Chương 325: Cảm Ơn Em!
PJH
17/09/2019
Hứa Sơ Sơ vươn tay ôm lấy Thời Cảnh Thường, cô tựa cằm lên vai anh, nhẹ giọng nói:
- Anh, đồ ích kỉ, rõ ràng biết là em muốn ở bên cạnh anh, vậy mà cứ luôn đẩy em ra xa như vậy, không cảm thấy là tàn nhẫn lắm sao?
Thời Cảnh Thường gật đầu, thừa nhận đáp:
- Ừm, là lỗi của anh, anh tàn nhẫn, không nghĩ đến cảm nhận của em, là anh ích kỉ! Xin lỗi em!
Hứa Sơ Sơ thấy anh có ý nhận lỗi, cô được bước tiến thêm, mắng anh tiếp:
- Đồ xấu xa! Trứng thối nhà anh, báo hại em lúc trước đau khổ suy nghĩ nhiều như vậy!
Thời Cảnh Thường lần này cũng không cãi lại, anh vẫn ôm hết mọi lỗi lầm về mình, trả lời:
- Ừm, là anh xấu xa, anh trứng thối, em mắng anh đúng lắm!
Hứa Sơ Sơ nghe anh nói, cũng biết anh đã có ý nhận lỗi, cắn môi không mắng nữa.
Cô nhắm mắt lại, cảm nhận thân thể của người đàn ông thực tại trong lòng mình, đầu óc bất chợt cảm thấy mọi chuyện diễn ra thời gian qua chỉ như một giấc mơ.
Từ yêu thành hận, rồi từ hận trở về lại yêu, từ những khoảng cách của quan hệ đến khoảng cách của thân phận và địa vị, từ những trắc trở của cuộc sống đến những khó khăn của con tim, 3 năm với nhiều sự thay đổi, cuối cùng, họ cũng có thể tìm về được với nhau!
Hứa Sơ Sơ cúi đầu, siết chặt vòng tay mình, lên tiếng:
- Thời Cảnh Thường, sau này anh không được phép nói dối em nữa, không được phép giấu diếm em chuyện gì nữa, và cũng... không được phép tự ý rời bỏ em. Dù là có chuyện gì, hay có khó khăn nào, anh cũng đều phải cho em biết, hai chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua, có được không?
Thời Cảnh Thường nghe cô nói, anh đẩy người Hứa Sơ Sơ ra, nhìn cô dịu dàng, đáp:
- Được, sau này chuyện của em là chuyện của anh, chuyện của anh cũng là chuyện của em, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả, anh sẽ không nói dối em, không giấu diếm em bất cứ thứ gì nữa.
Hứa Sơ Sơ nhìn anh, đưa tay lên tạo thành hình vòng cung, nói:
- Hứa đi! Nhất định phải giữ lời.
Thời Cảnh Thường bật cười, nhưng rồi vẫn đưa tay mình lên, để ngón tay út chạm vào tay cô, trả lời:
- Móc ngéo, một lời đã định.
Vừa dứt lời, hai người cùng nhau phá lên cười. Thời Cảnh Thường cụng trán mình vào trán Hứa Sơ Sơ, dây dưa lắc qua lắc lại, cuối cùng đặt một nụ hôn nhẹ lên đó, nói thành lời:
- Sơ Sơ, cảm ơn em đã vì anh mà quay đầu nhìn lại, cảm ơn em, vì đã... trở về bên cạnh anh!
Lời này nói ra, là lời thật tâm xuất phát từ đáy lòng Thời Cảnh Thường, anh thật sự cảm ơn trời cao đã đưa thế giới của anh trở về, để anh một lần nữa, lại được có cô trong vòng tay.
Tình yêu là thứ tình cảm tốt đẹp nhất trên đời, bản thân chúng ta gặp nhau đã là định mệnh, dù là duyên hay nghiệt, cũng phải dũng cảm mà thử bắt lấy nhau một lần.
3 năm trước, Hứa Sơ Sơ đã từng nắm lấy tay Thời Cảnh Thường, 3 năm sau, anh lại là người nắm lấy tay cô, quyết không chịu buông. Điều này khiến cho mỗi người trong chúng ta phải suy nghĩ, về việc bản thân có thể đưa ra những quyết định như thế nào đối với thực tại.
Sau tất cả, cảm ơn số mệnh tươi đẹp, đã cho hai chúng ta gặp nhau. Đi nửa vòng Trái Đất, đi hết 1/3 quãng đời, em vẫn cố gắng tìm đường quay về với anh!
- Anh, đồ ích kỉ, rõ ràng biết là em muốn ở bên cạnh anh, vậy mà cứ luôn đẩy em ra xa như vậy, không cảm thấy là tàn nhẫn lắm sao?
Thời Cảnh Thường gật đầu, thừa nhận đáp:
- Ừm, là lỗi của anh, anh tàn nhẫn, không nghĩ đến cảm nhận của em, là anh ích kỉ! Xin lỗi em!
Hứa Sơ Sơ thấy anh có ý nhận lỗi, cô được bước tiến thêm, mắng anh tiếp:
- Đồ xấu xa! Trứng thối nhà anh, báo hại em lúc trước đau khổ suy nghĩ nhiều như vậy!
Thời Cảnh Thường lần này cũng không cãi lại, anh vẫn ôm hết mọi lỗi lầm về mình, trả lời:
- Ừm, là anh xấu xa, anh trứng thối, em mắng anh đúng lắm!
Hứa Sơ Sơ nghe anh nói, cũng biết anh đã có ý nhận lỗi, cắn môi không mắng nữa.
Cô nhắm mắt lại, cảm nhận thân thể của người đàn ông thực tại trong lòng mình, đầu óc bất chợt cảm thấy mọi chuyện diễn ra thời gian qua chỉ như một giấc mơ.
Từ yêu thành hận, rồi từ hận trở về lại yêu, từ những khoảng cách của quan hệ đến khoảng cách của thân phận và địa vị, từ những trắc trở của cuộc sống đến những khó khăn của con tim, 3 năm với nhiều sự thay đổi, cuối cùng, họ cũng có thể tìm về được với nhau!
Hứa Sơ Sơ cúi đầu, siết chặt vòng tay mình, lên tiếng:
- Thời Cảnh Thường, sau này anh không được phép nói dối em nữa, không được phép giấu diếm em chuyện gì nữa, và cũng... không được phép tự ý rời bỏ em. Dù là có chuyện gì, hay có khó khăn nào, anh cũng đều phải cho em biết, hai chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua, có được không?
Thời Cảnh Thường nghe cô nói, anh đẩy người Hứa Sơ Sơ ra, nhìn cô dịu dàng, đáp:
- Được, sau này chuyện của em là chuyện của anh, chuyện của anh cũng là chuyện của em, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả, anh sẽ không nói dối em, không giấu diếm em bất cứ thứ gì nữa.
Hứa Sơ Sơ nhìn anh, đưa tay lên tạo thành hình vòng cung, nói:
- Hứa đi! Nhất định phải giữ lời.
Thời Cảnh Thường bật cười, nhưng rồi vẫn đưa tay mình lên, để ngón tay út chạm vào tay cô, trả lời:
- Móc ngéo, một lời đã định.
Vừa dứt lời, hai người cùng nhau phá lên cười. Thời Cảnh Thường cụng trán mình vào trán Hứa Sơ Sơ, dây dưa lắc qua lắc lại, cuối cùng đặt một nụ hôn nhẹ lên đó, nói thành lời:
- Sơ Sơ, cảm ơn em đã vì anh mà quay đầu nhìn lại, cảm ơn em, vì đã... trở về bên cạnh anh!
Lời này nói ra, là lời thật tâm xuất phát từ đáy lòng Thời Cảnh Thường, anh thật sự cảm ơn trời cao đã đưa thế giới của anh trở về, để anh một lần nữa, lại được có cô trong vòng tay.
Tình yêu là thứ tình cảm tốt đẹp nhất trên đời, bản thân chúng ta gặp nhau đã là định mệnh, dù là duyên hay nghiệt, cũng phải dũng cảm mà thử bắt lấy nhau một lần.
3 năm trước, Hứa Sơ Sơ đã từng nắm lấy tay Thời Cảnh Thường, 3 năm sau, anh lại là người nắm lấy tay cô, quyết không chịu buông. Điều này khiến cho mỗi người trong chúng ta phải suy nghĩ, về việc bản thân có thể đưa ra những quyết định như thế nào đối với thực tại.
Sau tất cả, cảm ơn số mệnh tươi đẹp, đã cho hai chúng ta gặp nhau. Đi nửa vòng Trái Đất, đi hết 1/3 quãng đời, em vẫn cố gắng tìm đường quay về với anh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.