Chú À Đừng Nên Thế

Chương 336: Tôi cũng lo lắng cho anh ấy

Trần Mạc Tranh

03/08/2017

Giọng nói lạnh lẽo như là muốn đem không khí đông cứng một dạng, Tần Phong thân thể lập tức cứng đờ, chậm rãi quay đầu, cầu xin tha thứ nhìn Bùi Dịch: "Tôi sai rồi, anh trai. Tôi còn có việc bận, thả tôi đi đi!"

Bùi Dịch nhàn nhạt nhìn anh: "Tôi mới vừa để cho thư ký Vương qua đó giúp cậu, Ngô tổng cậu nên nắm chắc."

Tần Phong vừa nghe, sắc mặt trắng xanh một phen liền thay đổi, vẻ mặt đau khổ nói: "Vốn tưởng dự án kia đã giành chắc trong tay, ai ngờ cùng cái tên biến thái kia có liên quan."

Nào biết Bùi Dịch câu tiếp theo, lại để cho anh muốn khóc.

Bùi Dịch nói: "Mặt khác tôi nghĩ muốn đem cái mỏ quặng ở Châu Phi kia cho cậu, đã là anh em, đương nhiên không thể để cậu chịu thiệt thòi rồi. Cậu chuẩn bị một phen, tự mình qua đó kết giao đi."

"Anh trai à! Tôi thật sự sai rồi!" Tần Phong khóc. Anh mấy ngày nay đang cầu Ôn Ngọc tha thứ, nào có tâm tình đi Châu Phi? Chuyện này không phải là cố tình chơi anh sao?

Tần Phong u oán trừng mắt nhìn thư ký Vương liếc mắt một cái. Bùi Dịch tâm tình khó chịu cũng không sớm chút thông báo anh, hại chết anh rồi!

Thư ký Vương so với anh càng đáng thương hơn, anh ta tới cùng trêu ai chọc ai rồi hả? Anh ta kìm lòng không đậu xoa xoa bụng mình một hồi, phỏng chừng phải vào bệnh viện uống thuốc rồi, làm không tốt còn bị ngộ độc rượu nữa, quá khủng bố rồi.

Nhưng bọn họ không có cơ hội phản bác, Bùi Dịch trực tiếp đem hai người bọn họ đuổi ra ngoài.

Ngày hôm sau lúc Tô Thi Thi đến công ty, nhìn đến Tần Phong đáng thương tội nghiệp đứng ở văn phòng cửa chờ cô.

"Thi Thi bà cô của tôi, Bùi Dịch nhà em thật quá đáng, anh vậy mà muốn đem anh đày đi Châu Phi!"

Tô Thi Thi nhíu mày, nhàn nhạt nhìn anh: "Tôi nghe nói cái mỏ quặng kia đặc biệt kiếm được nhiều tiền, Tần thiếu có phải bản thân ở trong phúc không biết phúc rồi hay không."

Tần Phong khóe miệng giật giật, không nghĩ tới Bùi Dịch vậy mà cùng Tô Thi Thi nói chuyện này, đây là chặn đường lui của anh luôn rồi!

Tần Phong điều chỉnh sắc mặt, nghiêm trang nói: "Nhưng mà anh cùng Ôn Ngọc nhà anh hiện tại ở vào giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, như keo như sơn, làm sao có thể tách ra! Anh kiên quyết dù giàu sang cũng không thể tách rời!"

Tô Thi Thi một bên mở cửa văn phòng ra, một bên cười nói: "Vậy anh có thể mang cô ấy cùng đi mà."

Cô nói xong, quay đầu cười như không cười nhìn Tần Phong: "Bất quá xem ra, hẳn là cô ấy không muốn đi theo anh rồi?"

Tần Phong bị cô nói trúng tâm tư, lắc lắc mặt nói: "Em giúp anh khuyên nhủ đi."

Đây mới là mục đích tới đây của anh, Châu Phi anh tất phải đi một chuyến, nhưng mà Ôn Ngọc chết sống không muốn cùng anh đi, anh lại không nỡ bỏ cô một mình ở lại, đành phải tới nhờ Tô Thi Thi.

Tô Thi Thi đi vào trong văn phòng đặt túi xách xuống, rót ly nước, quay đầu ánh mắt sâu xa nhìn anh: "Giúp anh được lợi ích gì?"

Tần Phong dưới chân lảo đảo, tức giận đến nghiến răng ngứa, liền biết tiểu hồ li này cũng sẽ không dễ dàng như vậy giúp anh.

Anh trong lòng hạ quyết định, cắn răng nói: "Em nói đi, điều kiện gì."

Tô Thi Thi uống một hớp, tròng mắt quay tròn dạo qua một vòng, cười như không cười nói: "Nói cho tôi biết kế hoạch của Bùi Dịch về công trình thôn Thành Trung."



"Cái này..." Tần Phong biến sắc, xấu hổ nói, "Cũng không thể được đổi một cái khác à?"

Tô Thi Thi liếc mắt nhìn anh, xoay người hướng tới bàn làm việc đi đến: "Chỉ có một cái điều kiện này, không nghĩ muốn trao đổi liền lập tức ra ngoài."

Tần Phong nghiến răng nghiến lợi, nội tâm giằng co một hồi, ở trong lòng yên lặng nói: "Anh em à, vì tình yêu, xin lỗi rồi!"

Đối với người khác Tần Phong đương nhiên sẽ không nói, nhưng mà Tô Thi Thi lại khác, anh sẽ không hoài nghi Tô Thi Thi.

Anh ngồi vào cái ghế trước bàn làm việc của Tô Thi Thi, nghĩ nghĩ nói: "Anh chỉ biết một số chuyện thôi, còn kế hoạch cụ thể anh cũng không biết. Không để người khác hoài nghi, anh chuyên tâm phụ trách xây dựng Hỗ Thâm, mà những cái khác đều là Bùi Dịch chính mình tự quyết định."

Tô Thi Thi lẳng lặng nhìn anh, không nói gì.

Tần Phong tiếp tục nói: "Anh chỉ có thể nói cho em biết, cậu ấy quả thật có kế hoạch, mà còn tin tưởng mười phần, còn kế hoạch là gì, anh cảm thấy được em vẫn lại là không cần đi tìm hiểu, như vậy đối với cậu ấy không có lợi."

Tô Thi Thi sắc mặt cũng nghiêm trọng lên, thật lâu sau, cô chậm rãi gật đầu, đối với Tần Phong nói: "Cảm ơn."

Lúc Tần Phong đứng lên rời đi lại nhịn không được quay đầu lại hỏi: "Em vì cái gì không chính mình hỏi cậu ấy, nếu em thật sự hỏi, cậu ấy khẳng định sẽ nói cho em biết"

Tô Thi Thi trên mặt lộ ra một nụ cười nhu hòa, nói: "Anh ấy nghĩ không muốn tôi bị liên lụy vào, em hà tất phải để cho anh ấy phải lo lắng chứ?"

"Vậy em..."

"Tôi đây tại sao còn muốn hỏi anh đúng không?" Tô Thi Thi khẽ cười nói, "Đúng là tôi lo lắng cho anh ấy"

Tần Phong ngẩn người, lập tức lộ ra một nụ cười tự đáy lòng, đối với Tô Thi Thi nói: "Bùi Dịch có em, thật sự cực kỳ may mắn."

Sau đó anh xoay người ra khỏi văn phòng.

Tô Thi Thi nhìn cửa văn phòng đóng lại, ánh mắt có chút hoảng hốt, thì thào lẩm bẩm: "Thật là may mắn sao? Tôi giống như trở thành vật cản khiến anh ấy vướn tay vướn chân hơn rồi"

Tình cảm đối với Bùi Dịch càng thêm sâu sắc, Tô Thi Thi càng đặc biệt hiểu thêm nhiều chuyện về Bùi Dịch. Từ khi Bùi Dịch dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng đến giờ, trên cơ bản liền không có thất bại qua. Đây là một người đàn ông rất quyết đoán, mỗi khi anh làm bất kỳ chuyện gì trước đều là nghĩ tường tận.

Tô Thi Thi tin tưởng nếu không có sự xuất hiện của cô, Bùi Dịch bây giờ cạnh tranh đấu thầu tuyệt đối hẳn không "Tìm hiểu trước khi hành động", mà là trực tiếp trổ hết tài năng.

Không sai, Bùi Dịch ngày hôm qua câu nói kia hẳn là nói ra có ngụ ý, Tô Thi Thi lúc ấy không chú ý. Nhưng mà về sau lúc nghĩ lại, lại thêm chuyện hôm nay Tần Phong nói, cô đã cơ bản có thể khẳng định, Bùi Dịch có tính toán khác.

"Nếu em tìm hiểu sẽ mang đến không tiện cho anh, như thế em coi như cái gì cũng không biết đi." Tô Thi Thi ở trong lòng yên lặng nói.

Vài ngày sau, Tô Thi Thi tiếp tục bận rộn với công việc của chính mình. Cô cùng Bùi Dịch trong lúc đó cũng có hiểu ngầm giữa bọn họ, người nào cũng không nhắc đến chuỵên của xây dựng Tiệp Khắc, cũng không có nhắc đến chuyện theo dõi kia nữa.

Tô Thi Thi quả thật không thích có người nhòm ngó chính mình, nhưng mà cô vĩnh viễn quên không được ngày hôm qua ánh mắt Bùi Dịch nhìn chằm chằm màn hình máy tính khi đó.

Chuyên chú như thế, nhiệt liệt như thế, anh là vì nghĩ đến cô, cho nên mới muốn nhìn cô.



Tô Thi Thi bụm mặt, trong lòng có nhiều hơn một tia ngọt ngào. Tuy nhiên loại cảm giác này có chút biến thái, nhưng mà có một người đàn ông cố chấp yêu chính mình như thế, cô gái nào không tâm động chứ.

Đương nhiên, Tô Thi Thi cũng cùng Bùi Dịch làm hiệp ước ba điều, lúc muốn nhìn cô trước hết thông báo cho cô một tiếng, bằng không cô một chút riêng tư đều không có.

Bùi Dịch cũng đã hứa, Tô Thi Thi tin tưởng anh.

Mà một ngày sau, Ôn Ngọc đi theo Tần Phong đi Châu Phi, một tuần sau mới trở về.

Lúc này trời đã càng ngày càng lạnh, trong nháy mắt đã đến mùa đông, qua hơn một tháng nữa liền qua năm mới rồi.

Tô Thi Thi nhìn thời tiết ngoài cửa sổ lạnh thấu xương, trong lòng hơn một tia chờ mong.

"Tết năm nay không hề lạnh như trước rồi." Tô Thi Thi nhớ tới cô trước kia ở Đoàn gia những ngày này dường như thật sự không có bao nhiêu hồi ức ấm áp.

Chỉ là hai ngày sau đó, cô đột nhiên phát hiện mọt chuyện không bình thường.

Sư huynh cô hai ngày này vậy mà thường xuyên xin phép, càng đến thời điểm cuối năm càng bận rộn, lại thêm viẹc Ôn Ngọc đi Châu Phi rất nhiều chuyện đều do Tô Thi Thi cùng Tống Trọng Hạo hai người làm. Nhưng mà trong lúc mấu chốt này, Tống Trọng Hạo vậy mà ba ngày hai bữa xin phép.

Có đôi khi là một giờ, có đôi khi hai giờ, có đôi khi thậm chí cả ngày đều không thấy mặt mũi người đâu!

Hôm nay, Tô Thi Thi rốt cục bắt được Tống Trọng Hạo vụng trộm muốn chuồn đi.

Ở phía trước sảnh, hai người đụng mặt, Tống Trọng Hạo giống như là đứa trẻ đi trộm bị bắt gặp, khẩn trương nhìn Tô Thi Thi: "Sư muội, thật khéo ha."

"Không khéo, em cố tình ở chỗ này chờ anh." Tô Thi Thi nhàn nhạt nói.

Tống Trọng Hạo trong lòng một hồi hộp, ấp úng nói: "Anh có việc phải đi ra ngoài một lát."

"Hoặc là mang em đi theo, hoặc là ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, hoặc là nói cho em biết là chuyện gì!" Tô Thi Thi hai mắt nheo lại, cô thề Tống Trọng Hạo tuyệt đối có việc gạt cô, mà còn việc này cùng cô hẳn là có liên quan!

Tống Trọng Hạo vừa nghe liền nóng nảy, vội vàng lắc đầu nói: "Không được, Bùi tiên sinh..."

"Xong rồi!" Tống Trọng Hạo vội vàng che miệng, sợ hãi trừng mắt nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, quay đầu bỏ chạy.

"Bùi Dịch?" Tô Thi Thi trong mắt hiện lên quét xuống hào quang.

Cô quả nhiên đoán không sai!

Chạy? Chạy trốn sao?

Tô Thi Thi nhìn Tống Trọng Hạo chạy đến cửa thang máy, chính xác mà nói, là nhìn anh cầm cặp công văn trên tay. Chính là trước đây không lâu, cô vụng trộm đem sợi dây chuyền kia nhét vào trong cặp công văn của sư huynh.

Tô Thi Thi vui vẻ đi trở về đến trong văn phòng, lấy điện thoại ra gọi cho Bùi Dịch, ngữ khí ngọt đến phát ngấy: "Anh yêu, giúp em kiểm tra một chút vòng cổ của em đang ở chỗ nào đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Chú À Đừng Nên Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook