Chương 281: Anh Bị Thương Rồi!
PJH
16/09/2019
Hứa Sơ Sơ bị hỏi, cô đảo mắt, nói:
- Đương nhiên rồi, anh là ân nhân của tôi mà! Tôi không hỏi anh thì đi hỏi ai chứ?
Ánh mắt Thời Cảnh Thường có chút biến đổi, tựa như thất vọng về điều gì đó, lên tiếng hỏi:
- Phải cứu mạng cô thì mới được cô quan tâm sao?
Hứa Sơ Sơ nghe anh nói, mím môi tránh đi tầm nhìn, đánh lảng sang chuyện khác:
- Nhưng mà.. vừa rồi anh cứ như thế cứu tôi, còn vì tôi mà rơi xuống đây nữa, anh.... không sợ sao?
Ánh mắt Thời Cảnh Thường vẫn đặt trên người cô, không rời đi đáp:
- Không sợ! Vì là cô nên không sợ...
------------...---------------...-----------
Quân đội quan sát tình hình nửa ngày trời, cũng cho người xuống kiểm tra, nhưng đành thất vọng mang bộ mặt u ám đi lên.
Sở Bắc nhìn từ phía trên, đứng lặng người suy nghĩ. Đến khi có người lên báo cáo, anh mới quay người nhìn lại.
- Tổng thống, bên dưới vực sâu quá, người của chúng ta không có dụng cụ sẵn, nên không thể làm được gì!
Sở Bắc gật đầu, cũng không phải là anh không thấy, nhìn từ đây là biết mà, cao thế này, dốc nghiêng, tên Thời Cảnh Thường đó lại ôm chặt Hứa Sơ Sơ, không biết thân thể có xảy ra chuyện gì không.
Đang suy nghĩ, anh đột nhiên đưa tay lên vuốt cằm, một ý không đứng đắn vừa vụt qua. Sơ Sơ có vẻ không mấy quan tâm Thời Cảnh Thường, có nên nhân cơ hội này cho hai đứa chúng nó dưới đó cần bằng lại tình cảm của mình không nhỉ?
Hay là mình rời đi... ngày mai mới tới cứu? Cô nam quả nữ ở trên đảo một đêm... độ mấy cũng độ sẽ có chuyện!
Quân nhân bên cạnh: "..."
Anh mà biết Tổng thống đang nghĩ gì chắc chắn sẽ lăn đùng sẽ ngất.
Dưới vực sâu thì có gì để cân bằng tình cảm hả Tổng thống?
Người có nghĩ cho người khác thì cũng phải lựa thời gian, lựa địa điểm thích hợp chứ? Cứ như thế này, có chuyện chứ chẳng chơi!
Đột nhiên bầu trời vụt qua tia sáng, truyền đến từng tiếng "Ầm" "Ầm" "Ầm".
Sở Bắc ngước đầu nhìn lên, mỉm cười nói;
- Lần này đến ông trời cũng muốn giúp hai đứa rồi!
Lẩm bẩm xong, anh nhìn qua người quân nhân đang ngờ nghệch bên cạnh, lên tiếng:
- Thu quân về đi, mai đến!
Người quân nhân cúi đầu, tuân lênh làm theo, anh nhìn Sở Bắc đã đi xa, tâm trạng cực kì tốt, còn huýt sáo, liền lắc đầu nghĩ.
Cháu gái mình rơi xuống vực, nghĩ kiểu gì mà vẫn vui như vậy chứ??
----------...----------------....-----------
Hứa Sơ Sơ nhìn ánh mắt Thời Cảnh Thường kì lạ, đen láy và sâu thăm thẳm, lại không đọc được suy nghĩ của anh, bèn cúi đầu tránh đi.
Cô có cảm giác sắp bị hút vào đôi mắt đó, không thể tiếp tục nhìn thêm được nữa.
