Chú À! Em Yêu Anh!

Chương 170: Cháu Còn Chẳng Biết Tại Sao Mình Bị Mắng!

PJH

12/09/2019

Thời Cảnh Thường quay đầu nhìn Hứa Sơ Sơ và Lang Thiên, đôi mắt anh liếc xuống, khóa chặt hai cái tay đang nắm lấy nhau.

Vô tình, trong không khí, như tăng thêm chút lạnh lẽo nhàn nhạt...

Hứa Sơ Sơ đứng hình vài giây, trong lòng lướt qua vô số thắc mắc, tại sao Thời Cảnh Thường lại ở đây? Anh ấy tới đón cô sao? Không phải Mạnh Huyền Chân hả?

Lang Thiên nhìn Hứa Sơ Sơ, Hứa Sơ Sơ nhìn Thời Cảnh Thường, còn Thời Cảnh Thường lại nhìn về phía anh, à không đúng, chính xác hơn là... đang nhìn về phía tay anh?

Lang Thiên bất giác nhìn xuống tay mình, vẫn còn đang nắm chặt tay Hứa Sơ Sơ....

Không lẽ, anh ta nhìn cái này sao?

Trong lúc ai đó còn đang suy nghĩ, Thời Cảnh Thường đã lạnh lùng lên tiếng:

- Còn chưa lên xe?

Hứa Sơ Sơ giật bắn mình, cô ngay lập tức hiểu lời anh nói, vội vàng vùng tay ra khỏi tay Lang Thiên, nhanh chóng mở cửa lên xe.

Thời Cảnh Thường liếc chàng trai đứng đó đang giơ tay đặt ở không trung một cái, mím môi không nói, gạt cần xe chạy đi!

Lang Thiên cười gượng, thu tay mình về, nhìn theo hướng chiếc xe rời đi.

Lúc này, một người đàn ông trung niên đi tới đứng bên cạnh Lang Thiên, ông ấy định lên tiếng nhưng đã bị anh nói trước:

- Giúp tôi điều tra người đàn ông vừa rồi!

Người kia nghe liền cuối đầu, cung kính đáp:

- Dạ, cậu chủ!

Lang Thiên bỏ tay vào túi quần, mỉm cười nhìn theo hướng chiếc xe.

Hứa Sơ Sơ.... cuối cùng anh cũng tìm được em rồi!!



----------...-------------...----------

Trong xe, không khí kì lạ đến quỷ dị, Hứa Sơ Sơ liếm môi, lên tiếng phá tan sự căng thẳng:

- Chú... hôm nay sao lại đến đón cháu? Cháu cứ tưởng là anh Huyền Chân!

Anh Huyền Chân? ANH HUYỀN CHÂN????

Không biết tại sao ngày giờ phút này, cái cách xưng hô như vậy lọt vào tai Thời Cảnh Thường nghe cực kì chói, anh nhíu mày khó chịu, trả lời:

- Cậu ta bận! Chú tới đón cháu không hoan nghênh? Rất thích được cậu ta đón sao?

Hứa Sơ Sơ vội lắc đầu, đáp:

- Không có, chú tới đón đương nhiên cháu vui rồi!

Nói là vậy, trong lòng Hứa Sơ Sơ sớm đã nổi sóng ngầm, có ai tới đón cháu mình mà mang theo cái bản mặt đó không?

Nhìn cứ như... xã hội đen đi đòi nợ vậy. Cô lại chọc giận anh ấy khi nào chứ? Còn khó chịu với cô?

Sau câu nói của Hứa Sơ Sơ, cũng không ai lên tiếng nữa, không khí cứ thế quỷ dị đến khi về nhà.

Xe vừa dừng trước cổng nhà, Hứa Sơ Sơ vội mở cửa bước xuống, cô mà ở thêm trong xe phút nào với Thời Cảnh Thường nữa chắc bị ngộp mà chết quá!

Cái tên ấy, lại nổi cơn gì đó rồi!! Chịu không nổi!!

Hứa Sơ Sơ đi vào trong, bắt gặp dì Tầm đang cắt dâu tây, cô vội chạy đến, chào bà ấy một tiếng, rồi nhanh tay bốc một quả dâu bỏ vào miệng.

Đây là loại quả Hứa Sơ Sơ thích ăn nhất, dì Tầm biết sở thích của cô, nên rất hay mua về, dù là mùa đông cũng đi khắp nơi kiếm, thậm chí còn đặt bên nước ngoài.

Bà rất thích nhìn Hứa Sơ Sơ vui vẻ, đặc biệt là khi cô ăn trước mặt bà, vừa ăn vừa cười, trông cứ như một đứa trẻ, đáng yêu vô cùng.



Đang lúc nhâm nhi những quả dâu tây đỏ mọng, Thời Cảnh Thường đã đi vào, anh nhìn Hứa Sơ Sơ cười vui vẻ với dì Tầm, lại còn cầm rất nhiều trái đỏ trên tay nữa, trong lòng, lại dâng lên cơn buồn bực vô cớ!

Lúc nãy trong xe cười cũng không cười một cái, bây giờ thì cười đến tít cả mắt! Trái dâu này còn có trong lượng hơn cả anh sao?

Càng nghĩ Thời Cảnh Thường càng khó chịu, anh đi lướt qua chỗ Hứa Sơ Sơ, lúc lên lầu, thì dừng lại, quay người gọi:

- Hứa Sơ Sơ!

Cô đang ăn dâu tay trong miệng, nghe Thời Cảnh Thường gọi cả họ lẫn tên mình, liền giật mình bị nghẹn.

Vỗ vỗ ngực mình, Hứa Sơ Sơ nuốt dâu trong miệng xuống, cô ngẩng đầu lên đáp:

- Dạ?

Thời Cảnh Thường âm u nhìn cô, gằn giọng nói:

- Sau này tan học thì đi ra sớm một chút, đừng để người khác phải đợi!

Nói rồi, anh quay lưng đi lên lầu, để hai người nào đó đang ngơ ngác nhìn theo....

Hứa Sơ Sơ: "..."

Dì Tầm: "...."

Thời Cảnh Thường hôm nay bị gì vậy??? - Đó là câu hỏi duy nhất hiện diện trong đầu của hai người lúc này!

Dì Tầm chớp chớp mắt, quay sang hỏi Hứa Sơ Sơ:

- Tiểu thư, cô làm gì mà thiếu gia lại mắng vậy?

Hứa Sơ Sơ nhíu mày, cô lắc đầu, ánh mắt khó hiểu nhìn dì Tầm, đáp:

- Cháu còn chẳng biết tại sao mình bị mắng!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chú À! Em Yêu Anh!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook