Chương 183: Ăn Rồi Sao Còn Chạy?
PJH
12/09/2019
Sáng hôm sau, Hứa Sơ Sơ thức dậy trong sự mơ màng, toàn thân cô đều rệu rã, tay chân đau nhức không chịu được.
Cố gắng chống người ngồi dậy, Hứa Sơ Sơ lắc đầu, thử nghĩ tại sao bản thân lại ở đây.
Eo truyền đến cơn đau đớn, cô rũ mắt nhìn xuống, mới phát hiện trên người đầy dấu hôn.
Hứa Sơ Sơ nhíu mày, cô mở tung chăn lên, từ cổ đến tay, còn ở giữa bắp đùi và dưới chân nữa, toàn bộ... đều đầy dấu hôn đỏ chói mắt.
Hứa Sơ Sơ hoảng sợ, cô chớp mắt nhìn xung quanh, nhưng không thấy một ai gần đây cả, cô chống một tay lên đầu, cố nhớ lại kí ức tối hôm qua.
Cô được Mạnh Huyền Chân cứu rồi đem đi đâu ấy nhỉ? Về đây sao?
Điều quan trọng là, hôm qua cô bị bỏ thuốc, ai là người đã ..... "giải thuốc" cho cô? Bằng cách này??
Một ý nghĩ vừa vụt qua, Hứa Sơ Sơ liền nhíu mày, Thời Cảnh Thường? Đúng rồi, hôm qua trong mơ màng cô đã thấy Thời Cảnh Thường.
Tuy không rõ lắm nhưng mà.... anh ấy đã bế cô, cô nhớ mà!!
Hứa Sơ Sơ cúi đầu nhìn áo sơ mi trên người mình, liền không ngần ngại cầm nó lên ngửi.
Đây là mùi của Thời Cảnh Thường!!!!
Nhận thức được điều gì đó, Hứa Sơ Sơ giật bắn mình lùi người lại. nhưng vì cô đang nửa ngồi nửa nằm, thế nên lưng đưa về phía bên giường, rồi cứ thế ngã lộn cổ xuống đất.
Hứa Sơ Sơ choàng người ngồi dậy, cô xoa eo mình, thở hắt ra một hơi.
Áo của Thời Cảnh Thường sao lại ở đây? Cô mặc của anh khi nào? Đừng nói là hôm qua cô "hứng" tới mức lấy áo anh ấy mà.... tự làm chuyện ấy ấy nha!
Không được, cô đâu phải loại người thích làm bằng tay chứ!!! Tuyệt đối không phải là vậy đâu!
Nghĩ một hồi, Hứa Sơ Sơ lại lắc đầu, thầm nhủ.
À không nhỉ, làm một mình thì làm sao trên người có dấu hôn được? Cổ cô cũng đâu có dẻo đến mức đi hôn khắp người mình được.
Một ý nghĩ khác vụt qua trong đầu Hứa Sơ Sơ, khiến cô đứng hình trong chốc lát, há miệng không thốt nên lời..
Không lẽ.... Thời Cảnh Thường.... "ăn" cô sao? Anh ấy ... giải thuốc cho cô ư??
Chớp chớp mắt, Hứa Sơ Sơ bò lên giường, cô lấy điện thoại trên bàn nhỏ gần đó, bấm mấy số giống nhau.
- Thời Cảnh Thường đang ở đâu? - Hứa Sơ Sơ lên tiếng hỏi trước.
Người đầu dây có chút bất ngờ, nhưng nhanh chóng đáp lại:
- Xin hỏi, cô là ai vậy?
Hứa Sơ Sơ nhìn xung quanh, đây là phòng của khách sạn PJH đúng chứ? Bây giờ Thời Cảnh Thường không có trong phòng, chắc chắn là đi đâu đó rồi! Gọi lễ tân ở đây là cách nhanh nhất để biết anh đang ở đâu.
- Tôi hỏi Thời Cảnh Thường ở đâu? - Hứa Sơ Sơ lớn tiếng hét!
Ngay lập tức, cô tiếp tân bên đầu dây giật mình, nghĩ tới người này gọi cả tên lẫn họ của Thời tổng, có lẽ là có quan hệ đặc biệt gì rồi, liền trả lời:
- Thời tổng hiện đang ở phòng XXXX cuối tầng 1, ngài ấy hỏi tìm.... alo... cô có nghe tôi nói không? Alo??
Người tiếp tân nhìn điện thoại, sững người đến ngỡ ngàng, không còn nghe gì ngoài tiếng "tút" dài truyền bên trong...
Hứa Sơ Sơ vứt điện thoại qua một bên, cô vọt xuống giường, muốn chạy ra cửa, thế nhưng, một lần nữa lại vấp phải chăn vướng ở trên giường, ngã đập mặt xuống đất.....
--------...-------------...------------
Hứa Sơ Sơ đứng trước cửa gỗ đập mạnh mấy cái, cô hét lên:
- Thời Cảnh Thường, anh mở cửa cho em!!! Mau mở cửa ra!!!!
Sau tiếng hét chói tai của cô, Thời Cảnh Thường bất đắc dĩ phải mở cửa, vừa mở ra, hắn đã nghe tiếp tiếng nói của cô:
- Đồ khốn kiếp nhà anh, anh dám ăn rồi bỏ chạy à? Anh có phải đàn ông không vậy? Bây giờ còn muốn trốn?
Thời Cảnh Thường nhíu mày, nhìn vết hôn đỏ chót trên cổ cô và quần áo có chút xộc xêch, nhớ đến chuyện đêm hôm qua, anh liền kéo cô vào trong phòng, nói:
- Em hét lên như vậy là muốn làm cái gì?
Hứa Sơ Sơ nhìn Thời Cảnh Thường, lên tiếng:
- Em mới phải hỏi anh câu đó đấy? Anh làm gì mà trốn ở đây?
Thời Cảnh Thường đóng cửa phòng lại, hỏi ngược lại cô:
- Em tìm tôi làm gì?
Hứa Sơ Sơ nghe anh nói, thở hắt một hơi, cười lưu manh, đáp:
- Muốn làm gì? Muốn ăn lại anh cho huề vốn, được không?
Nói rồi, Hứa Sơ Sơ, đè Thời Cảnh Thường lên cửa, áp môi cô vào...
Cố gắng chống người ngồi dậy, Hứa Sơ Sơ lắc đầu, thử nghĩ tại sao bản thân lại ở đây.
Eo truyền đến cơn đau đớn, cô rũ mắt nhìn xuống, mới phát hiện trên người đầy dấu hôn.
Hứa Sơ Sơ nhíu mày, cô mở tung chăn lên, từ cổ đến tay, còn ở giữa bắp đùi và dưới chân nữa, toàn bộ... đều đầy dấu hôn đỏ chói mắt.
Hứa Sơ Sơ hoảng sợ, cô chớp mắt nhìn xung quanh, nhưng không thấy một ai gần đây cả, cô chống một tay lên đầu, cố nhớ lại kí ức tối hôm qua.
Cô được Mạnh Huyền Chân cứu rồi đem đi đâu ấy nhỉ? Về đây sao?
Điều quan trọng là, hôm qua cô bị bỏ thuốc, ai là người đã ..... "giải thuốc" cho cô? Bằng cách này??
Một ý nghĩ vừa vụt qua, Hứa Sơ Sơ liền nhíu mày, Thời Cảnh Thường? Đúng rồi, hôm qua trong mơ màng cô đã thấy Thời Cảnh Thường.
Tuy không rõ lắm nhưng mà.... anh ấy đã bế cô, cô nhớ mà!!
Hứa Sơ Sơ cúi đầu nhìn áo sơ mi trên người mình, liền không ngần ngại cầm nó lên ngửi.
Đây là mùi của Thời Cảnh Thường!!!!
Nhận thức được điều gì đó, Hứa Sơ Sơ giật bắn mình lùi người lại. nhưng vì cô đang nửa ngồi nửa nằm, thế nên lưng đưa về phía bên giường, rồi cứ thế ngã lộn cổ xuống đất.
Hứa Sơ Sơ choàng người ngồi dậy, cô xoa eo mình, thở hắt ra một hơi.
Áo của Thời Cảnh Thường sao lại ở đây? Cô mặc của anh khi nào? Đừng nói là hôm qua cô "hứng" tới mức lấy áo anh ấy mà.... tự làm chuyện ấy ấy nha!
Không được, cô đâu phải loại người thích làm bằng tay chứ!!! Tuyệt đối không phải là vậy đâu!
Nghĩ một hồi, Hứa Sơ Sơ lại lắc đầu, thầm nhủ.
À không nhỉ, làm một mình thì làm sao trên người có dấu hôn được? Cổ cô cũng đâu có dẻo đến mức đi hôn khắp người mình được.
Một ý nghĩ khác vụt qua trong đầu Hứa Sơ Sơ, khiến cô đứng hình trong chốc lát, há miệng không thốt nên lời..
Không lẽ.... Thời Cảnh Thường.... "ăn" cô sao? Anh ấy ... giải thuốc cho cô ư??
Chớp chớp mắt, Hứa Sơ Sơ bò lên giường, cô lấy điện thoại trên bàn nhỏ gần đó, bấm mấy số giống nhau.
- Thời Cảnh Thường đang ở đâu? - Hứa Sơ Sơ lên tiếng hỏi trước.
Người đầu dây có chút bất ngờ, nhưng nhanh chóng đáp lại:
- Xin hỏi, cô là ai vậy?
Hứa Sơ Sơ nhìn xung quanh, đây là phòng của khách sạn PJH đúng chứ? Bây giờ Thời Cảnh Thường không có trong phòng, chắc chắn là đi đâu đó rồi! Gọi lễ tân ở đây là cách nhanh nhất để biết anh đang ở đâu.
- Tôi hỏi Thời Cảnh Thường ở đâu? - Hứa Sơ Sơ lớn tiếng hét!
Ngay lập tức, cô tiếp tân bên đầu dây giật mình, nghĩ tới người này gọi cả tên lẫn họ của Thời tổng, có lẽ là có quan hệ đặc biệt gì rồi, liền trả lời:
- Thời tổng hiện đang ở phòng XXXX cuối tầng 1, ngài ấy hỏi tìm.... alo... cô có nghe tôi nói không? Alo??
Người tiếp tân nhìn điện thoại, sững người đến ngỡ ngàng, không còn nghe gì ngoài tiếng "tút" dài truyền bên trong...
Hứa Sơ Sơ vứt điện thoại qua một bên, cô vọt xuống giường, muốn chạy ra cửa, thế nhưng, một lần nữa lại vấp phải chăn vướng ở trên giường, ngã đập mặt xuống đất.....
--------...-------------...------------
Hứa Sơ Sơ đứng trước cửa gỗ đập mạnh mấy cái, cô hét lên:
- Thời Cảnh Thường, anh mở cửa cho em!!! Mau mở cửa ra!!!!
Sau tiếng hét chói tai của cô, Thời Cảnh Thường bất đắc dĩ phải mở cửa, vừa mở ra, hắn đã nghe tiếp tiếng nói của cô:
- Đồ khốn kiếp nhà anh, anh dám ăn rồi bỏ chạy à? Anh có phải đàn ông không vậy? Bây giờ còn muốn trốn?
Thời Cảnh Thường nhíu mày, nhìn vết hôn đỏ chót trên cổ cô và quần áo có chút xộc xêch, nhớ đến chuyện đêm hôm qua, anh liền kéo cô vào trong phòng, nói:
- Em hét lên như vậy là muốn làm cái gì?
Hứa Sơ Sơ nhìn Thời Cảnh Thường, lên tiếng:
- Em mới phải hỏi anh câu đó đấy? Anh làm gì mà trốn ở đây?
Thời Cảnh Thường đóng cửa phòng lại, hỏi ngược lại cô:
- Em tìm tôi làm gì?
Hứa Sơ Sơ nghe anh nói, thở hắt một hơi, cười lưu manh, đáp:
- Muốn làm gì? Muốn ăn lại anh cho huề vốn, được không?
Nói rồi, Hứa Sơ Sơ, đè Thời Cảnh Thường lên cửa, áp môi cô vào...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.