Chương 348: Ai Nói Là Muốn Sinh Con Anh Chứ?
PJH
18/09/2019
Hứa Sơ Sơ ngồi trong phòng, cô nghiêng đầu
nhìn chiếc nhẫn trên tay, ánh mắt không có tiêu cự, nhìn như là đang suy nghĩ về điều gì đó.
Thời Cảnh Thường đi vào, chính là thấy một màn như vậy, anh bước nhẹ nhàng tới, đặt tay lên đầu cô, hỏi:
- Đang nghĩ gì mà nhập tâm vậy?
Hứa Sơ Sơ cảm nhận đầu mình hơi nặng, cô liếc mắt liền thấy Thời Cảnh Thường, thành thật đáp:
- Em đang nghĩ về mẹ, không biết lúc bà ấy lấy ba em, có tổ chức hôn lễ theo phong tục của Hứa gia không?
Thời Cảnh Thường chớp mắt chậm rãi, bàn tay anh xoa nhẹ mái tóc Hứa Sơ Sơ, nói:
- Mẹ em lúc đó gả vào nhà họ Hứa, nhập gia thì tùy tục, có lẽ cũng tổ chức hôn lễ theo phong tục của Hứa gia!
Hứa Sơ Sơ nghe xong, ánh mắt có chút biến đổi. Thời Cảnh Thường biết, cô lại nhớ về chuyện cũ rồi.
Anh cúi đầu xuống, đối diện với khuôn mặt Hứa Sơ Sơ,, lên tiếng:
- Sơ Sơ, đừng nhìn về quá khứ nữa, mẹ em đã có quãng thời gian hạnh phúc ở đây, hãy nghĩ như vậy!
Hứa Sơ Sơ nhìn anh, đáp:
- Tục lệ Hứa gia là một nghi thức thiêng liêng. Em không nghĩ mẹ lại có thể gả cho một người mà bà biết rõ bản thân ông ấy chẳng yêu bà! Em bây giờ có anh, có tình yêu của anh, bà ấy lúc đó, đã có gì chứ?
Hứa gia nổi tiếng là gia tộc lâu đời, nên có những nghi thức cổ xưa là chuyện bình thường, trong số đó, nghi lễ cưới hỏi được cho là thiêng liêng nhất. Bởi nó đại diện cho hôn nhân của cả một gia tộc.
Hứa Hấn Trung là con trưởng, so với nhiều người, dù ông ấy không phải kẻ thừa kế, nhưng cũng là tiêu biểu của Hứa gia, vậy nên, hôn lễ được tổ chức theo tục lệ nghiêm ngặt là điều tất yếu!
Vì vậy, Hứa gia rất coi trọng hôn nhân, nhất là tình yêu giữa hai đối tượng kết hôn. Theo quan niệm của họ, hôn nhân được xây dưng trên nền tảng vững chắc của tình cảm, chỉ khi hai người yêu nhau thật lòng, mới có thể tạo ra sức mạnh và lòng tin cho các tộc. Mối liên kết sẽ mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Hứa Sơ Sơ chỉ là cảm thấy... mẹ cô rốt cuộc đã mang tư tưởng gì để thực hiện những nghi thức thiêng liêng đó, trong khi... bà biết rõ, ba cô chẳng hề yêu mình.
Không biết mẹ cô lúc đó.. có thật sự hạnh phúc hay không mà thôi. Tương lai sẽ sống một cuộc sống hôn nhân không có tình yêu... nghĩ đến thôi, cũng thấy thật là ngu ngốc!
Thời Cảnh Thường nhìn cô, anh dùng tay búng lên trán Hứa Sơ Sơ một cái, nói:
- Đừng suy nghĩ nhiều nữa! Anh và em nhất định sẽ tốt đẹp thôi, chúng ta sẽ bước đi trên con đường mà hàng ngàn người thật tâm chúc phúc!
Hứa Sơ Sơ bật cười, cô đưa tay lên xoa trán mình, hỏi lại:
- Thật chứ? Sao em lại nghi ngờ thế nhỉ? Anh mạnh về phương diện thuyết phục người khác từ lúc nào vậy?
Thời Cảnh Thường ngồi lên bàn, anh ôm lấy Hứa Sơ Sơ, nhấc người cô lên đặt trên đùi mình, đáp:
- Anh không những mạnh về phương diện đó mà còn mạnh về nhiều phương diện khác nữa, em muốn thử không?
Hứa Sơ Sơ nhìn độ gian manh của Thời Cảnh Thường, cô híp mắt, trêu ghẹo:
- Ồ, Thời Cảnh Thường... anh hư nhiều rồi!
Người đàn ông nghe cô nói, cũng bật cười theo, anh ôm lấy eo cô, lên tiếng:
- Đàn ông không ngoan phụ nữ càng thích mà, đừng lo, anh sẽ dùng phương diện mạnh nhất của mình cho Hứa gia thật nhiều đứa cháu nối dõi!
Hứa Sơ Sơ càng nghe càng không trong sáng nổi, cô véo ngực anh, nói:
- Này, anh càng ngày càng lưu manh rồi đấy. Ai nói là muốn sinh con cho anh chứ?
Hứa Sơ Sơ và Thời Cảnh Thường đang ghẹo nhau, đột nhiên từ phía sau phát ra tiếng động, khiến hai người bất giác quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy cánh cửa bị đạp thật mạnh, đến mức bay cái "rầm" về phía tường. Mà dính trên cánh cửa đó, lại là thân thể của Vĩ Sâm!
Hứa Á Nhan đứng phía đối diện, tay nắm lại thành đấm, không ngừng đánh về phía anh ta, cực kì thô bạo!
Thời Cảnh Thường đi vào, chính là thấy một màn như vậy, anh bước nhẹ nhàng tới, đặt tay lên đầu cô, hỏi:
- Đang nghĩ gì mà nhập tâm vậy?
Hứa Sơ Sơ cảm nhận đầu mình hơi nặng, cô liếc mắt liền thấy Thời Cảnh Thường, thành thật đáp:
- Em đang nghĩ về mẹ, không biết lúc bà ấy lấy ba em, có tổ chức hôn lễ theo phong tục của Hứa gia không?
Thời Cảnh Thường chớp mắt chậm rãi, bàn tay anh xoa nhẹ mái tóc Hứa Sơ Sơ, nói:
- Mẹ em lúc đó gả vào nhà họ Hứa, nhập gia thì tùy tục, có lẽ cũng tổ chức hôn lễ theo phong tục của Hứa gia!
Hứa Sơ Sơ nghe xong, ánh mắt có chút biến đổi. Thời Cảnh Thường biết, cô lại nhớ về chuyện cũ rồi.
Anh cúi đầu xuống, đối diện với khuôn mặt Hứa Sơ Sơ,, lên tiếng:
- Sơ Sơ, đừng nhìn về quá khứ nữa, mẹ em đã có quãng thời gian hạnh phúc ở đây, hãy nghĩ như vậy!
Hứa Sơ Sơ nhìn anh, đáp:
- Tục lệ Hứa gia là một nghi thức thiêng liêng. Em không nghĩ mẹ lại có thể gả cho một người mà bà biết rõ bản thân ông ấy chẳng yêu bà! Em bây giờ có anh, có tình yêu của anh, bà ấy lúc đó, đã có gì chứ?
Hứa gia nổi tiếng là gia tộc lâu đời, nên có những nghi thức cổ xưa là chuyện bình thường, trong số đó, nghi lễ cưới hỏi được cho là thiêng liêng nhất. Bởi nó đại diện cho hôn nhân của cả một gia tộc.
Hứa Hấn Trung là con trưởng, so với nhiều người, dù ông ấy không phải kẻ thừa kế, nhưng cũng là tiêu biểu của Hứa gia, vậy nên, hôn lễ được tổ chức theo tục lệ nghiêm ngặt là điều tất yếu!
Vì vậy, Hứa gia rất coi trọng hôn nhân, nhất là tình yêu giữa hai đối tượng kết hôn. Theo quan niệm của họ, hôn nhân được xây dưng trên nền tảng vững chắc của tình cảm, chỉ khi hai người yêu nhau thật lòng, mới có thể tạo ra sức mạnh và lòng tin cho các tộc. Mối liên kết sẽ mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Hứa Sơ Sơ chỉ là cảm thấy... mẹ cô rốt cuộc đã mang tư tưởng gì để thực hiện những nghi thức thiêng liêng đó, trong khi... bà biết rõ, ba cô chẳng hề yêu mình.
Không biết mẹ cô lúc đó.. có thật sự hạnh phúc hay không mà thôi. Tương lai sẽ sống một cuộc sống hôn nhân không có tình yêu... nghĩ đến thôi, cũng thấy thật là ngu ngốc!
Thời Cảnh Thường nhìn cô, anh dùng tay búng lên trán Hứa Sơ Sơ một cái, nói:
- Đừng suy nghĩ nhiều nữa! Anh và em nhất định sẽ tốt đẹp thôi, chúng ta sẽ bước đi trên con đường mà hàng ngàn người thật tâm chúc phúc!
Hứa Sơ Sơ bật cười, cô đưa tay lên xoa trán mình, hỏi lại:
- Thật chứ? Sao em lại nghi ngờ thế nhỉ? Anh mạnh về phương diện thuyết phục người khác từ lúc nào vậy?
Thời Cảnh Thường ngồi lên bàn, anh ôm lấy Hứa Sơ Sơ, nhấc người cô lên đặt trên đùi mình, đáp:
- Anh không những mạnh về phương diện đó mà còn mạnh về nhiều phương diện khác nữa, em muốn thử không?
Hứa Sơ Sơ nhìn độ gian manh của Thời Cảnh Thường, cô híp mắt, trêu ghẹo:
- Ồ, Thời Cảnh Thường... anh hư nhiều rồi!
Người đàn ông nghe cô nói, cũng bật cười theo, anh ôm lấy eo cô, lên tiếng:
- Đàn ông không ngoan phụ nữ càng thích mà, đừng lo, anh sẽ dùng phương diện mạnh nhất của mình cho Hứa gia thật nhiều đứa cháu nối dõi!
Hứa Sơ Sơ càng nghe càng không trong sáng nổi, cô véo ngực anh, nói:
- Này, anh càng ngày càng lưu manh rồi đấy. Ai nói là muốn sinh con cho anh chứ?
Hứa Sơ Sơ và Thời Cảnh Thường đang ghẹo nhau, đột nhiên từ phía sau phát ra tiếng động, khiến hai người bất giác quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy cánh cửa bị đạp thật mạnh, đến mức bay cái "rầm" về phía tường. Mà dính trên cánh cửa đó, lại là thân thể của Vĩ Sâm!
Hứa Á Nhan đứng phía đối diện, tay nắm lại thành đấm, không ngừng đánh về phía anh ta, cực kì thô bạo!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.