Chương 340: Trước thu chút lợi ích
Trần Mạc Tranh
03/08/2017
"Bùi Dịch, tôi không có ở nhà cậu liền để cho người phụ nữ của cậu đi
phá hầm rượu của tôi, thật quá đáng!" Đầu bên kia điện thoại Tần Phong
gầm thét.
Tô Thi Thi kia vậy mà đem cả hầm rượu trân quý của anh đập bể tanh bành rồi! Đó là rượu quý anh hứa để cho Ôn Ngọc uống!
Hiện tại không có, Ôn Ngọc khẳng định sẽ cho rằng anh gạt người. Nghĩ đến việc phải sử tất cả biện pháp đi dỗ cô, Tần Phong nghĩ đến thôi đã muốn khóc.
"Bùi Dịch, cậu tới cùng có đang nghe tôi nói chuyện hay không, làm sao bây giờ? Cậu nói một câu đi!" Tần Phong ở đầu bên kia điện thoại nghiêm túc nói.
Bùi Dịch trầm mặc nửa ngày, thật lâu sau, không nhanh không chậm phun ra một câu: "Cậu nói cái gì tôi không biết."
"Cậu... Tôi nói cho cậu biết, tôi đây chính là có hình ảnh theo dõi từ camera đã ghi lại được làm bằng chứng," Tần Phong nói xong đột nhiên nghĩ tới cái gì, lập tức nói, "Cậu đừng nói muốn đem đoạn phim theo dõi kia của tôi xóa đi!"
"Uh"m," Bùi Dịch nói, "Ý kiến hay."
"Chết tiệt!" Tần Phong bị anh nói đến đỉnh đầu đều muốn bốc khói rồi. Anh đâu nào nói thắng được Bùi Dịch.
Nếu cứng rắn không được, vậy cũng chỉ có thể mềm rồi.
Tần Phong ở đầu bên kia điện thoại đáng thương tội nghiệp nói: "Cậu cũng biết Ngọc nhà của chúng tôi có bao nhiêu khó dụ, mấy chai rượu kia tôi vốn định cho cô ấy uống, hiện tại không có, cậu nói xem tôi phải làm sao bây giờ?"
Anh thao thao bất tuyệt nhắc đi nhắc lại ước chừng đã năm phút đồng hồ, bây giờ Bùi Dịch vậy mà rất có kiên nhẫn ở đầu bên này điện thoại yên lặng nghe, mãi đến khi Tần Phong nói đến miệng khô lưỡi hanh, không còn khí lực nói nữa, Bùi Dịch mới chậm rãi mở miệng.
"Cậu yên tâm, tôi sẽ thay cậu giáo huấn Thi Thi thật tốt." Nói xong bốp một tiếng liền cúp điện thoại.
Tần Phong ngơ ngác xem màn hình điện thoại di động hiển thị bốn chữ "Trò chuyện kết thúc", thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tỉnh.
Nửa ngày, anh mới phản ứng kịp, thiếu chút nữa đem di động đập bể rồi.
Giáo huấn? Cái này hữu dụng sao? Chẳng lẽ không nên bồi đền anh vài bình rượu?
"Đừng cho là tôi không biết, chỗ của cậu cất giấu rất nhiều rượu ngon." Tần Phong ngầm tốn hơi thừa lời. Anh quyết định nhất định phải tìm một cơ hội nhờ Tô Thi Thi tìm giúp, người đàn ông kia của cô ở trong nhà giấu quá nhiều bảo bối!
Cũng phải cho Bùi Dịch chịu chút thiệt thòi!
Bùi Dịch đương nhiên không sợ Tần Phong ở sau lưng anh giở thủ đoạn, ngay cả người phụ nữ của anh còn làm không được, Tần Phong tính là gì.
Bùi Dịch đối với tính tình Tô Thi Thi, trược còn đắn đo nhưng hiện tại thật sự đã nắm chắc rồi.
Chỉ thấy anh sau khi tan tầm về nhà, không hề đề cập tới chuyện đã xảy ra hôm nay, đối với Tô Thi Thi trước sau như một săn sóc, hễ hỏi thì đáp.
Anh càng như thế này, Tô Thi Thi cũng không bình tĩnh rồi.
Yên tĩnh trước cơn bão sao?