Càng nghĩ, Hứa Sơ Sơ càng thấy không ổn, cô lùi người muốn trốn khỏi vòng tay anh, thế nhưng, khi ngồi dậy, chân lại truyền đến xúc giác trơn truợt di chuyển của một loài động vật không xương.
Liền nghĩ đến con gì đó, Hứa Sơ Sơ la lên, lao đến ôm chầm lấy Thời Cảnh Thường trước mặt, hét;
- A, có rắn, có rắn! Thời Cảnh Thường, có rắn bò lên chân tôi.
Thời Cảnh Thường ngay lập tức cảnh giác, anh nghiêng đầu nhìn xuống chân cô, phát hiện có một con rắn con nhỏ đang bò trên đó, liền với tay lấy một nhánh cây nhanh chóng hất đi.
Ôm lấy đầu Hứa Sơ Sơ đang run sợ, anh nói;
- Không sao, chỉ là một con rắn nhỏ thôi, tôi đuổi nó đi rồi! Cô không cần sợ nữa.
Hứa Sơ Sơ vẫn ôm lấy anh, tay cô ấn chặt bả vai Thời Cảnh Thường, thân người run lên, cô sợ nhất là rắn, bây giờ bị nó bò lên người rõ ràng như vậy, tâm càng sợ đến sắp khóc rồi!
Tay đang ôm Thời Cảnh Thường đang bình thường, bỗng Hứa Sơ Sơ có cảm giác ươn ướt, cô dịch tay mình qua, kinh ngạc khi phát hiện ra mảnh áo anh ướt đẫm.
Thời Cảnh Thường thấy Hứa Sơ Sơ im lặng, anh nhíu mày lo lắng, hỏi;
- Hứa Sơ Sơ? Cô không sao chứ? Bị nó cắn rồi sao?
Vừa nói, Thời Cảnh Thường vừa ngó lại bắp chân cô một lần nữa, xác định xem có dấu vết gì không.
Hứa Sơ Sơ đằng sau đưa tay mình lên nhìn, khi thấy màu đỏ chói mắt của nó, mím môi nói:
- Thời Cảnh Thường... anh bị thương rồi!
- Đương nhiên rồi, anh là ân nhân của tôi mà! Tôi không hỏi anh thì đi hỏi ai chứ?
Ánh mắt Thời Cảnh Thường có chút biến đổi, tựa như thất vọng về điều gì đó, lên tiếng hỏi:
- Phải cứu mạng cô thì mới được cô quan tâm sao?
Hứa Sơ Sơ nghe anh nói, mím môi tránh đi tầm nhìn, đánh lảng sang chuyện khác:
- Nhưng mà.. vừa rồi anh cứ như thế cứu tôi, còn vì tôi mà rơi xuống đây nữa, anh.... không sợ sao?
Ánh mắt Thời Cảnh Thường vẫn đặt trên người cô, không rời đi đáp:
- Không sợ! Vì là cô nên không sợ...
------------...---------------...-----------
Quân đội quan sát tình hình nửa ngày trời, cũng cho người xuống kiểm tra, nhưng đành thất vọng mang bộ mặt u ám đi lên.
Sở Bắc nhìn từ phía trên, đứng lặng người suy nghĩ. Đến khi có người lên báo cáo, anh mới quay người nhìn lại.
- Tổng thống, bên dưới vực sâu quá, người của chúng ta không có dụng cụ sẵn, nên không thể làm được gì!
Sở Bắc gật đầu, cũng không phải là anh không thấy, nhìn từ đây là biết mà, cao thế này, dốc nghiêng, tên Thời Cảnh Thường đó lại ôm chặt Hứa Sơ Sơ, không biết thân thể có xảy ra chuyện gì không.
Đang suy nghĩ, anh đột nhiên đưa tay lên vuốt cằm, một ý không đứng đắn vừa vụt qua. Sơ Sơ có vẻ không mấy quan tâm Thời Cảnh Thường, có nên nhân cơ hội này cho hai đứa chúng nó dưới đó cần bằng lại tình cảm của mình không nhỉ?
Hay là mình rời đi... ngày mai mới tới cứu? Cô nam quả nữ ở trên đảo một đêm... độ mấy cũng độ sẽ có chuyện!
Quân nhân bên cạnh: "..."
Anh mà biết Tổng thống đang nghĩ gì chắc chắn sẽ lăn đùng sẽ ngất.
Dưới vực sâu thì có gì để cân bằng tình cảm hả Tổng thống?
Người có nghĩ cho người khác thì cũng phải lựa thời gian, lựa địa điểm thích hợp chứ? Cứ như thế này, có chuyện chứ chẳng chơi!
Đột nhiên bầu trời vụt qua tia sáng, truyền đến từng tiếng "Ầm" "Ầm" "Ầm".
Sở Bắc ngước đầu nhìn lên, mỉm cười nói;
- Lần này đến ông trời cũng muốn giúp hai đứa rồi!
Lẩm bẩm xong, anh nhìn qua người quân nhân đang ngờ nghệch bên cạnh, lên tiếng:
- Thu quân về đi, mai đến!
Người quân nhân cúi đầu, tuân lênh làm theo, anh nhìn Sở Bắc đã đi xa, tâm trạng cực kì tốt, còn huýt sáo, liền lắc đầu nghĩ.
Cháu gái mình rơi xuống vực, nghĩ kiểu gì mà vẫn vui như vậy chứ??
----------...----------------....-----------
Hứa Sơ Sơ nhìn ánh mắt Thời Cảnh Thường kì lạ, đen láy và sâu thăm thẳm, lại không đọc được suy nghĩ của anh, bèn cúi đầu tránh đi.
Cô có cảm giác sắp bị hút vào đôi mắt đó, không thể tiếp tục nhìn thêm được nữa.
Càng nghĩ, Hứa Sơ Sơ càng thấy không ổn, cô lùi người muốn trốn khỏi vòng tay anh, thế nhưng, khi ngồi dậy, chân lại truyền đến xúc giác trơn truợt di chuyển của một loài động vật không xương.
Liền nghĩ đến con gì đó, Hứa Sơ Sơ la lên, lao đến ôm chầm lấy Thời Cảnh Thường trước mặt, hét;
- A, có rắn, có rắn! Thời Cảnh Thường, có rắn bò lên chân tôi.
Thời Cảnh Thường ngay lập tức cảnh giác, anh nghiêng đầu nhìn xuống chân cô, phát hiện có một con rắn con nhỏ đang bò trên đó, liền với tay lấy một nhánh cây nhanh chóng hất đi.
Ôm lấy đầu Hứa Sơ Sơ đang run sợ, anh nói;
- Không sao, chỉ là một con rắn nhỏ thôi, tôi đuổi nó đi rồi! Cô không cần sợ nữa.
Hứa Sơ Sơ vẫn ôm lấy anh, tay cô ấn chặt bả vai Thời Cảnh Thường, thân người run lên, cô sợ nhất là rắn, bây giờ bị nó bò lên người rõ ràng như vậy, tâm càng sợ đến sắp khóc rồi!
Tay đang ôm Thời Cảnh Thường đang bình thường, bỗng Hứa Sơ Sơ có cảm giác ươn ướt, cô dịch tay mình qua, kinh ngạc khi phát hiện ra mảnh áo anh ướt đẫm.
Thời Cảnh Thường thấy Hứa Sơ Sơ im lặng, anh nhíu mày lo lắng, hỏi;
- Hứa Sơ Sơ? Cô không sao chứ? Bị nó cắn rồi sao?
Vừa nói, Thời Cảnh Thường vừa ngó lại bắp chân cô một lần nữa, xác định xem có dấu vết gì không.
Hứa Sơ Sơ đằng sau đưa tay mình lên nhìn, khi thấy màu đỏ chói mắt của nó, mím môi nói:
- Thời Cảnh Thường... anh bị thương rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.