Chương 362: Chạy Thoát!
PJH
19/09/2019
Tần Ô Thi cầm súng nhảy xuống vách núi, cô trượt theo sườn dốc, nhanh chóng đuổi kịp đám người Hà gia.
Vượt qua vài đoạn dốc, Tần Ô Thi đáp xuống ngay trước mặt đám người đang chạy kia.
Cô giương súng về phía trước, lên tiếng:
- Muốn chạy sao? Hà gia đã đến hồi kết rồi, các người không phải nên chôn cùng à? Lặng lẽ trốn đi như vậy, là không tốt đâu!
Hà Như lúc này vẫn là một cô gái tuổi đôi mươi, nhưng phong thái và cách ăn nói đã rất chững chạc, cô ta nhìn Tần Ô Thi, nói:
- Cô là ai? Mau tránh ra đi, nếu không, đừng trách chúng tôi vô tình!
Tần Ô Thi cười nhếch mép, cô nghiêng đầu, đáp:
- Thấy tôi cầm súng thì nên biết tôi là ai rồi chứ? Muốn tôi đi? Ảo tưởng quá đấy! Hôm nay gặp tôi rồi, thì đừng hòng ai chạy thoát!
Hà Như mím môi, cô ta híp mắt, sau vài giây đánh giá Tần Ô Thi, liền lên tiếng:
- Quân nhân sao? Phụ nữ như cô tại sao lại thích làm chuyện mạo hiểm vậy? Cứ ở trong nhà làm tốt bổn phận của mình đi chứ!
Tần Ô Thi nghe xong, không trả lời, cô chậm rãi đưa ngón tay chạm vào cò súng, mắt nhắm về phía trước.
Thấy vậy, Hà Như liền hô lên:
- Chúng tôi chỉ muốn đi mà thôi, cô đã ngăn cản, thì đừng trách. Về số lượng, chúng tôi thắng chắc rồi!
Dứt lời, cô ta liền quay sang đám người bảo vệ bên cạnh, quát:
- Bắn chết cô ta đi!
Tần Ô Thi cười mỉm, nhìn đám người đối diện cũng đang đưa súng lên, sắc mặt không thay đổi.
Ánh mắt cô lạnh đi vài phần, nói nhỏ:
- Muốn đi, cũng phải hỏi xem tôi có cho hay không!
Vừa nói xong, một viên đạn nhanh chóng được bắn ra, theo đường thẳng bay vèo về phía trước.
Tần Ô Thi nổ súng, trúng vào một tên đằng trước, ngay lập tức, bên đám người kia cũng nổ súng theo.
Cô lách người,tránh đi những viên đạn, chạy theo vòng cung sang bên phải, rồi gập người trượt về phía trước.
Hai bên nổ súng qua lại, lúc đầu cô rất có lợi thế, nhưng đến khi súng hết đạn, Tần Ô Thi lại bất lợi vì phải đánh thay không.
Phía Hà Như chỉ còn lại 4 người, Tần Ô Thi đứng trước mặt, thở dốc. Cô bị trúng một phát đạn ngang hông và một phát sượt qua vai, máu đã chảy từ nãy đến giờ rồi.
Hà Như nhìn cô, trán đã đổ đầy mồ hôi, lên tiếng:
- Cô gái, cô đã sắp không xong rồi, còn cố gắng gì nữa? Nếu như lúc đầu cô không cản chúng tôi, cô sẽ không bị như vậy!
Tần Ô Thi thở hồng hộc, cô biết mình sắp không xong thật rồi, nhưng vẫn cố trấn áp bản thân, mạnh miệng đáp:
- Tôi chết thì sao? Tôi là một quân nhân, quân nhân không bao giờ sợ ngã xuống cả! Nhưng mà... cô bây giờ nên lo cho cô mới phải đó! Tiếng súng đã làm lộ nơi này rồi, quân đội chắc chắn nghe được, họ sẽ sớm đến đây thôi. Tôi đã kéo dài thời gian thành công!
Hà Như mím môi, mặt cô ta hiện lên tia tức giận, cô ta quay sang nhìn người bảo vệ, nói:
- Giết nhanh cô ta đi, chúng tôi đi trước, anh đi sau!
Nói rồi, Hà Như xoay người mang theo người phụ nữ và một người đàn ông khác chạy đi. Người còn lại vẫn đưa súng về phía cô.
Tần Ô Thi đứng đó, cánh tay vẫn ôm chặt bụng mình, một bên vai đã tê liệt, gần như không thể cử động được nữa.
Cô nhắm mắt, chờ đợi phát súng kết liễu cuộc đời mình. Thế nhưng, khoảnh khắc tiếng súng được phát ra, một bóng đen lao về phía cô, ôm lấy thân thể ngã xuống đất.
Đồng thời lúc ngã xuống, người đàn ông cũng giơ súng lên, bắn về phía tên bảo vệ đằng trước.
Viên đạn xuyên qua ngực, làm hắn bị thương, hắn la lên một tiếng rồi ngã xuống đất... chết!
Người đàn ông liền hô to:
- Đuổi theo, không được để bất kì ai chạy thoát!
Ngay lập tức, một đám binh sĩ từ phía sau chạy lên, theo con đường mà Hà Như đã đi, truy đuổi ráo tiết.
Người đàn ông ôm lấy đầu Tần Ô Thi, gọi to:
- Trung sĩ Tần! Trung sĩ Tần! Cô không sao chứ?
Tần Ô Thi vẫn thở dốc, thấy người quân nhân hay đi bên cạnh Vĩ Triển Phong ở đây, cô liền đưa tay nắm lấy áo anh, nói:
- Hạ sĩ Lý? Tại sao anh lại ở đây? Còn.. còn chồng tôi?
Lý Mạch lắc đầu, đáp:
- Tôi không biết, một binh sĩ đã chạy đến Hà gia và báo cáo với tôi là cô đang ở đây, nói tôi nhanh chóng đến hỗ trợ, đội trưởng chắc là vẫn còn đang chiến đấu ở bên kia, nhưng tôi không biết tình hình của anh ấy hiện giờ thế nào!
Tần Ô Thi nghe vậy, cô mím môi, nói:
- Anh đưa tôi về lều được không? Tôi muốn... gặp Vĩ Sâm!
Vượt qua vài đoạn dốc, Tần Ô Thi đáp xuống ngay trước mặt đám người đang chạy kia.
Cô giương súng về phía trước, lên tiếng:
- Muốn chạy sao? Hà gia đã đến hồi kết rồi, các người không phải nên chôn cùng à? Lặng lẽ trốn đi như vậy, là không tốt đâu!
Hà Như lúc này vẫn là một cô gái tuổi đôi mươi, nhưng phong thái và cách ăn nói đã rất chững chạc, cô ta nhìn Tần Ô Thi, nói:
- Cô là ai? Mau tránh ra đi, nếu không, đừng trách chúng tôi vô tình!
Tần Ô Thi cười nhếch mép, cô nghiêng đầu, đáp:
- Thấy tôi cầm súng thì nên biết tôi là ai rồi chứ? Muốn tôi đi? Ảo tưởng quá đấy! Hôm nay gặp tôi rồi, thì đừng hòng ai chạy thoát!
Hà Như mím môi, cô ta híp mắt, sau vài giây đánh giá Tần Ô Thi, liền lên tiếng:
- Quân nhân sao? Phụ nữ như cô tại sao lại thích làm chuyện mạo hiểm vậy? Cứ ở trong nhà làm tốt bổn phận của mình đi chứ!
Tần Ô Thi nghe xong, không trả lời, cô chậm rãi đưa ngón tay chạm vào cò súng, mắt nhắm về phía trước.
Thấy vậy, Hà Như liền hô lên:
- Chúng tôi chỉ muốn đi mà thôi, cô đã ngăn cản, thì đừng trách. Về số lượng, chúng tôi thắng chắc rồi!
Dứt lời, cô ta liền quay sang đám người bảo vệ bên cạnh, quát:
- Bắn chết cô ta đi!
Tần Ô Thi cười mỉm, nhìn đám người đối diện cũng đang đưa súng lên, sắc mặt không thay đổi.
Ánh mắt cô lạnh đi vài phần, nói nhỏ:
- Muốn đi, cũng phải hỏi xem tôi có cho hay không!
Vừa nói xong, một viên đạn nhanh chóng được bắn ra, theo đường thẳng bay vèo về phía trước.
Tần Ô Thi nổ súng, trúng vào một tên đằng trước, ngay lập tức, bên đám người kia cũng nổ súng theo.
Cô lách người,tránh đi những viên đạn, chạy theo vòng cung sang bên phải, rồi gập người trượt về phía trước.
Hai bên nổ súng qua lại, lúc đầu cô rất có lợi thế, nhưng đến khi súng hết đạn, Tần Ô Thi lại bất lợi vì phải đánh thay không.
Phía Hà Như chỉ còn lại 4 người, Tần Ô Thi đứng trước mặt, thở dốc. Cô bị trúng một phát đạn ngang hông và một phát sượt qua vai, máu đã chảy từ nãy đến giờ rồi.
Hà Như nhìn cô, trán đã đổ đầy mồ hôi, lên tiếng:
- Cô gái, cô đã sắp không xong rồi, còn cố gắng gì nữa? Nếu như lúc đầu cô không cản chúng tôi, cô sẽ không bị như vậy!
Tần Ô Thi thở hồng hộc, cô biết mình sắp không xong thật rồi, nhưng vẫn cố trấn áp bản thân, mạnh miệng đáp:
- Tôi chết thì sao? Tôi là một quân nhân, quân nhân không bao giờ sợ ngã xuống cả! Nhưng mà... cô bây giờ nên lo cho cô mới phải đó! Tiếng súng đã làm lộ nơi này rồi, quân đội chắc chắn nghe được, họ sẽ sớm đến đây thôi. Tôi đã kéo dài thời gian thành công!
Hà Như mím môi, mặt cô ta hiện lên tia tức giận, cô ta quay sang nhìn người bảo vệ, nói:
- Giết nhanh cô ta đi, chúng tôi đi trước, anh đi sau!
Nói rồi, Hà Như xoay người mang theo người phụ nữ và một người đàn ông khác chạy đi. Người còn lại vẫn đưa súng về phía cô.
Tần Ô Thi đứng đó, cánh tay vẫn ôm chặt bụng mình, một bên vai đã tê liệt, gần như không thể cử động được nữa.
Cô nhắm mắt, chờ đợi phát súng kết liễu cuộc đời mình. Thế nhưng, khoảnh khắc tiếng súng được phát ra, một bóng đen lao về phía cô, ôm lấy thân thể ngã xuống đất.
Đồng thời lúc ngã xuống, người đàn ông cũng giơ súng lên, bắn về phía tên bảo vệ đằng trước.
Viên đạn xuyên qua ngực, làm hắn bị thương, hắn la lên một tiếng rồi ngã xuống đất... chết!
Người đàn ông liền hô to:
- Đuổi theo, không được để bất kì ai chạy thoát!
Ngay lập tức, một đám binh sĩ từ phía sau chạy lên, theo con đường mà Hà Như đã đi, truy đuổi ráo tiết.
Người đàn ông ôm lấy đầu Tần Ô Thi, gọi to:
- Trung sĩ Tần! Trung sĩ Tần! Cô không sao chứ?
Tần Ô Thi vẫn thở dốc, thấy người quân nhân hay đi bên cạnh Vĩ Triển Phong ở đây, cô liền đưa tay nắm lấy áo anh, nói:
- Hạ sĩ Lý? Tại sao anh lại ở đây? Còn.. còn chồng tôi?
Lý Mạch lắc đầu, đáp:
- Tôi không biết, một binh sĩ đã chạy đến Hà gia và báo cáo với tôi là cô đang ở đây, nói tôi nhanh chóng đến hỗ trợ, đội trưởng chắc là vẫn còn đang chiến đấu ở bên kia, nhưng tôi không biết tình hình của anh ấy hiện giờ thế nào!
Tần Ô Thi nghe vậy, cô mím môi, nói:
- Anh đưa tôi về lều được không? Tôi muốn... gặp Vĩ Sâm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.