Tô Thi Thi trong lòng hoang mang, cảm thấy được Bùi Dịch lại kìm nén đại chiêu.
Tô Thi Thi cũng đã chạy tới cùng Đoàn Tĩnh Đồng thương lượng đối sách, kết quả thằng nhóc kia cực kỳ khinh bỉ tặng cho cô một câu: "Chết sớm siêu sinh sớm."
Tô Thi Thi giận.
Đúng là Bùi Dịch thật sự quá an tĩnh, an tĩnh đến quỷ dị.
"Không được, anh ấy phỏng chừng biết mình muốn làm chi, cho nên cố ý như vậy." Tô Thi Thi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy được chỉ có loại khả năng này.
Đến tầm 8 giờ tối, Bùi Dịch rốt cục từ thư phòng đi ra trở về phòng nghỉ ngơi rồi.
Tô Thi Thi khẩn trương từ trên giường nhảy xuống, cúi đầu nhìn nhìn trên thân mình mặc áo ngủ màu đen gợi cảm, ngầm thở dài.
Thật là tiền đồ!
Nhưng cô quay đầu nhìn nhìn bên giường, xác định chắc chắn, mới hướng tới cửa tới nghênh tiếp.
Bùi Dịch vừa tiến đến liền nhìn đến cô gái nhỏ kia mặc áo ngủ gợi cảm, hướng về phía anh cười đặc biệt nịnh nọt.
"Anh có muốn đi tắm bồn hay không? Em đi pha nước tắm cho anh." Tô Thi Thi cười tít mắt nhìn Bùi Dịch.
Bùi Dịch mặt không đổi sắc nhìn cô, nghe vậy cũng chỉ là nhàn nhạt gật gật đầu: "Vất vả."
Lập tức tiện hướng tới phòng tắm đi đến.
Tô Thi Thi cùng đi qua giúp anh pha nước tắm, giúp anh cởi hết quần áo xuống, sau đó yên lặng chờ.
Nhưng là - - Bùi Dịch vậy mà thật sự chỉ ở bên kia an tĩnh tắm bồn, một chút động tác khác đều không có!
Tô Thi Thi buồn bực, thế này quá khác thường thôi?
Trước kia Bùi tiên sinh thích nhất tắm uyên ương nha, anh vậy mà không có hứng thú rồi hả?
"Không đúng, nhất định lại lừa dối mình mà."
Bùi Dịch hiểu Tô Thi Thi, Tô Thi Thi lại làm sao không hiểu anh. Nếu anh nghĩ muốn cùng cô tiêu hao tính nhẫn nại, Tô Thi Thi tự nhiên chiều theo.
Lúc Bùi Dịch ngâm mình tắm xong ra ngoài, vừa nhìn đến Tô Thi Thi đã nằm vào trong chăn, chính đang tựa vào đầu giường đọc sách.
Bùi Dịch nhìn đến trên tay cô cầm "Tố Nữ Kinh" khi đó, ánh mắt tối sầm ám.
Đó là cuốn sách trước đây Tô Thi Thi đặc biệt ghét bỏ, người phụ nữ này hôm nay vậy mà chủ động đọc.
Xem ra quyết tâm không nhỏ.
Bùi Dịch trong mắt hiện lên quét xuống ý cười, nhưng mà lúc đi qua, trên mặt đã khôi phục vẻ không chút thay đổi.
Tô Thi Thi nghe được động tĩnh của anh đang đi qua, nhưng mà không có ngẩng đầu, lập tức không qua bao lâu, liền cảm giác được bên cạnh giường trầm xuống, Bùi Dịch cũng nằm vào trong chăn.
Nhưng mà - - Bùi tiên sinh vậy mà liền như vậy an tĩnh nằm, cũng lấy ra một quyển sách lật xem, hoàn toàn không có động tác khác!
Tô Thi Thi ngầm cắn răng. Được, tiếp tục dây dưa!
Mười phút sau, Bùi Dịch đặt sách đến chỗ trên tủ đầu giường, xoạch một tiếng tắt đèn đầu giường.
Bên trong phòng ngủ lập tức u ám rất nhiều, chỉ còn lại ánh đèn bên giường Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi có chút thiếu kiên nhẫn rồi!
"Bùi Dịch, xem như anh lợi hại!" Tô Thi Thi ngầm tốn hơi thừa lời.
