Chương 271: Chị Em Song Sinh!
PJH
16/09/2019
10 phút trước,
Hứa Sơ Sơ và Mạnh Huyền Chân đều nghe thấy tiếng súng, cả hai đồng loạt cúi đầu tránh đi những mảnh vỡ từ cửa kính.
Từ bên trong khói bụi, hai thân ảnh tiến ra, sau khi Kỷ Từ Mặc lên tiếng giới thiệu, Hứa Sơ Sơ liền hỏi:
- Anh đến đây tìm tôi làm gì? Tôi không quen anh!
Kỷ Từ Mặc dùng ánh mắt không thể lạnh nhạt hơn nhìn cô gái trước mặt, hai tay anh bỏ vào túi quần, điềm nhiên đáp:
- Tôi không tìm cô, mà là người này muốn tìm cô!
Nói xong, từ phía sau người đàn ông xuất hiện một hình bóng bước chậm rãi đi tới, gương mặt thân thuộc đến nỗi làm cô thốt lên:
- Thẩm Nguyệt, sao cậu lại quay lại đây? Không về Anh sao? - Hứa Sơ Sơ lên tiếng hỏi.
Cô gái đứng trước mặt Hứa Sơ Sơ, chĩa súng thẳng vào mặt cô, ánh mắt sắc lẹm, nói:
- Cô là ai? Tại sao lại biết tên tôi?
Hứa Sơ Sơ trong chốc lát sững người, chớp mắt lên tiếng:
- Cậu nói gì vậy... mình là Sơ....
Thế nhưng, lời nói chỉ vừa tuôn ra một nửa đã ngay lập tức dừng lại, trong đầu như mới vừa vụt qua suy nghĩ điên rồ gì đó, cô bất giác nhíu mày, ngờ vực hỏi:
- Cô.... không lẽ... cô là Thẩm Nguyệt thật?
Người con gái trước mặt nghe xong liền mỉm cười, đáp:
- Vậy hóa ra cô chính là Hứa Sơ Sơ, người mà bà chị yêu dấu của tôi dùng mọi cách cứu vớt từ địa ngục trở về! Trông thật thảm hại mà.
Hứa Sơ Sơ mím môi, không lên tiếng đáp trả, cô vô thức lùi người lại, nhớ đến câu nói của Thẩm Nguyệt:
- Nếu như gặp đứa con gái mang tên "Thẩm Nguyệt" đó, cậu tốt nhất hãy tránh xa cô ta, xa nhất mà cậu có thể làm!
Hứa Sơ Sơ nuốt nước bọt, nhìn cô gái trước mặt, không dám manh động. Người em trong truyền thuyết của Thẩm Nguyệt, vì sao lại xuất hiện ở đây chứ?
Người em gái song sinh ruột thịt luôn đứng ở phía đối đầu với cô ấy... tại sao lại có mặt ở chỗ này? Còn là... đi với Kỷ Từ Mặc nữa??
Mạnh Huyền Chân đứng bên cạnh híp mắt, nhìn tình hình mà không nói gì. Anh vẫn còn đang mông lung, Thẩm Nguyệt thật là đây, vậy thì "Thẩm Nguyệt" mà anh đã từng gặp... lại là loại người như thế nào nữa?
Đang lúc căng thẳng, cánh cửa phòng đột nhiên bật mở, Mạc Lệ hốt hoảng chạy vào, nhìn thấy tình thế mà sợ hãi muốn tiến về phía Hứa Sơ Sơ, thế nhưng, ngay lập tức bị một phát đạn từ súng trên tay Kỷ Từ Mặc bắn ra làm dừng chân.
Anh ta liếc mắt âm u nhìn Mạc Lệ, cất giọng lạnh tanh:
- Đứng yên đó! Hoặc là tiến lên một bước nữa, cô sẽ chết!
Mạc Lệ ngây người dừng lại, cô hoảng sợ nhìn Mạnh Huyền Chân, thấy anh âm thầm lắc đầu, cô cũng mím môi không làm gì nữa.
Thời Cảnh Thường đứng im một chỗ, anh nhìn cô gái đang chĩa súng vào mặt Hứa Sơ Sơ, lên tiếng thắc mắc:
- Thẩm Nguyệt?
Thẩm Nguyệt nhìn sang, rồi 2s sau lại quay đầu lại nhìn Hứa Sơ Sơ, miệng chuyển động phát ra tiếng nói:
- Anh tự giải quyết đám người đó! Tôi sẽ mang Hứa Sơ Sơ đi!
Hứa Sơ Sơ và Mạnh Huyền Chân đều nghe thấy tiếng súng, cả hai đồng loạt cúi đầu tránh đi những mảnh vỡ từ cửa kính.
Từ bên trong khói bụi, hai thân ảnh tiến ra, sau khi Kỷ Từ Mặc lên tiếng giới thiệu, Hứa Sơ Sơ liền hỏi:
- Anh đến đây tìm tôi làm gì? Tôi không quen anh!
Kỷ Từ Mặc dùng ánh mắt không thể lạnh nhạt hơn nhìn cô gái trước mặt, hai tay anh bỏ vào túi quần, điềm nhiên đáp:
- Tôi không tìm cô, mà là người này muốn tìm cô!
Nói xong, từ phía sau người đàn ông xuất hiện một hình bóng bước chậm rãi đi tới, gương mặt thân thuộc đến nỗi làm cô thốt lên:
- Thẩm Nguyệt, sao cậu lại quay lại đây? Không về Anh sao? - Hứa Sơ Sơ lên tiếng hỏi.
Cô gái đứng trước mặt Hứa Sơ Sơ, chĩa súng thẳng vào mặt cô, ánh mắt sắc lẹm, nói:
- Cô là ai? Tại sao lại biết tên tôi?
Hứa Sơ Sơ trong chốc lát sững người, chớp mắt lên tiếng:
- Cậu nói gì vậy... mình là Sơ....
Thế nhưng, lời nói chỉ vừa tuôn ra một nửa đã ngay lập tức dừng lại, trong đầu như mới vừa vụt qua suy nghĩ điên rồ gì đó, cô bất giác nhíu mày, ngờ vực hỏi:
- Cô.... không lẽ... cô là Thẩm Nguyệt thật?
Người con gái trước mặt nghe xong liền mỉm cười, đáp:
- Vậy hóa ra cô chính là Hứa Sơ Sơ, người mà bà chị yêu dấu của tôi dùng mọi cách cứu vớt từ địa ngục trở về! Trông thật thảm hại mà.
Hứa Sơ Sơ mím môi, không lên tiếng đáp trả, cô vô thức lùi người lại, nhớ đến câu nói của Thẩm Nguyệt:
- Nếu như gặp đứa con gái mang tên "Thẩm Nguyệt" đó, cậu tốt nhất hãy tránh xa cô ta, xa nhất mà cậu có thể làm!
Hứa Sơ Sơ nuốt nước bọt, nhìn cô gái trước mặt, không dám manh động. Người em trong truyền thuyết của Thẩm Nguyệt, vì sao lại xuất hiện ở đây chứ?
Người em gái song sinh ruột thịt luôn đứng ở phía đối đầu với cô ấy... tại sao lại có mặt ở chỗ này? Còn là... đi với Kỷ Từ Mặc nữa??
Mạnh Huyền Chân đứng bên cạnh híp mắt, nhìn tình hình mà không nói gì. Anh vẫn còn đang mông lung, Thẩm Nguyệt thật là đây, vậy thì "Thẩm Nguyệt" mà anh đã từng gặp... lại là loại người như thế nào nữa?
Đang lúc căng thẳng, cánh cửa phòng đột nhiên bật mở, Mạc Lệ hốt hoảng chạy vào, nhìn thấy tình thế mà sợ hãi muốn tiến về phía Hứa Sơ Sơ, thế nhưng, ngay lập tức bị một phát đạn từ súng trên tay Kỷ Từ Mặc bắn ra làm dừng chân.
Anh ta liếc mắt âm u nhìn Mạc Lệ, cất giọng lạnh tanh:
- Đứng yên đó! Hoặc là tiến lên một bước nữa, cô sẽ chết!
Mạc Lệ ngây người dừng lại, cô hoảng sợ nhìn Mạnh Huyền Chân, thấy anh âm thầm lắc đầu, cô cũng mím môi không làm gì nữa.
Thời Cảnh Thường đứng im một chỗ, anh nhìn cô gái đang chĩa súng vào mặt Hứa Sơ Sơ, lên tiếng thắc mắc:
- Thẩm Nguyệt?
Thẩm Nguyệt nhìn sang, rồi 2s sau lại quay đầu lại nhìn Hứa Sơ Sơ, miệng chuyển động phát ra tiếng nói:
- Anh tự giải quyết đám người đó! Tôi sẽ mang Hứa Sơ Sơ đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.