Chương 414: Tuyệt đối không nghĩ tới
Trần Mạc Tranh
30/08/2017
"Tôi giống như nghe được tiếng Đồng Đồng đang gọi?" Nhậm Tiếu Vi đang ở
cùng Trạm Dẫn Lan uống cà phê, bỗng nhiên ngẩng đầu hướng tới phía bên
ngoài cửa sổ nhìn lại.
Vừa thấy, nhất thời cả kinh, hồn đều của bà nhanh không có.
"Đồng Đồng?" Nhậm Tiếu Vi roạt một phen từ trên chỗ ngồi đứng lên, không thể tin nhìn quán cà phê quảng trường bên ngoài quán cà phê.
Hai con ngựa sao nhìn quen mắtnhư vậy, quen thuộc đến nỗi làm cho gân xanh trên trán của Nhậm Tiếu Vi đều nhanh nhảy ra ngoài. Mà đứa bé đang cưỡi hai con ngựa kia, lại càng để cho Nhậm Tiếu Vi thiếu chút nữa tan vỡ.
"Đồng Đồng mau dừng lại, nguy hiểm!" Nhậm Tiếu Vi hoàn toàn bất chấp phong độ, co cẳng chạy.
"Trời ạ, tiểu thiếu gia như thế nào đem ngựa cưỡi chạy ra ngoài rồi hả?" Cùng ở một bên thím Vương thấy rõ ràng tình huống bên ngoài, sắc mặt lập tức cũng thay đổi.
"Đứa nhỏ này..." Trạm Dẫn Lan cũng là vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm.
Cô biết Đoàn Tĩnh Đồng nghịch ngợm bướng bỉnh, nhưng mà đem ngựa chạy đến khu náo nhiệt như vậy thật đúng là tuyệt đối không nghĩ tới.
"Mẹ, nhanh lên cứu con, Tiểu Hồng điên rồi!" Đoàn Tĩnh Đồng nằm úp sấp ở trên lưng ngựa, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
Ngay lúc vừa rồi khi cậu cưỡi ngựa chạy đến đây, một vị cảnh sát giao thông đột nhiên lao tới hù dọa bọn họ một câu. Sau đó liền bi kịch - -
Tiểu Hồng bị hoảng sợ, liều mạng chạy lên phía trước. Mà Tiểu Hắc chạy theo sau lưng bọn họ, trực tiếp một chân đạp lên chiếc xe cảnh sát chắn ở trước mặt, lập tức liền đem kính chắn gió cho đá nát rồi.
"Mẹ, mau cứu con!" Đoàn Tĩnh Đồng sợ tới mức oa oa kêu to.
Cậu bất quá là muốn cưỡi ngựa ra ngoài dạo một vòng thôi, làm sao có thể biến thành như vậy? Bị anh trai cậu biết được khẳng định chết chắc rồi!
"Mẹ, người nhanh lên cứu con, ngàn vạn vần không được nói cho anh biết!" Đoàn Tĩnh Đồng nằm úp sấp ở trên lưng ngựa, vừa khóc vừa kêu hô.
"Đồng Đồng con đừng đừng nhúc nhích. Mẹ không nói cho anh con biết, con trước để cho Tiểu Hồng dừng lại." Nhậm Tiếu Vi một bên kêu hô một bên hướng tới bọn họ chạy tới.
"Người đi đường xin tới gần, nguy hiểm!" Lúc này, vị cảnh sát giao thông bị coi như không có kia đã chạy tới, lập tức ngăn chặn Nhậm Tiếu Vi.
"Bác gái, cảnh sát nói đúng, người hiện tại đi qua đó quá nguy hiểm rồi." Trạm Dẫn Lan cùng thím Vương cũng chạy tới, cùng nhau lôi kéo Nhậm Tiếu Vi.
Hai con ngựa kia đều đã bị sợ hãi, mà còn cực có tính công kích. Nếu lỡ bị nó đá cho một cước, chuyện kia cũng không phải là có thể đùa giỡn được.
"Cái này làm sao bây giờ? Nhanh lên gọi điện thoại huấn luyện ngựa trong nhà đến đây!" Nhậm Tiếu Vi thúc giục thím Vương.
"Không thể gọi! Gọi anh tôi sẽ lập tức liền biết!" Đoàn Tĩnh Đồng lập tức hô, "Mẹ, người nếu là gọi cho anh con liền nhảy xe... Không đúng, nhảy xuống ngựa rồi!"
"Đồng Đồng, con đừng động!" Nhậm Tiếu Vi cả kinh sắc mặt trắng bệch.
Nếu nhảy xuống, không thiếu tay gảy chân mới là lạ!
"Bác gái, nếu không để cho cháu thử xem. Cháu ở Âu châu đã từng học qua cỡi ngựa." Trạm Dẫn Lan lúc này cũng là đầu như muốn nổ tung.
Gặp phải chuyện này, cô lại không thể không quản. Người này nói đến cùng, cũng là em trai của Bùi Dịch.
"Dẫn Lan, vậy thì xin nhờ cô rồi." Nhậm Tiếu Vi liền giống như tìm được cọng cứu mạng một dạng, cảm kích nhìn Trạm Dẫn Lan.
"Cháu sẽ tận lực." Trạm Dẫn Lan cũng không tự tin nhiều lắm. Hai con ngựa là trải qua huấn luyện không sai, nhưng tính tình nhìn qua có phần cổ quái, từ đầu không cho người đến gần.
Ngay lúc Trạm Dẫn Lan ý đồ tiếp cận Tiểu Hồng, một bên tuần tra Tiểu Hắc bỗng nhiên vọt tới, hướng tới cô liền dương lên móng trước.
"Cẩn thận!" Bên cạnh, vị cảnh sát giao thông thấy thế, không quan tâm liền lao tới.
"Ưm..." Trạm Dẫn Lan một cái không chú ý, đã bị vị cảnh sát giao thông kia bổ nhào té ngã trên mặt đất, lúc này cả người đều bị va đập đến lờ mờ rồi.
Càng không cần phải nói cô lúc này mặt một cái áo dài bên trong mặc váy liền tất cả lật chuyển tung lên, đến quần lót đều đã lộ ra ngoài!
Trong phim truyền hình anh hùng cứu mỹ kia tư thế hòan mỹ xinh đẹp từ đầu liền là gạt người. Lúc này Trạm Dẫn Lan, chỉ cảm thấy cả người đều nhanh bị vị cảnh sát giao thông này đè đến xương cốt vỡ vụn rồi.
Đúng lúc này, Đoàn Tĩnh Đồng bỗng nhiên chỉ vào cô khóc lớn lên: "Cô là người đàn bà ngu xuẩn chạy tới đây làm gì? Cô đem Tiểu Hồng dọa sợ rồi."
"A, mẹ, con muốn ngã xuống rồi! Hu hu hu..."
Không biết có phải do cậu khóc đến quá lớn tiếng hay không, Tiểu Hồng bỗng nhiên dương lên móng trước muốn bắt cậu cho ném xuống, Đoàn Tĩnh Đồng sợ tới mức đến khóc đều đã quên rồi.
"Đồng Đồng!" Nhậm Tiếu Vi hối hận muốn chết, bà đáng ra không nên tin tưởng Trạm Dẫn Lan.
Lần này làm sao bây giờ?
Trạm Dẫn Lan nghe được Đoàn Tĩnh Đồng nói như vậy, tức giận đến thiếu chút nữa mắng bậy!
"Mẹ, bảo chị dâu đến đây! Mau lên, để cho chị ấy quá tới cứu con!" Đoàn Tĩnh Đồng khóc hô.
"Kêu cô ta có ích lợi gì?" Nhậm Tiếu Vi hoang mang lo sợ.
"Ngựa rất nghe lời chị dâu. Người nhanh lên gọi điện thoại kêu chị dâu đến đây đi! A, con muốn ngã xuống rồi, mẹ, nhanh lên!" Đoàn Tĩnh Đồng hai cái tay mập gắt gao cầm lấy bờm của Tiểu Hồng, hai cái chân béo ụt ịt cũng là xuất ra toàn bộ sức mạnh kẹp chặt bụng ngựa.
Nhưng cho dù như vậy, biên độ Tiểu Hồng xóc nảy cũng là càng lúc càng lớn rồi.
Lúc Tô Thi Thi chạy tới, liền nhìn đến một màn kinh thiên động dịa quỷ thần khiếp sợ.
Đoàn Tĩnh Đồng ghé vào trên lưng Tiểu Hồng, khóc đến giống như người thất tâm phong một dạng. Trạm Dẫn Lan ngồi dưới đất, hình tượng toàn bộ mất hết. Bên cạnh cô, một vị cảnh sát giao thông vẻ mặt lờ mờ.
"Phu nhân, người rốt cục đến đây!" Thím Vương là người đầu tiên phát hiện Tô Thi Thi, vội vàng chạy tới.
Bà từ lúc phát hiện Đoàn Tĩnh Đồng cưỡi ngựa chạy đến đây một khắc, liền gọi điện thoại cho Tô Thi Thi.
Bà kêu hô như vậy, Đoàn Tĩnh Đồng cũng nghe được.
Cậu vừa thấy Tô Thi Thi đến, khóc đến thảm hại hơn, ủy khuất hô: "Chị dâu, nhanh lên cứu em, em sắp cầm cự hết nổi rồi!"
Tô Thi Thi đầu như muốn nổ tung. Tên nhóc con này, sao có thể nghịch dại đến như vậy?
Nhưng mà - -
Tô Thi Thi cắn cắn môi, gian nan nói: "Chúng nó... Chúng nó không nghe ta chỉ huy a!"
Hai con ngựa này, ngoại trừ huấn luyện ngựa ra, chỉ nghe theo lời Bùi Dịch. Kêu cô đến đây, có ích lợi gì!
"Cái gì?" Đoàn Tĩnh Đồng vừa nghe, thiếu chút nữa liền bùng nổ, "Chị không phải nói Tiểu Hồng là của chị à!!"
Tô Thi Thi dở khóc dở cười: "Nó về danh nghĩa, quả thật là của chị."
Đúng là trẻ con, ngựa của cô không có nghĩa là nó liền nghe lời cô! Tô Thi Thi ở trong lòng kêu rên, không nghĩ muốn đi kích thích thằng nhóc này.
"A! Mau gọi điện thoại cho anh em đi!" Đoàn Tĩnh Đồng oa oa khóc lớn, nghĩ đến trên TV những người kia bị hất xuống lưng ngựa té gảy cổ, thật sự bị dọa sợ rồi.
"Ngậm miệng!" Đúng lúc này, nơi xa truyền đến tiếng giận dữ gầm rống. Ngay sau đó, một bóng dáng xuất hiện tại quảng trường, thần tốc tiếp cận Tiểu Hồng, lập tức túm được dây cương.
Một giây sau, Đoàn Tĩnh Đồng đã bị thu đến trên mặt đất. Nguo2fi đfn ông kia đứng thẳng người, hai lần liền thu phục được hai con ngựa không chịu nghe lời kia.
Cả quá trình, diễn ra liền mạch lưu loát, giống như một giấc mơ vậy.
"Quá... Đẹp trai rồi." Tô Thi Thi đứng tại chỗ, hai mắt sáng lấp lánh, nghe được tiếng tim đập. Đồng thời trong lòng cũng có chút không thăng bằng - - bọn họ cùng hai con ngựa tiếp xúc thời gian là như nhau, vì cái gì hai con ngựa kia cũng chỉ nghe lời Bùi Dịch mà thôi!
Tô Thi Thi cực kỳ buồn bực.
"Anh!" Đoàn Tĩnh Đồng ngây ngốc đứng trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn thấy người đến là Bùi Dịch, lập tức bổ nhào tới ôm lấy chân của anh, gào khóc.
Bùi Dịch trong lòng chứa chan tức giận, bị cậu khóc làm cho anh muốn phát hỏa cũng không phải, không phát hỏa cũng không xong, sắc mặt càng thêm đen rồi.
"Đồng Đồng!" Nhậm Tiếu Vi thật lâu sau mới phản ứng kịp, vội vàng chạy tới xem xét con trai nhỏ của mình có bọ thương hay không.
"Mẹ, hu hu hu... Làm con sợ muốn chết." Đoàn Tĩnh Đồng bổ nhào vào trong lòng mẹ mình, khóc đến thảm thiết.
Lúc này, không khóc thảm điểm, chẳng lẽ chờ để bị đánh sao?
"Mẹ, trước mang Đồng Đồng đi bệnh viện kiểm tra một phen." Bùi Dịch thấp giọng nói một câu, lập tức thư ký Vương liền mang theo người đến, đem mẹ con Đoàn Tĩnh Đồng đưa đến bên cạnh một chiếc trên xe đang đậu gần đó.
Tô Thi Thi ở bên cạnh hoa si xong, lặng lẽ đi đến bên cạnh thím Vương, nhỏ giọng nói: "Là người gọi cho Bùi Dịch?"
Thím Vương hướng Tô Thi Thi nháy mắt: "Không gọi cho tiên sinh, chẳng lẽ chờ mẹ chồng của người đến tìm người gây phiền toái sao?"
Tô Thi Thi cúi đầu, cười thầm, khóe mắt dư quang lạc đến trên bên kia, người đứng ở một bên thống khổ xoa thắt lưng Trạm Dẫn Lan, trong lòng vừa động.
Cô đứng thẳng thân thể, vụng trộm nhìn thoáng qua Bùi Dịch, vừa lúc thấy được ánh mắt Bùi Dịch nhìn qua bên này.
Tô Thi Thi toàn thân liền giống như bị điện giật một dạng, giật nảy mình run lẩy bẩy.
Bùi Dịch thấy thế, ánh mắt nhất thời u ám vô cùng, hướng tới cô đi tới.
Tô Thi Thi phát điên, không hề nghĩ ngợi, xoay người liền hướng tới Trạm Dẫn Lan chạy tới.
Chờ lúc cô phản ứng kịp, đã không còn kịp rồi.
Vừa thấy, nhất thời cả kinh, hồn đều của bà nhanh không có.
"Đồng Đồng?" Nhậm Tiếu Vi roạt một phen từ trên chỗ ngồi đứng lên, không thể tin nhìn quán cà phê quảng trường bên ngoài quán cà phê.
Hai con ngựa sao nhìn quen mắtnhư vậy, quen thuộc đến nỗi làm cho gân xanh trên trán của Nhậm Tiếu Vi đều nhanh nhảy ra ngoài. Mà đứa bé đang cưỡi hai con ngựa kia, lại càng để cho Nhậm Tiếu Vi thiếu chút nữa tan vỡ.
"Đồng Đồng mau dừng lại, nguy hiểm!" Nhậm Tiếu Vi hoàn toàn bất chấp phong độ, co cẳng chạy.
"Trời ạ, tiểu thiếu gia như thế nào đem ngựa cưỡi chạy ra ngoài rồi hả?" Cùng ở một bên thím Vương thấy rõ ràng tình huống bên ngoài, sắc mặt lập tức cũng thay đổi.
"Đứa nhỏ này..." Trạm Dẫn Lan cũng là vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm.
Cô biết Đoàn Tĩnh Đồng nghịch ngợm bướng bỉnh, nhưng mà đem ngựa chạy đến khu náo nhiệt như vậy thật đúng là tuyệt đối không nghĩ tới.
"Mẹ, nhanh lên cứu con, Tiểu Hồng điên rồi!" Đoàn Tĩnh Đồng nằm úp sấp ở trên lưng ngựa, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
Ngay lúc vừa rồi khi cậu cưỡi ngựa chạy đến đây, một vị cảnh sát giao thông đột nhiên lao tới hù dọa bọn họ một câu. Sau đó liền bi kịch - -
Tiểu Hồng bị hoảng sợ, liều mạng chạy lên phía trước. Mà Tiểu Hắc chạy theo sau lưng bọn họ, trực tiếp một chân đạp lên chiếc xe cảnh sát chắn ở trước mặt, lập tức liền đem kính chắn gió cho đá nát rồi.
"Mẹ, mau cứu con!" Đoàn Tĩnh Đồng sợ tới mức oa oa kêu to.
Cậu bất quá là muốn cưỡi ngựa ra ngoài dạo một vòng thôi, làm sao có thể biến thành như vậy? Bị anh trai cậu biết được khẳng định chết chắc rồi!
"Mẹ, người nhanh lên cứu con, ngàn vạn vần không được nói cho anh biết!" Đoàn Tĩnh Đồng nằm úp sấp ở trên lưng ngựa, vừa khóc vừa kêu hô.
"Đồng Đồng con đừng đừng nhúc nhích. Mẹ không nói cho anh con biết, con trước để cho Tiểu Hồng dừng lại." Nhậm Tiếu Vi một bên kêu hô một bên hướng tới bọn họ chạy tới.
"Người đi đường xin tới gần, nguy hiểm!" Lúc này, vị cảnh sát giao thông bị coi như không có kia đã chạy tới, lập tức ngăn chặn Nhậm Tiếu Vi.
"Bác gái, cảnh sát nói đúng, người hiện tại đi qua đó quá nguy hiểm rồi." Trạm Dẫn Lan cùng thím Vương cũng chạy tới, cùng nhau lôi kéo Nhậm Tiếu Vi.
Hai con ngựa kia đều đã bị sợ hãi, mà còn cực có tính công kích. Nếu lỡ bị nó đá cho một cước, chuyện kia cũng không phải là có thể đùa giỡn được.
"Cái này làm sao bây giờ? Nhanh lên gọi điện thoại huấn luyện ngựa trong nhà đến đây!" Nhậm Tiếu Vi thúc giục thím Vương.
"Không thể gọi! Gọi anh tôi sẽ lập tức liền biết!" Đoàn Tĩnh Đồng lập tức hô, "Mẹ, người nếu là gọi cho anh con liền nhảy xe... Không đúng, nhảy xuống ngựa rồi!"
"Đồng Đồng, con đừng động!" Nhậm Tiếu Vi cả kinh sắc mặt trắng bệch.
Nếu nhảy xuống, không thiếu tay gảy chân mới là lạ!
"Bác gái, nếu không để cho cháu thử xem. Cháu ở Âu châu đã từng học qua cỡi ngựa." Trạm Dẫn Lan lúc này cũng là đầu như muốn nổ tung.
Gặp phải chuyện này, cô lại không thể không quản. Người này nói đến cùng, cũng là em trai của Bùi Dịch.
"Dẫn Lan, vậy thì xin nhờ cô rồi." Nhậm Tiếu Vi liền giống như tìm được cọng cứu mạng một dạng, cảm kích nhìn Trạm Dẫn Lan.
"Cháu sẽ tận lực." Trạm Dẫn Lan cũng không tự tin nhiều lắm. Hai con ngựa là trải qua huấn luyện không sai, nhưng tính tình nhìn qua có phần cổ quái, từ đầu không cho người đến gần.
Ngay lúc Trạm Dẫn Lan ý đồ tiếp cận Tiểu Hồng, một bên tuần tra Tiểu Hắc bỗng nhiên vọt tới, hướng tới cô liền dương lên móng trước.
"Cẩn thận!" Bên cạnh, vị cảnh sát giao thông thấy thế, không quan tâm liền lao tới.
"Ưm..." Trạm Dẫn Lan một cái không chú ý, đã bị vị cảnh sát giao thông kia bổ nhào té ngã trên mặt đất, lúc này cả người đều bị va đập đến lờ mờ rồi.
Càng không cần phải nói cô lúc này mặt một cái áo dài bên trong mặc váy liền tất cả lật chuyển tung lên, đến quần lót đều đã lộ ra ngoài!
Trong phim truyền hình anh hùng cứu mỹ kia tư thế hòan mỹ xinh đẹp từ đầu liền là gạt người. Lúc này Trạm Dẫn Lan, chỉ cảm thấy cả người đều nhanh bị vị cảnh sát giao thông này đè đến xương cốt vỡ vụn rồi.
Đúng lúc này, Đoàn Tĩnh Đồng bỗng nhiên chỉ vào cô khóc lớn lên: "Cô là người đàn bà ngu xuẩn chạy tới đây làm gì? Cô đem Tiểu Hồng dọa sợ rồi."
"A, mẹ, con muốn ngã xuống rồi! Hu hu hu..."
Không biết có phải do cậu khóc đến quá lớn tiếng hay không, Tiểu Hồng bỗng nhiên dương lên móng trước muốn bắt cậu cho ném xuống, Đoàn Tĩnh Đồng sợ tới mức đến khóc đều đã quên rồi.
"Đồng Đồng!" Nhậm Tiếu Vi hối hận muốn chết, bà đáng ra không nên tin tưởng Trạm Dẫn Lan.
Lần này làm sao bây giờ?
Trạm Dẫn Lan nghe được Đoàn Tĩnh Đồng nói như vậy, tức giận đến thiếu chút nữa mắng bậy!
"Mẹ, bảo chị dâu đến đây! Mau lên, để cho chị ấy quá tới cứu con!" Đoàn Tĩnh Đồng khóc hô.
"Kêu cô ta có ích lợi gì?" Nhậm Tiếu Vi hoang mang lo sợ.
"Ngựa rất nghe lời chị dâu. Người nhanh lên gọi điện thoại kêu chị dâu đến đây đi! A, con muốn ngã xuống rồi, mẹ, nhanh lên!" Đoàn Tĩnh Đồng hai cái tay mập gắt gao cầm lấy bờm của Tiểu Hồng, hai cái chân béo ụt ịt cũng là xuất ra toàn bộ sức mạnh kẹp chặt bụng ngựa.
Nhưng cho dù như vậy, biên độ Tiểu Hồng xóc nảy cũng là càng lúc càng lớn rồi.
Lúc Tô Thi Thi chạy tới, liền nhìn đến một màn kinh thiên động dịa quỷ thần khiếp sợ.
Đoàn Tĩnh Đồng ghé vào trên lưng Tiểu Hồng, khóc đến giống như người thất tâm phong một dạng. Trạm Dẫn Lan ngồi dưới đất, hình tượng toàn bộ mất hết. Bên cạnh cô, một vị cảnh sát giao thông vẻ mặt lờ mờ.
"Phu nhân, người rốt cục đến đây!" Thím Vương là người đầu tiên phát hiện Tô Thi Thi, vội vàng chạy tới.
Bà từ lúc phát hiện Đoàn Tĩnh Đồng cưỡi ngựa chạy đến đây một khắc, liền gọi điện thoại cho Tô Thi Thi.
Bà kêu hô như vậy, Đoàn Tĩnh Đồng cũng nghe được.
Cậu vừa thấy Tô Thi Thi đến, khóc đến thảm hại hơn, ủy khuất hô: "Chị dâu, nhanh lên cứu em, em sắp cầm cự hết nổi rồi!"
Tô Thi Thi đầu như muốn nổ tung. Tên nhóc con này, sao có thể nghịch dại đến như vậy?
Nhưng mà - -
Tô Thi Thi cắn cắn môi, gian nan nói: "Chúng nó... Chúng nó không nghe ta chỉ huy a!"
Hai con ngựa này, ngoại trừ huấn luyện ngựa ra, chỉ nghe theo lời Bùi Dịch. Kêu cô đến đây, có ích lợi gì!
"Cái gì?" Đoàn Tĩnh Đồng vừa nghe, thiếu chút nữa liền bùng nổ, "Chị không phải nói Tiểu Hồng là của chị à!!"
Tô Thi Thi dở khóc dở cười: "Nó về danh nghĩa, quả thật là của chị."
Đúng là trẻ con, ngựa của cô không có nghĩa là nó liền nghe lời cô! Tô Thi Thi ở trong lòng kêu rên, không nghĩ muốn đi kích thích thằng nhóc này.
"A! Mau gọi điện thoại cho anh em đi!" Đoàn Tĩnh Đồng oa oa khóc lớn, nghĩ đến trên TV những người kia bị hất xuống lưng ngựa té gảy cổ, thật sự bị dọa sợ rồi.
"Ngậm miệng!" Đúng lúc này, nơi xa truyền đến tiếng giận dữ gầm rống. Ngay sau đó, một bóng dáng xuất hiện tại quảng trường, thần tốc tiếp cận Tiểu Hồng, lập tức túm được dây cương.
Một giây sau, Đoàn Tĩnh Đồng đã bị thu đến trên mặt đất. Nguo2fi đfn ông kia đứng thẳng người, hai lần liền thu phục được hai con ngựa không chịu nghe lời kia.
Cả quá trình, diễn ra liền mạch lưu loát, giống như một giấc mơ vậy.
"Quá... Đẹp trai rồi." Tô Thi Thi đứng tại chỗ, hai mắt sáng lấp lánh, nghe được tiếng tim đập. Đồng thời trong lòng cũng có chút không thăng bằng - - bọn họ cùng hai con ngựa tiếp xúc thời gian là như nhau, vì cái gì hai con ngựa kia cũng chỉ nghe lời Bùi Dịch mà thôi!
Tô Thi Thi cực kỳ buồn bực.
"Anh!" Đoàn Tĩnh Đồng ngây ngốc đứng trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn thấy người đến là Bùi Dịch, lập tức bổ nhào tới ôm lấy chân của anh, gào khóc.
Bùi Dịch trong lòng chứa chan tức giận, bị cậu khóc làm cho anh muốn phát hỏa cũng không phải, không phát hỏa cũng không xong, sắc mặt càng thêm đen rồi.
"Đồng Đồng!" Nhậm Tiếu Vi thật lâu sau mới phản ứng kịp, vội vàng chạy tới xem xét con trai nhỏ của mình có bọ thương hay không.
"Mẹ, hu hu hu... Làm con sợ muốn chết." Đoàn Tĩnh Đồng bổ nhào vào trong lòng mẹ mình, khóc đến thảm thiết.
Lúc này, không khóc thảm điểm, chẳng lẽ chờ để bị đánh sao?
"Mẹ, trước mang Đồng Đồng đi bệnh viện kiểm tra một phen." Bùi Dịch thấp giọng nói một câu, lập tức thư ký Vương liền mang theo người đến, đem mẹ con Đoàn Tĩnh Đồng đưa đến bên cạnh một chiếc trên xe đang đậu gần đó.
Tô Thi Thi ở bên cạnh hoa si xong, lặng lẽ đi đến bên cạnh thím Vương, nhỏ giọng nói: "Là người gọi cho Bùi Dịch?"
Thím Vương hướng Tô Thi Thi nháy mắt: "Không gọi cho tiên sinh, chẳng lẽ chờ mẹ chồng của người đến tìm người gây phiền toái sao?"
Tô Thi Thi cúi đầu, cười thầm, khóe mắt dư quang lạc đến trên bên kia, người đứng ở một bên thống khổ xoa thắt lưng Trạm Dẫn Lan, trong lòng vừa động.
Cô đứng thẳng thân thể, vụng trộm nhìn thoáng qua Bùi Dịch, vừa lúc thấy được ánh mắt Bùi Dịch nhìn qua bên này.
Tô Thi Thi toàn thân liền giống như bị điện giật một dạng, giật nảy mình run lẩy bẩy.
Bùi Dịch thấy thế, ánh mắt nhất thời u ám vô cùng, hướng tới cô đi tới.
Tô Thi Thi phát điên, không hề nghĩ ngợi, xoay người liền hướng tới Trạm Dẫn Lan chạy tới.
Chờ lúc cô phản ứng kịp, đã không còn kịp rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.