Cô đem sách đặt lên trên tủ đầu giường, xoay người hướng tới Bùi Dịch ôm cổ anh, ở bên tai anh nhẹ giọng nói: "Em vừa mới nhìn đến một cái tư thế rất thú vị, muốn thử một lần hay không?"
Bùi Dịch biểu tình vẫn như cũ nhàn nhạt, nhưng mà cực kỳ nể tình gật gật đầu: "Có thể."
Tô Thi Thi bĩu môi. Bùi Dịch hôm nay cũng thật bảo trì bình thản!
Cô đột nhiên có chút nổi giận, trợn mắt nhìn anh, buông tay ra xoay người liền nằm trở về vị trí chính mình.
Lần này đến phiên Bùi Dịch sửng sốt, như vậy liền buông tha rồi hả?
Bùi Dịch nhướng mày, nhàn nhạt nói: "Tô tiểu thư, cầu người là loại thái độ này?"
"Anh!" Tô Thi Thi cắn răng, cô liền biết Bùi Dịch là cố ý.
Cô hít vào một hơi, dứt khoát mặt kệ, cái gì mặt ngoài mặt trong cũng không được rồi. Tần Phong đều đã khóc lóc kể lể điện thoại cho cô rồi, cô dù sao mặt mũi đều đã vứt sạch sẽ rồi.
Cô xoay người nhào vào trên người Bùi Dịch, nhìn chằm chằm ánh mắt anh nói: "Trang viên rượu là của Tần Phong đúng không?"
"Anh là anh em tốt của anh ta đúng không?"
"Vậy..." Tô Thi Thi bỗng nhiên có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói, "Anh có thể hay không để cho anh ta nể mặt một chút? Tính cái giá xuất xưởng gì gì đó không?"
Bùi Dịch trong mắt ý cười chớp lóe rồi biến mất, nhưng nhìn Tô Thi Thi khi đó sắc mặt cũng rất nghiêm túc, nghiêm trang nói: "Tổn thất giá trị 215 vạn, anh em cũng phải tính."
"215 vạn? Anh ta là ăn cướp à? Em không đập vỡ nhiều như vậy đi?" Tô Thi Thi buồn bực rồi.
Bùi Dịch vẫn như cũ nghiêm trang nói: "Anh có thể cho em mượn."
Tô Thi Thi tới đó, rầu rĩ nói: "Không cần!"
"Anh dám đảm bảo người khác không ai dám cho em mượn." Tay Bùi Dịch từ từ lướt lên eo của cô, trầm giọng nói.
"Anh!" Tô Thi Thi trừng mắt, hận không thể đi lên cắn anh một cái.
Bùi Dịch tay phải dày rộng từ thắt lưng của cô chậm rãi ở trên người cô trượt xuống, thanh âm mang theo từ tính, tự dưng hơn một tia hấp dẫn.
Anh đột nhiên xoay người đem Tô Thi Thi áp ở dưới thân, phụ vào bên tai cô ôn nhu nói: "Em có thể vay thế chấp, từ từ trả!"
"Em... Ưm..." Tô Thi Thi còn chưa kịp phản bác, đã bị Bùi Dịch ngăn chặn miệng
Bùi Dịch khẽ cạy môi cô, thấp giọng nói: "Anh hiện tại trước thu chút lợi ít, em vừa rồi nói có tư thế mới mà!"
Tô Thi Thi hôn mê: "Em còn chưa nói là cái tư thế gì nha!"
"Không sao cả, anh đã thấy rồi." Bùi Dịch nói xong tiện đem Tô Thi Thi bế lên.
Vừa rồi Tô Thi Thi ở một trang ảnh để lại rất lâu, Bùi Dịch cũng ở bên cạnh yên lặng nhìn rất lâu
Tô Thi Thi bực mình không thôi, vì cái gì cô cảm giác chính mình bị lừa gạt?
Cô đột nhiên nhớ tới cái gì, ôm cổ Bùi Dịch hỏi: "Cái tên Đức An kia là kiến trúc sư đi? Sư huynh em vì cái gì cùng hắn tiếp xúc? Là anh bày mưu đặt kế đúng không?"
Bùi Dịch thân thể cứng đờ, trong mắt hiện lên quét xuống ảo não.
