Chương 302: Anh Yêu Em!
PJH
17/09/2019
Hứa Sơ Sơ bị nụ hôn của Thời Cảnh Thường làm cho
mê mẩn, anh dùng khuôn miệng ngọt ngào dụ hoặc cô, còn thêm cả những lời nói thâm tình, cộng với hơi thở ấm áp đầy mê người, trong phút chốc
cuốn lấy Hứa Sơ Sơ, khiến cô trầm luân không thể thoát ra.
Tay anh siết chặt tay cô, thật từ tốn mà vững chãi, khiến ai đó không nỡ dùng sức đẩy ra.
Nụ hôn ngọt ngào giữa hai người kéo dài một khoảng thời gian, cho đến khi Hứa Sơ Sơ không thể thở nổi nữa, Thời Cảnh Thường mới buông môi cô ra.
Anh cụng trán mình vào trán Hứa Sơ Sơ, nhìn mặt cô đỏ vì thiếu dưỡng khí mà nhếch môi cười .
Cô nhóc này, không có kinh nghiệm như vậy sao?
Hơi thở hai người đan vào nhau, hòa lẫn vào không khí, khiến xung quanh nổi lên một mảng ám muội.
Cọ nhẹ chóp mũi mình vào chóp mũi cô, Thời Cảnh Thường lên tiếng:
- Sơ Sơ, anh sẽ cho em thời gian, thời gian để em có thể chấp nhận anh, cũng như để có thể buông bỏ được những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Chỉ cần em nhớ một điều, là Thời Cảnh Thường anh... yêu em là được rồi!
Nói xong, Thời Cảnh Thường ngước đầu lên, hôn trán cô một cách thật nhẹ nhàng, sau đó duỗi tay ôm cô vào lòng.
Hứa Sơ Sơ tựa mặt lên vai anh, nhìn cánh tay hai người vẫn đang nắm chặt, chớp mắt đáp:
- Thời Cảnh Thường, em biết bây giờ anh không nhớ gì cả, nhưng mà... Vẫn cảm ơn anh!
Hứa Sơ Sơ từng nghĩ, vì sao ông trời lại bất công như vậy, để cho anh ấy quên đi mọi thứ, còn cô thì nhớ hết tất cả.
Cho đến bây giờ cô mới hiểu, thì ra sự cứu vớt của thiên thần đôi khi không phải cho người khác nhớ mãi, mà chính là quên đi, để mọi thứ có thể... được bắt đầu lại từ đầu.
Cô cũng tự hỏi, nếu lúc đó người mất trí nhớ là cô, còn anh phải nhớ hết, như thế có thay đổi điều gì không? Anh sẽ đi tìm cô chứ? Cô không biết nữa.
Nhưng điều hiện tại cũng thật tốt, cô có thể nhớ anh, nhận ra anh, thì sẽ đi tìm được anh thôi. Nỗi đau trong quá khứ, nỗi đau mất mẹ, Thời Cảnh Thường nên quên đi mới phải, điều đó thật tốt cho anh ấy. Dẫu sao.. cô bị thương cũng tốt hơn anh bị thương mà.
Hứa Sơ Sơ ôm chặt lấy Thời Cảnh Thường, vùi đầu vào cổ anh, nhắm mắt lại.
Thời Cảnh Thường, em tin anh một lần này nữa, cũng sẽ tin tình yêu của chúng ta thêm một lần nữa, chỉ cầu mong anh không lừa dối em, nếu không, em thật sự sẽ rời xa anh... mãi mãi... Đừng làm em đau một lần nữa. Xin anh!
---------....----------------------..-------------------
Ở một nơi khác,
Nhã Lệ ôm cổ chạy về phòng, cô ta tức giận đóng cửa thật mạnh, còn luôn miệng lẩm bẩm chửi tên Hứa Sơ Sơ.
Chợt, chiếc ghế ở bàn làm việc xoay lại, lộ ra bộ mặt một người phụ nữ quen thuộc, cùng tiếng nói lãnh đạm:
- Có vẻ cô rất hận Hứa Sơ Sơ nhỉ? Có muốn tôi giúp cô đánh bại cô ta không?
Nhã Lệ bỏ tay ra khỏi cổ, nhìn người phụ nữ, nhíu mày hỏi:
- Bà là ai? Tại sao lại ở trong phòng của tôi?
Người phụ nữ mỉm cười diễm lệ, đưa tay lên đặt lên miệng, nói:
- Cô không cần biết tôi là ai, chỉ cần biết tôi có thể giúp cô trừ khử Hứa Sơ Sơ là được. Thế nào? Hứng thú không?
Tay anh siết chặt tay cô, thật từ tốn mà vững chãi, khiến ai đó không nỡ dùng sức đẩy ra.
Nụ hôn ngọt ngào giữa hai người kéo dài một khoảng thời gian, cho đến khi Hứa Sơ Sơ không thể thở nổi nữa, Thời Cảnh Thường mới buông môi cô ra.
Anh cụng trán mình vào trán Hứa Sơ Sơ, nhìn mặt cô đỏ vì thiếu dưỡng khí mà nhếch môi cười .
Cô nhóc này, không có kinh nghiệm như vậy sao?
Hơi thở hai người đan vào nhau, hòa lẫn vào không khí, khiến xung quanh nổi lên một mảng ám muội.
Cọ nhẹ chóp mũi mình vào chóp mũi cô, Thời Cảnh Thường lên tiếng:
- Sơ Sơ, anh sẽ cho em thời gian, thời gian để em có thể chấp nhận anh, cũng như để có thể buông bỏ được những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Chỉ cần em nhớ một điều, là Thời Cảnh Thường anh... yêu em là được rồi!
Nói xong, Thời Cảnh Thường ngước đầu lên, hôn trán cô một cách thật nhẹ nhàng, sau đó duỗi tay ôm cô vào lòng.
Hứa Sơ Sơ tựa mặt lên vai anh, nhìn cánh tay hai người vẫn đang nắm chặt, chớp mắt đáp:
- Thời Cảnh Thường, em biết bây giờ anh không nhớ gì cả, nhưng mà... Vẫn cảm ơn anh!
Hứa Sơ Sơ từng nghĩ, vì sao ông trời lại bất công như vậy, để cho anh ấy quên đi mọi thứ, còn cô thì nhớ hết tất cả.
Cho đến bây giờ cô mới hiểu, thì ra sự cứu vớt của thiên thần đôi khi không phải cho người khác nhớ mãi, mà chính là quên đi, để mọi thứ có thể... được bắt đầu lại từ đầu.
Cô cũng tự hỏi, nếu lúc đó người mất trí nhớ là cô, còn anh phải nhớ hết, như thế có thay đổi điều gì không? Anh sẽ đi tìm cô chứ? Cô không biết nữa.
Nhưng điều hiện tại cũng thật tốt, cô có thể nhớ anh, nhận ra anh, thì sẽ đi tìm được anh thôi. Nỗi đau trong quá khứ, nỗi đau mất mẹ, Thời Cảnh Thường nên quên đi mới phải, điều đó thật tốt cho anh ấy. Dẫu sao.. cô bị thương cũng tốt hơn anh bị thương mà.
Hứa Sơ Sơ ôm chặt lấy Thời Cảnh Thường, vùi đầu vào cổ anh, nhắm mắt lại.
Thời Cảnh Thường, em tin anh một lần này nữa, cũng sẽ tin tình yêu của chúng ta thêm một lần nữa, chỉ cầu mong anh không lừa dối em, nếu không, em thật sự sẽ rời xa anh... mãi mãi... Đừng làm em đau một lần nữa. Xin anh!
---------....----------------------..-------------------
Ở một nơi khác,
Nhã Lệ ôm cổ chạy về phòng, cô ta tức giận đóng cửa thật mạnh, còn luôn miệng lẩm bẩm chửi tên Hứa Sơ Sơ.
Chợt, chiếc ghế ở bàn làm việc xoay lại, lộ ra bộ mặt một người phụ nữ quen thuộc, cùng tiếng nói lãnh đạm:
- Có vẻ cô rất hận Hứa Sơ Sơ nhỉ? Có muốn tôi giúp cô đánh bại cô ta không?
Nhã Lệ bỏ tay ra khỏi cổ, nhìn người phụ nữ, nhíu mày hỏi:
- Bà là ai? Tại sao lại ở trong phòng của tôi?
Người phụ nữ mỉm cười diễm lệ, đưa tay lên đặt lên miệng, nói:
- Cô không cần biết tôi là ai, chỉ cần biết tôi có thể giúp cô trừ khử Hứa Sơ Sơ là được. Thế nào? Hứng thú không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.