Chương 385: Chúng Ta Chơi Trò Chơi Đi!
PJH
19/09/2019
Vào bên trong, 7 người chia nhau ngồi vào ghế, Sở Bắc cởi áo khoác giúp Tưởng Vy Vy, còn xoa tay ủ ấm cho cô.
Hứa Á Nhan ngồi bên cạnh, cô không chọn chỗ, nhưng tình cờ Vĩ Sâm cũng đặt mông ngồi bên, chạm phải nhau, lập tức ngại ngùng không nói.
Mạc Lệ ngồi ở ghế khác, Mạnh Huyền Chân và Hàn Cẩn Du chia ra ngồi hai bên, như vệ sĩ bảo bọc cô. Người ngoài nhìn vào, cứ như tưởng Mạc Lệ là nhân vật quan trọng.
Hứa Sơ Sơ bưng khay nước lên, cô đặt trước mặt mỗi người, dò hỏi:
- Nói là đến thăm, vậy mà ai nấy đều đi tay trắng, không mang quà gì cả sao?
Sở Bắc chớp mắt, tay anh vẫn cầm lấy tay Tưởng Vy Vy, thuận miệng đáp:
- Mợ con muốn đem đi, nhưng cậu không cho, cầm nặng tay lắm, sẽ để lại dấu hằn trên tay cô ấy!
Hứa Sơ Sơ vểnh môi, cô nhịn chút ít sự tiến lên muốn đánh cậu mình, nói:
- Cậu có thể để nó lên xe mà!
- Chật chỗ! - Sở Bắc tùy tiện trả lời.
Hứa Sơ Sơ: "..."
Đó là cậu cô, đó là Tổng thống, đánh là ăn hành liền!
Hứa Sơ Sơ nuốt nước bọt, cô nhẫn nhịn chịu nhục, dùng cái ý nghĩ trên làm tiền đề không nổi giận, nhíu mày hỏi:
- Vậy cậu đến đây làm gì?
Lần này Sở Bắc nhìn qua, anh lấy ly nước trên bàn, đưa cho Tưởng Vy VY, vừa vặn đáp lại:
- Thăm con! Cũng cả năm không thăm rồi, còn một ngày cuối cùng nên tranh thủ qua thăm cho có lệ!
Hứa Sơ Sơ giật giật mí mắt, cô mím môi, áp chế đến mức tối đa ngọn lửa trong người đang sắp bùng phát, nhìn Sở Bắc đầy oán hận!
Người này có phải cậu của cô không vậy? Hay cô là cháu rơi cháu rớt lụm về? Sao có thể nói như thế với cô được chứ?
Câu gì đâu, dành cả thanh xuân chỉ để mần nhục cháu mình!
Thật muốn lao lên nói một câu: Cậu à, cuối năm rồi, nghiệp ít thôi!
Thời Cảnh Thường bên cạnh, anh cười thầm nhìn Hứa Sơ Sơ, lặng lẽ choàng tay qua vỗ vỗ vai cô. Khuôn mặt tỏ vẻ đồng cảm.
Hứa Sơ Sơ liếc sang, cô bặm môi nhìn anh, ánh mắt sắc lạnh. Như kiểu muốn nói: Thương hại cái rắm, đồng cảm cái rắm ấy! Muốn tối nay ngủ phòng khách à?
Hứa Á Nhan nhìn tình hình, cô cười gượng, đưa bao đồ trong tay mình đặt lên bàn, nói:
- Gia chủ, em khác bọn họ, em có mua trái cây đến!
Hứa Sơ Sơ nhìn qua, lên tiếng nói xéo:
- Có lễ nghĩa, thật chẳng giống ai kia, đi tới tay không còn mặt dày tự nhiên như vậy!
Nói rồi, cô cầm bao trái cây, đưa cho Thời Cảnh Thường.
Anh nhận lấy, nhìn cô đầy ẩn ý. Meo~
Hứa Sơ Sơ liếc mắt, ném ngay một tia sát khí vào phòng bếp. Gâu!
Thời Cảnh Thường: "..."
Sau vài giây, anh rốt cuộc cũng đứng dậy, lặng lẽ đi vào trong, rửa rồi gọt trái cây.
Tưởng Vy Vy nhìn một màn này, bật cười thành tiếng, cô ôm Sở Bắc, chợt liếc sang chiếc tủ bên cạnh, thấy hộp cờ cá ngựa, mắt bỗng sáng rực, liền reo lên:
- Sơ Sơ, hay là chúng ta chơi trò chơi đi!
Hứa Sơ Sơ nghe gọi, cô nhanh chóng nhìn sang, hỏi:
- Chơi cái gì ạ?
Tưởng Vy Vy chỉ về phía chiếc tủ, cười nói:
- Cái đó, chơi cái đó! Chơi cờ cá ngựa đi!
Hứa Á Nhan ngồi bên cạnh, cô không chọn chỗ, nhưng tình cờ Vĩ Sâm cũng đặt mông ngồi bên, chạm phải nhau, lập tức ngại ngùng không nói.
Mạc Lệ ngồi ở ghế khác, Mạnh Huyền Chân và Hàn Cẩn Du chia ra ngồi hai bên, như vệ sĩ bảo bọc cô. Người ngoài nhìn vào, cứ như tưởng Mạc Lệ là nhân vật quan trọng.
Hứa Sơ Sơ bưng khay nước lên, cô đặt trước mặt mỗi người, dò hỏi:
- Nói là đến thăm, vậy mà ai nấy đều đi tay trắng, không mang quà gì cả sao?
Sở Bắc chớp mắt, tay anh vẫn cầm lấy tay Tưởng Vy Vy, thuận miệng đáp:
- Mợ con muốn đem đi, nhưng cậu không cho, cầm nặng tay lắm, sẽ để lại dấu hằn trên tay cô ấy!
Hứa Sơ Sơ vểnh môi, cô nhịn chút ít sự tiến lên muốn đánh cậu mình, nói:
- Cậu có thể để nó lên xe mà!
- Chật chỗ! - Sở Bắc tùy tiện trả lời.
Hứa Sơ Sơ: "..."
Đó là cậu cô, đó là Tổng thống, đánh là ăn hành liền!
Hứa Sơ Sơ nuốt nước bọt, cô nhẫn nhịn chịu nhục, dùng cái ý nghĩ trên làm tiền đề không nổi giận, nhíu mày hỏi:
- Vậy cậu đến đây làm gì?
Lần này Sở Bắc nhìn qua, anh lấy ly nước trên bàn, đưa cho Tưởng Vy VY, vừa vặn đáp lại:
- Thăm con! Cũng cả năm không thăm rồi, còn một ngày cuối cùng nên tranh thủ qua thăm cho có lệ!
Hứa Sơ Sơ giật giật mí mắt, cô mím môi, áp chế đến mức tối đa ngọn lửa trong người đang sắp bùng phát, nhìn Sở Bắc đầy oán hận!
Người này có phải cậu của cô không vậy? Hay cô là cháu rơi cháu rớt lụm về? Sao có thể nói như thế với cô được chứ?
Câu gì đâu, dành cả thanh xuân chỉ để mần nhục cháu mình!
Thật muốn lao lên nói một câu: Cậu à, cuối năm rồi, nghiệp ít thôi!
Thời Cảnh Thường bên cạnh, anh cười thầm nhìn Hứa Sơ Sơ, lặng lẽ choàng tay qua vỗ vỗ vai cô. Khuôn mặt tỏ vẻ đồng cảm.
Hứa Sơ Sơ liếc sang, cô bặm môi nhìn anh, ánh mắt sắc lạnh. Như kiểu muốn nói: Thương hại cái rắm, đồng cảm cái rắm ấy! Muốn tối nay ngủ phòng khách à?
Hứa Á Nhan nhìn tình hình, cô cười gượng, đưa bao đồ trong tay mình đặt lên bàn, nói:
- Gia chủ, em khác bọn họ, em có mua trái cây đến!
Hứa Sơ Sơ nhìn qua, lên tiếng nói xéo:
- Có lễ nghĩa, thật chẳng giống ai kia, đi tới tay không còn mặt dày tự nhiên như vậy!
Nói rồi, cô cầm bao trái cây, đưa cho Thời Cảnh Thường.
Anh nhận lấy, nhìn cô đầy ẩn ý. Meo~
Hứa Sơ Sơ liếc mắt, ném ngay một tia sát khí vào phòng bếp. Gâu!
Thời Cảnh Thường: "..."
Sau vài giây, anh rốt cuộc cũng đứng dậy, lặng lẽ đi vào trong, rửa rồi gọt trái cây.
Tưởng Vy Vy nhìn một màn này, bật cười thành tiếng, cô ôm Sở Bắc, chợt liếc sang chiếc tủ bên cạnh, thấy hộp cờ cá ngựa, mắt bỗng sáng rực, liền reo lên:
- Sơ Sơ, hay là chúng ta chơi trò chơi đi!
Hứa Sơ Sơ nghe gọi, cô nhanh chóng nhìn sang, hỏi:
- Chơi cái gì ạ?
Tưởng Vy Vy chỉ về phía chiếc tủ, cười nói:
- Cái đó, chơi cái đó! Chơi cờ cá ngựa đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.