Lật thuyền trong mương, lại bị cô gái nhỏ này cắn ngược lại một cái, xem ra anh còn phải tiếp tục cố gắng, để cho cô không cơ hội suy nghĩ vấn đề này!
Đêm, cực kỳ dài lâu.
Tô Thi Thi kia vậy mà đem cả hầm rượu trân quý của anh đập bể tanh bành rồi! Đó là rượu quý anh hứa để cho Ôn Ngọc uống!
Hiện tại không có, Ôn Ngọc khẳng định sẽ cho rằng anh gạt người. Nghĩ đến việc phải sử tất cả biện pháp đi dỗ cô, Tần Phong nghĩ đến thôi đã muốn khóc.
"Bùi Dịch, cậu tới cùng có đang nghe tôi nói chuyện hay không, làm sao bây giờ? Cậu nói một câu đi!" Tần Phong ở đầu bên kia điện thoại nghiêm túc nói.
Bùi Dịch trầm mặc nửa ngày, thật lâu sau, không nhanh không chậm phun ra một câu: "Cậu nói cái gì tôi không biết."
"Cậu... Tôi nói cho cậu biết, tôi đây chính là có hình ảnh theo dõi từ camera đã ghi lại được làm bằng chứng," Tần Phong nói xong đột nhiên nghĩ tới cái gì, lập tức nói, "Cậu đừng nói muốn đem đoạn phim theo dõi kia của tôi xóa đi!"
"Uh"m," Bùi Dịch nói, "Ý kiến hay."
"Chết tiệt!" Tần Phong bị anh nói đến đỉnh đầu đều muốn bốc khói rồi. Anh đâu nào nói thắng được Bùi Dịch.
Nếu cứng rắn không được, vậy cũng chỉ có thể mềm rồi.
Tần Phong ở đầu bên kia điện thoại đáng thương tội nghiệp nói: "Cậu cũng biết Ngọc nhà của chúng tôi có bao nhiêu khó dụ, mấy chai rượu kia tôi vốn định cho cô ấy uống, hiện tại không có, cậu nói xem tôi phải làm sao bây giờ?"
Anh thao thao bất tuyệt nhắc đi nhắc lại ước chừng đã năm phút đồng hồ, bây giờ Bùi Dịch vậy mà rất có kiên nhẫn ở đầu bên này điện thoại yên lặng nghe, mãi đến khi Tần Phong nói đến miệng khô lưỡi hanh, không còn khí lực nói nữa, Bùi Dịch mới chậm rãi mở miệng.
"Cậu yên tâm, tôi sẽ thay cậu giáo huấn Thi Thi thật tốt." Nói xong bốp một tiếng liền cúp điện thoại.
Tần Phong ngơ ngác xem màn hình điện thoại di động hiển thị bốn chữ "Trò chuyện kết thúc", thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tỉnh.
Nửa ngày, anh mới phản ứng kịp, thiếu chút nữa đem di động đập bể rồi.
Giáo huấn? Cái này hữu dụng sao? Chẳng lẽ không nên bồi đền anh vài bình rượu?
"Đừng cho là tôi không biết, chỗ của cậu cất giấu rất nhiều rượu ngon." Tần Phong ngầm tốn hơi thừa lời. Anh quyết định nhất định phải tìm một cơ hội nhờ Tô Thi Thi tìm giúp, người đàn ông kia của cô ở trong nhà giấu quá nhiều bảo bối!
Cũng phải cho Bùi Dịch chịu chút thiệt thòi!
Bùi Dịch đương nhiên không sợ Tần Phong ở sau lưng anh giở thủ đoạn, ngay cả người phụ nữ của anh còn làm không được, Tần Phong tính là gì.
Bùi Dịch đối với tính tình Tô Thi Thi, trược còn đắn đo nhưng hiện tại thật sự đã nắm chắc rồi.
Chỉ thấy anh sau khi tan tầm về nhà, không hề đề cập tới chuyện đã xảy ra hôm nay, đối với Tô Thi Thi trước sau như một săn sóc, hễ hỏi thì đáp.
Anh càng như thế này, Tô Thi Thi cũng không bình tĩnh rồi.
Yên tĩnh trước cơn bão sao?
Tô Thi Thi trong lòng hoang mang, cảm thấy được Bùi Dịch lại kìm nén đại chiêu.
Tô Thi Thi cũng đã chạy tới cùng Đoàn Tĩnh Đồng thương lượng đối sách, kết quả thằng nhóc kia cực kỳ khinh bỉ tặng cho cô một câu: "Chết sớm siêu sinh sớm."
Tô Thi Thi giận.
Đúng là Bùi Dịch thật sự quá an tĩnh, an tĩnh đến quỷ dị.
"Không được, anh ấy phỏng chừng biết mình muốn làm chi, cho nên cố ý như vậy." Tô Thi Thi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy được chỉ có loại khả năng này.
Đến tầm 8 giờ tối, Bùi Dịch rốt cục từ thư phòng đi ra trở về phòng nghỉ ngơi rồi.
Tô Thi Thi khẩn trương từ trên giường nhảy xuống, cúi đầu nhìn nhìn trên thân mình mặc áo ngủ màu đen gợi cảm, ngầm thở dài.
Thật là tiền đồ!
Nhưng cô quay đầu nhìn nhìn bên giường, xác định chắc chắn, mới hướng tới cửa tới nghênh tiếp.
Bùi Dịch vừa tiến đến liền nhìn đến cô gái nhỏ kia mặc áo ngủ gợi cảm, hướng về phía anh cười đặc biệt nịnh nọt.
"Anh có muốn đi tắm bồn hay không? Em đi pha nước tắm cho anh." Tô Thi Thi cười tít mắt nhìn Bùi Dịch.
Bùi Dịch mặt không đổi sắc nhìn cô, nghe vậy cũng chỉ là nhàn nhạt gật gật đầu: "Vất vả."
Lập tức tiện hướng tới phòng tắm đi đến.
Tô Thi Thi cùng đi qua giúp anh pha nước tắm, giúp anh cởi hết quần áo xuống, sau đó yên lặng chờ.
Nhưng là - - Bùi Dịch vậy mà thật sự chỉ ở bên kia an tĩnh tắm bồn, một chút động tác khác đều không có!
Tô Thi Thi buồn bực, thế này quá khác thường thôi?
Trước kia Bùi tiên sinh thích nhất tắm uyên ương nha, anh vậy mà không có hứng thú rồi hả?
"Không đúng, nhất định lại lừa dối mình mà."
Bùi Dịch hiểu Tô Thi Thi, Tô Thi Thi lại làm sao không hiểu anh. Nếu anh nghĩ muốn cùng cô tiêu hao tính nhẫn nại, Tô Thi Thi tự nhiên chiều theo.
Lúc Bùi Dịch ngâm mình tắm xong ra ngoài, vừa nhìn đến Tô Thi Thi đã nằm vào trong chăn, chính đang tựa vào đầu giường đọc sách.
Bùi Dịch nhìn đến trên tay cô cầm "Tố Nữ Kinh" khi đó, ánh mắt tối sầm ám.
Đó là cuốn sách trước đây Tô Thi Thi đặc biệt ghét bỏ, người phụ nữ này hôm nay vậy mà chủ động đọc.
Xem ra quyết tâm không nhỏ.
Bùi Dịch trong mắt hiện lên quét xuống ý cười, nhưng mà lúc đi qua, trên mặt đã khôi phục vẻ không chút thay đổi.
Tô Thi Thi nghe được động tĩnh của anh đang đi qua, nhưng mà không có ngẩng đầu, lập tức không qua bao lâu, liền cảm giác được bên cạnh giường trầm xuống, Bùi Dịch cũng nằm vào trong chăn.
Nhưng mà - - Bùi tiên sinh vậy mà liền như vậy an tĩnh nằm, cũng lấy ra một quyển sách lật xem, hoàn toàn không có động tác khác!
Tô Thi Thi ngầm cắn răng. Được, tiếp tục dây dưa!
Mười phút sau, Bùi Dịch đặt sách đến chỗ trên tủ đầu giường, xoạch một tiếng tắt đèn đầu giường.
Bên trong phòng ngủ lập tức u ám rất nhiều, chỉ còn lại ánh đèn bên giường Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi có chút thiếu kiên nhẫn rồi!
"Bùi Dịch, xem như anh lợi hại!" Tô Thi Thi ngầm tốn hơi thừa lời.
Cô đem sách đặt lên trên tủ đầu giường, xoay người hướng tới Bùi Dịch ôm cổ anh, ở bên tai anh nhẹ giọng nói: "Em vừa mới nhìn đến một cái tư thế rất thú vị, muốn thử một lần hay không?"
Bùi Dịch biểu tình vẫn như cũ nhàn nhạt, nhưng mà cực kỳ nể tình gật gật đầu: "Có thể."
Tô Thi Thi bĩu môi. Bùi Dịch hôm nay cũng thật bảo trì bình thản!
Cô đột nhiên có chút nổi giận, trợn mắt nhìn anh, buông tay ra xoay người liền nằm trở về vị trí chính mình.
Lần này đến phiên Bùi Dịch sửng sốt, như vậy liền buông tha rồi hả?
Bùi Dịch nhướng mày, nhàn nhạt nói: "Tô tiểu thư, cầu người là loại thái độ này?"
"Anh!" Tô Thi Thi cắn răng, cô liền biết Bùi Dịch là cố ý.
Cô hít vào một hơi, dứt khoát mặt kệ, cái gì mặt ngoài mặt trong cũng không được rồi. Tần Phong đều đã khóc lóc kể lể điện thoại cho cô rồi, cô dù sao mặt mũi đều đã vứt sạch sẽ rồi.
Cô xoay người nhào vào trên người Bùi Dịch, nhìn chằm chằm ánh mắt anh nói: "Trang viên rượu là của Tần Phong đúng không?"
"Anh là anh em tốt của anh ta đúng không?"
"Vậy..." Tô Thi Thi bỗng nhiên có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói, "Anh có thể hay không để cho anh ta nể mặt một chút? Tính cái giá xuất xưởng gì gì đó không?"
Bùi Dịch trong mắt ý cười chớp lóe rồi biến mất, nhưng nhìn Tô Thi Thi khi đó sắc mặt cũng rất nghiêm túc, nghiêm trang nói: "Tổn thất giá trị 215 vạn, anh em cũng phải tính."
"215 vạn? Anh ta là ăn cướp à? Em không đập vỡ nhiều như vậy đi?" Tô Thi Thi buồn bực rồi.
Bùi Dịch vẫn như cũ nghiêm trang nói: "Anh có thể cho em mượn."
Tô Thi Thi tới đó, rầu rĩ nói: "Không cần!"
"Anh dám đảm bảo người khác không ai dám cho em mượn." Tay Bùi Dịch từ từ lướt lên eo của cô, trầm giọng nói.
"Anh!" Tô Thi Thi trừng mắt, hận không thể đi lên cắn anh một cái.
Bùi Dịch tay phải dày rộng từ thắt lưng của cô chậm rãi ở trên người cô trượt xuống, thanh âm mang theo từ tính, tự dưng hơn một tia hấp dẫn.
Anh đột nhiên xoay người đem Tô Thi Thi áp ở dưới thân, phụ vào bên tai cô ôn nhu nói: "Em có thể vay thế chấp, từ từ trả!"
"Em... Ưm..." Tô Thi Thi còn chưa kịp phản bác, đã bị Bùi Dịch ngăn chặn miệng
Bùi Dịch khẽ cạy môi cô, thấp giọng nói: "Anh hiện tại trước thu chút lợi ít, em vừa rồi nói có tư thế mới mà!"
Tô Thi Thi hôn mê: "Em còn chưa nói là cái tư thế gì nha!"
"Không sao cả, anh đã thấy rồi." Bùi Dịch nói xong tiện đem Tô Thi Thi bế lên.
Vừa rồi Tô Thi Thi ở một trang ảnh để lại rất lâu, Bùi Dịch cũng ở bên cạnh yên lặng nhìn rất lâu
Tô Thi Thi bực mình không thôi, vì cái gì cô cảm giác chính mình bị lừa gạt?
Cô đột nhiên nhớ tới cái gì, ôm cổ Bùi Dịch hỏi: "Cái tên Đức An kia là kiến trúc sư đi? Sư huynh em vì cái gì cùng hắn tiếp xúc? Là anh bày mưu đặt kế đúng không?"
Bùi Dịch thân thể cứng đờ, trong mắt hiện lên quét xuống ảo não.
Lật thuyền trong mương, lại bị cô gái nhỏ này cắn ngược lại một cái, xem ra anh còn phải tiếp tục cố gắng, để cho cô không cơ hội suy nghĩ vấn đề này!
Đêm, cực kỳ dài lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.