Chương 383: Cậu Cần Phải Rõ Ràng Hơn!
PJH
19/09/2019
Mạc Lệ rũ mắt, lên tiếng khẳng định:
- Sơ Sơ, mình phải thú nhận với cậu một chuyện.... Năm đó, Hàn Cẩn Du đột ngột bỏ đi, mình vì anh ta đã làm rất nhiều chuyện, nhưng càng làm lại càng nhớ nhiều hơn. Cho đến khi Mạnh Huyền Chân xuất hiện, mình đã tưởng quen anh ấy mình có thể quên được Hàn Cẩn Du, nhưng không.... vẫn không quên được....
- 5 năm rồi, ở bên cạnh Mạnh Huyền Chân, không thể nói là không có tình cảm, nhưng... mình ... mình yêu Hàn Cẩn Du!
Lời nói cuối cùng khiến Hứa Sơ Sơ đứng hình, cô há miệng thật lâu mới có thể nói lại:
- Lệ Lệ... đây là lần đầu tiên, mình thật sự cảm thấy thất vọng vì cậu! Chúng ta bao năm gắn bó bên nhau, chưa bao giờ mình nghĩ mình sẽ có cảm xúc này, thế nhưng... mình rất muốn hỏi, cậu đang nói cái quái gì vậy?
- Hàn Cẩn Du là mối tình đầu thì sao? Anh ta đã là người bỏ cậu đi mười mấy năm trước, anh ta đã là người gián tiếp tống cậu vào tù đấy! Anh ta mang đến cho cậu chỉ toàn đau khổ và nước mắt, vì cái gì mà cậu cứ muốn đâm đầu vào?
- Còn Mạnh Huyền Chân? Anh ấy yêu thương cậu, bảo vệ cậu, luôn làm cậu vui vẻ, lúc cậu khó khăn, anh ấy là người bên cạnh chia sẻ với cậu, lúc cậu đau ốm, anh ấy là người âm thầm quan tâm chăm sóc cậu, so với sự quan tâm của mình, thậm chí còn nhiều hơn gấp bội. Còn so với Hàn Cẩn Du thì không đáng một phần nhỏ nào cả!
- Cậu vì anh ta, buông tay Mạnh Huyền Chân một lần rồi, lại thêm lần này nữa, lấy 2 người đàn ông một lúc sao? Cậu bị thần kinh hả? Cậu sẽ vui vẻ khi bên cạnh Hàn Cẩn Du mà để Mạnh Huyền Chân đứng nhìn được sao? Cậu có hay không nghĩ tới cảm nhận của anh ấy? Cậu vứt đầu óc của mình đi hết rồi phải không?
Hứa Sơ Sơ nắm chặt tay, cô gầm gừ tức giận với Mạc Lệ, thậm chí là buông lời năng nề.
Cô cảm thấy, cô không nói thẳng như vậy, có lẽ cô sẽ tức chết vì người bạn thân này mất.
Hứa Sơ Sơ đứng bật dậy, cô cầm lấy túi xách, nhìn Mạc Lệ, mím môi lên tiếng:
- Lệ Lệ, việc mà cậu đang thực hiện, là cùng lúc làm tổn thương hai người đàn ông yêu thương cậu, so với việc cảm thương cho Hàn Cẩn Du, mình thấy Mạnh Huyền Chân xứng đáng nhận sự đồng cảm của mình hơn!
- Cậu cần phải rõ ràng một chút, yêu người nào thì hãy yêu cho trọn vẹn người đó, không yêu người nào, thì hãy để họ mang theo con tim lành lặn rời đi!
Dứt lời, Hứa Sơ Sơ mang theo thất vọng đi ra khỏi quán, cô lên xe, lái đi mất.
Có lẽ Hứa Sơ Sơ không ở trong hoàn cảnh của Mạc Lệ, nên không hiểu quyết định của cô ấy, nhưng cô vẫn biết, hôn nhân... là việc thiêng liêng đến mức nào. Sống với một người, có thể là sống cả đời, cô không muốn bản thân sẽ mang theo hối hận sống đến già chỉ vì đi sai một bước.
Nếu đã yêu một người nào đó thật lòng, thì đừng làm tổn thương họ. Vì không phải ai cũng có đủ dũng cảm.. để đem cả đời mình ra đặt cược, chỉ để chơi một trò chơi vô nghĩa....
Mạc Lệ ngồi trong quán, cô chớp mắt, cúi đầu nhìn ly cafe, cô chậm rãi đưa tay cầm ly hớp một ngụm, hơi cười lên tiếng:
- Sơ Sơ, cậu mắng hay lắm!
Chợt, lồng ngực truyền đến cảm giác không ổn, cổ họng đau rát, miệng phát ra những tiếng ho nặng nề.
Mạc Lệ khó chịu, đưa khăn tay lên bụm miệng.
"Khụ" "Khụ" - Sau hàng loạt tiếng ho khan, Mạc Lệ gỡ khăn tay ra, cô cắn môi, nhắm mắt.
