Chương 373: Anh Nhịn Đủ Rồi! (H nhẹ)
PJH
19/09/2019
Thời Cảnh Thường cột chặt tay Hứa Sơ Sơ
vào cột giường, anh lướt từng ngón tay xuống mặt cô, giọng âm u lên tiếng:
- Rất thích làm khó anh, hửm?
Hứa Sơ Sơ rùng mình, cô dường như là theo bản năng, lắc đầu chối:
- Không, không có! Em không thích làm khó anh! Một chút cũng không có!
Thời Cảnh Thường hơi cười, nụ cười của anh làm cho người con gái trước mặt nổi da gà, anh cúi đầu sát tai cô, lên giọng thầm thì:
- Em nói là em không thích mặc váy cưới cho anh xem, hửm?
Vừa nói, Thời Cảnh Thường vừa thổi hơi vào tai Hứa Sơ Sơ, đồng thời cắn nhẹ tai cô, khiến cơ thể trong phút chốc truyền đến cơn tê dại.
Hứa Sơ Sơ nhắm chặt mắt, cô rùng mình, cơ thể như đang có từng luồng điện chạy qua, làm cô ngứa ngáy khắp người.
Nghe câu nói của anh, Hứa Sơ Sơ vừa giận vừa tức, lúc ấy cô đang hít drama, thật sự bỏ ngoài tai lời nói của Thời Cảnh Thường, nhưng sau đó, cũng chỉ vì là muốn chọc anh nên mới nói như thế.
Đúng thật là cái miệng hại cái thân mà! Sau này cô hứa không bao giờ nghịch ngu nữa!
Nuốt một ngụm nước bọt, cô nhìn Thời Cảnh Thường, nói với giọng cầu khẩn:
- Anh... anh đừng làm như vậy nữa... anh không phải đã hứa là.. sẽ.... sẽ...
Lời Hứa Sơ Sơ ngập ngừng lại ám muội, nhỏ như tiếng mèo kêu, trái lại càng kích thích Thời Cảnh Thường hơn, anh luồn tay xuống thân thể cô, bắt đầu sờ soạng không theo quy luật.
Miệng vẫn nằm ở bên tai Hứa Sơ Sơ, giọng nói cực kì có từ tính:
- Anh hứa gì?
Hứa Sơ Sơ ngọ nguậy đầu, không thể phản kháng lại được, cô chỉ biết hét to:
- Anh đã hứa sẽ không chạm vào em cho đến khi tổ chức đám cưới mà! Anh đã hứa như vậy lần trước mà!
Thời Cảnh Thường cười khẽ, anh chậm rãi dùng các khớp tay của mình, bắt đầu cởi áo cho cô, giọng vẫn trầm thấp đùa giỡn:
- Có hứa? Tại sao anh lại không nhớ, nhỉ?
Hứa Sơ Sơ cảm thấy từng cảm giác khác lạ đang bắt đầu xâm chiếm cơ thể mình, cô trừng mắt nhìn Thời Cảnh Thường, bặm môi nói:
- Anh... anh đừng có bắt nạt em! Chính anh đã hứa rồi!
Dứt lời, Thời Cảnh Thường liền cắn tai Hứa Sơ Sơ, khiến cô la lên:
- A...
Thời Cảnh Thường bật cười, anh nghiêng đầu nhìn cô, lên tiếng:
- Sơ Sơ, anh nhịn một tháng… đã đủ rồi!
Nhịn nữa, anh sẽ đem theo mõ đi làm hòa thượng luôn!
Nói xong, Thời Cảnh Thường đứng dậy, trực tiếp cởi áo sơ mi mình ra, vứt sang một bên.
Hứa Sơ Sơ há miệng, trong lòng hoảng hốt.
Chết rồi, chết rồi, Thời Cảnh Thường chơi lớn rồi, hôm nay chơi SM luôn rồi!!!!
Thấy người đàn ông đã hạ xuống, Hứa Sơ Sơ lắc đầu, cô hét lên:
- Chờ đã....
Thế nhưng, lời ngăn cản toàn bộ bị nuốt vào trong, trong chớp mắt môi Thời Cảnh Thường đã nhắm một đường, hạ xuống trên môi Hứa Sơ Sơ....
- Rất thích làm khó anh, hửm?
Hứa Sơ Sơ rùng mình, cô dường như là theo bản năng, lắc đầu chối:
- Không, không có! Em không thích làm khó anh! Một chút cũng không có!
Thời Cảnh Thường hơi cười, nụ cười của anh làm cho người con gái trước mặt nổi da gà, anh cúi đầu sát tai cô, lên giọng thầm thì:
- Em nói là em không thích mặc váy cưới cho anh xem, hửm?
Vừa nói, Thời Cảnh Thường vừa thổi hơi vào tai Hứa Sơ Sơ, đồng thời cắn nhẹ tai cô, khiến cơ thể trong phút chốc truyền đến cơn tê dại.
Hứa Sơ Sơ nhắm chặt mắt, cô rùng mình, cơ thể như đang có từng luồng điện chạy qua, làm cô ngứa ngáy khắp người.
Nghe câu nói của anh, Hứa Sơ Sơ vừa giận vừa tức, lúc ấy cô đang hít drama, thật sự bỏ ngoài tai lời nói của Thời Cảnh Thường, nhưng sau đó, cũng chỉ vì là muốn chọc anh nên mới nói như thế.
Đúng thật là cái miệng hại cái thân mà! Sau này cô hứa không bao giờ nghịch ngu nữa!
Nuốt một ngụm nước bọt, cô nhìn Thời Cảnh Thường, nói với giọng cầu khẩn:
- Anh... anh đừng làm như vậy nữa... anh không phải đã hứa là.. sẽ.... sẽ...
Lời Hứa Sơ Sơ ngập ngừng lại ám muội, nhỏ như tiếng mèo kêu, trái lại càng kích thích Thời Cảnh Thường hơn, anh luồn tay xuống thân thể cô, bắt đầu sờ soạng không theo quy luật.
Miệng vẫn nằm ở bên tai Hứa Sơ Sơ, giọng nói cực kì có từ tính:
- Anh hứa gì?
Hứa Sơ Sơ ngọ nguậy đầu, không thể phản kháng lại được, cô chỉ biết hét to:
- Anh đã hứa sẽ không chạm vào em cho đến khi tổ chức đám cưới mà! Anh đã hứa như vậy lần trước mà!
Thời Cảnh Thường cười khẽ, anh chậm rãi dùng các khớp tay của mình, bắt đầu cởi áo cho cô, giọng vẫn trầm thấp đùa giỡn:
- Có hứa? Tại sao anh lại không nhớ, nhỉ?
Hứa Sơ Sơ cảm thấy từng cảm giác khác lạ đang bắt đầu xâm chiếm cơ thể mình, cô trừng mắt nhìn Thời Cảnh Thường, bặm môi nói:
- Anh... anh đừng có bắt nạt em! Chính anh đã hứa rồi!
Dứt lời, Thời Cảnh Thường liền cắn tai Hứa Sơ Sơ, khiến cô la lên:
- A...
Thời Cảnh Thường bật cười, anh nghiêng đầu nhìn cô, lên tiếng:
- Sơ Sơ, anh nhịn một tháng… đã đủ rồi!
Nhịn nữa, anh sẽ đem theo mõ đi làm hòa thượng luôn!
Nói xong, Thời Cảnh Thường đứng dậy, trực tiếp cởi áo sơ mi mình ra, vứt sang một bên.
Hứa Sơ Sơ há miệng, trong lòng hoảng hốt.
Chết rồi, chết rồi, Thời Cảnh Thường chơi lớn rồi, hôm nay chơi SM luôn rồi!!!!
Thấy người đàn ông đã hạ xuống, Hứa Sơ Sơ lắc đầu, cô hét lên:
- Chờ đã....
Thế nhưng, lời ngăn cản toàn bộ bị nuốt vào trong, trong chớp mắt môi Thời Cảnh Thường đã nhắm một đường, hạ xuống trên môi Hứa Sơ Sơ....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.