Chương 405: Anh Có Tin Không?
PJH
23/09/2019
Thời Cảnh Thường dẫn Hứa Sơ Sơ đi ăn trưa,
sau đó chở cô đến bãi biển, vốn không khí đang là xuân, nên
nắng buổi trưa không quá gắt, ngược lại khá ấm áp, rất thích
hợp với việc thưởng thức chung với gió biển.
Hứa Sơ Sơ xuống xe, cô ngồi lên thành kính, nhắm mắt từng cơn gió luồn qua mái tóc mình, nói:
- Thích quá, rất lâu rồi em chưa ra biển, mùi của nó vẫn như vậy, không khác chút nào.
Thời Cảnh Thường cũng xuống xe, anh đi vòng sang bên chỗ cô, đứng bên cạnh, đáp:
- Anh biết em sẽ thích mà gió biển rất hợp với tính cách của em!
Hứa Sơ Sơ đang nhắm mắt, cô đột nhiên mở ra, xoay sang nhìn Thời Cảnh Thường, hỏi ngược laị:
- Tại sao gió biển lại hợp với em? Em đủ muối để nói chuyện mặn hơn nó mà?
Thời Cảnh Thường nghe câu trả lời của cô, anh bật cười thành tiếng. Vươn tay nắm lấy tay Hứa Sơ Sơ, anh nói:
- Em xinh đẹp, mới mẻ và tràn đầy năng lượng sống, em kiên cường, mạnh mẽ và lạc quan... thật giống nó.
Lần này đến phiên Hứa Sơ Sơ phì cười, cô nhìn vào mắt anh, lên tiếng:
- Gì vậy? Anh muốn nói cái gì đấy, Thời Cảnh Thường?
Người đàn ông nhìn trực diện Hứa Sơ Sơ, anh nắm chặt tay cô, mím môi trả lời:
- Điều anh muốn nói... là anh đã nghe Thẩm Băng kể cả rồi, về việc... em được cô ấy cứu chữa như thế nào 5 năm trước!
Nụ cười trên môi Hứa Sơ Sơ đột nhiên tắt ngúm, cô hạ giọng, hỏi:
- Tại sao lại nói đến chuyện này?
Thời Cảnh Thường thở hắt ra một hơi, anh chớp mắt, bình tĩnh lên tiếng:
- Nghe nói... khi em đang lâm vào tình trạng hôn mê kéo dài, em nghe Thẩm Băng nói về việc Hứa gia bị diệt vong, và rồi... em đã tỉnh lại.
- Trong đầu anh lúc đó đã suy nghĩ, em thật sự, là vì nỗi hận thù đó, nên mới quay về từ cõi chết, có phải không? Anh cũng nghĩ, lúc đó... việc mình lan tin ra ngoài như thế... đã cứu được em từ nơi rất xa... có đúng không?
Hứa Sơ Sơ nhìn Thời Cảnh Thường, cô đột nhiên cảm nhận bàn tay anhu run run, bất giác gọi:
- Cảnh Thường....
Người đàn ông lắc đầu, anh không nghe hết lời cô, mà tiếp tục nói:
- Anh không có ý trách ai trong chuyện này cả, cũng không có ý cố tình nhắc lại, nhưng mà.... anh vẫn không thể ngừng nghĩ đến việc đó!
- Anh cứ nghĩ, nếu như... 5 năm trước, anh không làm tổn thương em, anh không làm theo kế hoạch của ba, anh không cố chấp với suy nghĩ của mình.... thì có phải... em sẽ không xảy ra chuyện gì, đúng không?
- Em sẽ vẫn là người con gái mà anh yêu, em sẽ vẫn nằm trong vòng tay anh, không bị thương, không nhắm mắt chờ chết trong phòng bệnh hằng ngày, có phải không?
Hứa Sơ Sơ liếm môi, cô lắc đầu lia lịa, đưa tay lên sờ vào mặt Thời Cảnh Thường, đáp:
- Cảnh Thường... anh đừng như vậy! Chuyện đó đã qua lâu rồi mà?
- Hơn nữa... nếu như em nói.... năm đó, không phải vì hận thù với anh mà em mới tỉnh lại, không phải vì nghe tin Hứa gia diệt vong, em mới từ cõi chết trở về, liệu.... anh có tin không?
Hứa Sơ Sơ xuống xe, cô ngồi lên thành kính, nhắm mắt từng cơn gió luồn qua mái tóc mình, nói:
- Thích quá, rất lâu rồi em chưa ra biển, mùi của nó vẫn như vậy, không khác chút nào.
Thời Cảnh Thường cũng xuống xe, anh đi vòng sang bên chỗ cô, đứng bên cạnh, đáp:
- Anh biết em sẽ thích mà gió biển rất hợp với tính cách của em!
Hứa Sơ Sơ đang nhắm mắt, cô đột nhiên mở ra, xoay sang nhìn Thời Cảnh Thường, hỏi ngược laị:
- Tại sao gió biển lại hợp với em? Em đủ muối để nói chuyện mặn hơn nó mà?
Thời Cảnh Thường nghe câu trả lời của cô, anh bật cười thành tiếng. Vươn tay nắm lấy tay Hứa Sơ Sơ, anh nói:
- Em xinh đẹp, mới mẻ và tràn đầy năng lượng sống, em kiên cường, mạnh mẽ và lạc quan... thật giống nó.
Lần này đến phiên Hứa Sơ Sơ phì cười, cô nhìn vào mắt anh, lên tiếng:
- Gì vậy? Anh muốn nói cái gì đấy, Thời Cảnh Thường?
Người đàn ông nhìn trực diện Hứa Sơ Sơ, anh nắm chặt tay cô, mím môi trả lời:
- Điều anh muốn nói... là anh đã nghe Thẩm Băng kể cả rồi, về việc... em được cô ấy cứu chữa như thế nào 5 năm trước!
Nụ cười trên môi Hứa Sơ Sơ đột nhiên tắt ngúm, cô hạ giọng, hỏi:
- Tại sao lại nói đến chuyện này?
Thời Cảnh Thường thở hắt ra một hơi, anh chớp mắt, bình tĩnh lên tiếng:
- Nghe nói... khi em đang lâm vào tình trạng hôn mê kéo dài, em nghe Thẩm Băng nói về việc Hứa gia bị diệt vong, và rồi... em đã tỉnh lại.
- Trong đầu anh lúc đó đã suy nghĩ, em thật sự, là vì nỗi hận thù đó, nên mới quay về từ cõi chết, có phải không? Anh cũng nghĩ, lúc đó... việc mình lan tin ra ngoài như thế... đã cứu được em từ nơi rất xa... có đúng không?
Hứa Sơ Sơ nhìn Thời Cảnh Thường, cô đột nhiên cảm nhận bàn tay anhu run run, bất giác gọi:
- Cảnh Thường....
Người đàn ông lắc đầu, anh không nghe hết lời cô, mà tiếp tục nói:
- Anh không có ý trách ai trong chuyện này cả, cũng không có ý cố tình nhắc lại, nhưng mà.... anh vẫn không thể ngừng nghĩ đến việc đó!
- Anh cứ nghĩ, nếu như... 5 năm trước, anh không làm tổn thương em, anh không làm theo kế hoạch của ba, anh không cố chấp với suy nghĩ của mình.... thì có phải... em sẽ không xảy ra chuyện gì, đúng không?
- Em sẽ vẫn là người con gái mà anh yêu, em sẽ vẫn nằm trong vòng tay anh, không bị thương, không nhắm mắt chờ chết trong phòng bệnh hằng ngày, có phải không?
Hứa Sơ Sơ liếm môi, cô lắc đầu lia lịa, đưa tay lên sờ vào mặt Thời Cảnh Thường, đáp:
- Cảnh Thường... anh đừng như vậy! Chuyện đó đã qua lâu rồi mà?
- Hơn nữa... nếu như em nói.... năm đó, không phải vì hận thù với anh mà em mới tỉnh lại, không phải vì nghe tin Hứa gia diệt vong, em mới từ cõi chết trở về, liệu.... anh có tin không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.