Trên mảnh vải trắng tinh, hiện lên một màu chói mắt.....
- Sơ Sơ, mình phải thú nhận với cậu một chuyện.... Năm đó, Hàn Cẩn Du đột ngột bỏ đi, mình vì anh ta đã làm rất nhiều chuyện, nhưng càng làm lại càng nhớ nhiều hơn. Cho đến khi Mạnh Huyền Chân xuất hiện, mình đã tưởng quen anh ấy mình có thể quên được Hàn Cẩn Du, nhưng không.... vẫn không quên được....
- 5 năm rồi, ở bên cạnh Mạnh Huyền Chân, không thể nói là không có tình cảm, nhưng... mình ... mình yêu Hàn Cẩn Du!
Lời nói cuối cùng khiến Hứa Sơ Sơ đứng hình, cô há miệng thật lâu mới có thể nói lại:
- Lệ Lệ... đây là lần đầu tiên, mình thật sự cảm thấy thất vọng vì cậu! Chúng ta bao năm gắn bó bên nhau, chưa bao giờ mình nghĩ mình sẽ có cảm xúc này, thế nhưng... mình rất muốn hỏi, cậu đang nói cái quái gì vậy?
- Hàn Cẩn Du là mối tình đầu thì sao? Anh ta đã là người bỏ cậu đi mười mấy năm trước, anh ta đã là người gián tiếp tống cậu vào tù đấy! Anh ta mang đến cho cậu chỉ toàn đau khổ và nước mắt, vì cái gì mà cậu cứ muốn đâm đầu vào?
- Còn Mạnh Huyền Chân? Anh ấy yêu thương cậu, bảo vệ cậu, luôn làm cậu vui vẻ, lúc cậu khó khăn, anh ấy là người bên cạnh chia sẻ với cậu, lúc cậu đau ốm, anh ấy là người âm thầm quan tâm chăm sóc cậu, so với sự quan tâm của mình, thậm chí còn nhiều hơn gấp bội. Còn so với Hàn Cẩn Du thì không đáng một phần nhỏ nào cả!
- Cậu vì anh ta, buông tay Mạnh Huyền Chân một lần rồi, lại thêm lần này nữa, lấy 2 người đàn ông một lúc sao? Cậu bị thần kinh hả? Cậu sẽ vui vẻ khi bên cạnh Hàn Cẩn Du mà để Mạnh Huyền Chân đứng nhìn được sao? Cậu có hay không nghĩ tới cảm nhận của anh ấy? Cậu vứt đầu óc của mình đi hết rồi phải không?
Hứa Sơ Sơ nắm chặt tay, cô gầm gừ tức giận với Mạc Lệ, thậm chí là buông lời năng nề.
Cô cảm thấy, cô không nói thẳng như vậy, có lẽ cô sẽ tức chết vì người bạn thân này mất.
Hứa Sơ Sơ đứng bật dậy, cô cầm lấy túi xách, nhìn Mạc Lệ, mím môi lên tiếng:
- Lệ Lệ, việc mà cậu đang thực hiện, là cùng lúc làm tổn thương hai người đàn ông yêu thương cậu, so với việc cảm thương cho Hàn Cẩn Du, mình thấy Mạnh Huyền Chân xứng đáng nhận sự đồng cảm của mình hơn!
- Cậu cần phải rõ ràng một chút, yêu người nào thì hãy yêu cho trọn vẹn người đó, không yêu người nào, thì hãy để họ mang theo con tim lành lặn rời đi!
Dứt lời, Hứa Sơ Sơ mang theo thất vọng đi ra khỏi quán, cô lên xe, lái đi mất.
Có lẽ Hứa Sơ Sơ không ở trong hoàn cảnh của Mạc Lệ, nên không hiểu quyết định của cô ấy, nhưng cô vẫn biết, hôn nhân... là việc thiêng liêng đến mức nào. Sống với một người, có thể là sống cả đời, cô không muốn bản thân sẽ mang theo hối hận sống đến già chỉ vì đi sai một bước.
Nếu đã yêu một người nào đó thật lòng, thì đừng làm tổn thương họ. Vì không phải ai cũng có đủ dũng cảm.. để đem cả đời mình ra đặt cược, chỉ để chơi một trò chơi vô nghĩa....
Mạc Lệ ngồi trong quán, cô chớp mắt, cúi đầu nhìn ly cafe, cô chậm rãi đưa tay cầm ly hớp một ngụm, hơi cười lên tiếng:
- Sơ Sơ, cậu mắng hay lắm!
Chợt, lồng ngực truyền đến cảm giác không ổn, cổ họng đau rát, miệng phát ra những tiếng ho nặng nề.
Mạc Lệ khó chịu, đưa khăn tay lên bụm miệng.
"Khụ" "Khụ" - Sau hàng loạt tiếng ho khan, Mạc Lệ gỡ khăn tay ra, cô cắn môi, nhắm mắt.
Trên mảnh vải trắng tinh, hiện lên một màu chói mắt.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.