệnh viện làm kiểm tra, trừ bỏ lúc ngã sấp xuống khi đó đầu gối cùng bụng khuỷu tay bộ vị có rất nhỏ trầy da, cũng không có trở ngại.

Hỗ Sĩ Minh lại vẫn ở trong phòng giải phẫu, cha mẹ hắn cùng ông nội đều đã chạy tới. Tin tức bị Bùi Dịch cùng Hỗ gia liên hợp phong tỏa, không có khuếch tán ra ngoài.

Tô Thi Thi đứng trên một cái cái hành lang bên ngoài phòng giải phẫu, nhìn cửa phòng mổ có người nhà Hỗ gia đnag đứng, không có đi qua.

Bùi Dịch đứng bên cạnh cô, lẳng lặng yên tĩnh đứng ở đó.

Qua rất lâu, Tô Thi Thi ngẩng đầu đối với Bùi Dịch nhẹ giọng nói: "Chúng ta trở về đi, công trường còn không có kết thúc công việc."

Bùi Dịch có chút dở khóc dở cười, trêu ghẹo nói: "Anh bình thường như thế nào không phát hiện, em nhiệt tình yêu thương công việc như thế?"

Tô Thi Thi chu mỏ: "Em vẫn đều cực kỳ nhiệt tình yêu thương công việc đó biết không?"

"Được, lời vợ yêu nói cái gì cũng đúng."

Tô Thi Thi nghe Bùi Dịch lấy lòng trong lòng lại càng không có tư vị.

Hỗ Sĩ Minh vẫn đang ở trong phòng giải phẫu sống chết không rõ, cô rất sợ đứng ở trong này.

Cô có chút, sợ nghe được tin tức không tốt.

Cô càng sợ cho Bùi Dịch áp lực. Cô biết Bùi Dịch cùng Hỗ Sĩ Minh ngầm đấu đá lẫn nhau, hiện tại Hỗ Sĩ Minh vì cứu cô mà bị thương, Bùi Dịch lại có nhiều bị động.

"Chúng ta vẫn lại là đi thôi." Tô Thi Thi cúi đầu, giọng nói thật thấp.

Bùi Dịch vươn tay ôm lấy cô, vừa đi vừa nói: "Anh đã sắp xếp một phòng bệnh VIP, chúng ta trước ở đó một đêm rồi trở về. Hỗ Sĩ Minh dù sao cứu em, tiền thuốc men những thứ này nên do chúng ta chi ra. Chờ hắn ra ngoài, liền đem phòng bệnh cho hắn."

Tô Thi Thi nán lại hai giây.

Cô vùi đầu vào trong lòng Bùi Dịch, giọng mũi nồng đậm nói: "Bùi Dịch, anh thật tốt."

Cô vẫn không giám hỏi.

Nếu Hỗ Sĩ Minh ra không được, bọn họ nên làm cái gì bây giờ. ^_^

Aaaaa... sáng giờ ko xong được 1 chương

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Chú À Đừng Nên Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook