Chương 119: Chúng Ta Huề Nhé!
PJH
11/09/2019
Hứa Sơ Sơ vốn là tiểu thư khuê các, sống 20 năm chưa từng biết bếp ga là gì, cô chưa từng vào bếp, cũng
chưa từng tự tay bật bếp ga, đối với cô, nó chẳng khác gì một phương diện bị mù cả!
Nói đến nấu ăn lần trước , cũng là cô lên mạng nhìn cách nấu, cũng là cô lần đầu tiên đong gạo, đo nước nấu đến từng xăng - ti mét... chỉ sợ là nó không đúng hướng dẫn.
Nói thật, cô vì Thời Cảnh Thường, cái gì cũng đã trải qua rồi, cái gì cũng đã làm rồi, chỉ là... sau mỗi lần đều là nhận sự tức giận từ anh.
Lần trước anh cũng giận, lần này cũng thế.
Hứa Sơ Sơ cúi đầu, bặm môi, cô cảm thấy mình tủi thân kinh khủng, cố gắng đến mức như vậy, cũng không làm Thời Cảnh Thường động lòng được!
Thời Cảnh Thường ngước đầu lên, tấm gương trước mắt phản chiếu bóng hình cô gái trẻ đang chán nản.
Thở dài, anh tắt nước đi, lấy chiếc khăn trên móc đắp vào tay của Hứa Sơ Sơ, sau đó lôi cô ra ngoài.
Đặt Hứa Sơ Sơ lên giường, Thời Cảnh Thường đi đến chỗ tủ lạnh, mở ngăn mát, lấy ra vài viên đá, bọc trong tấm khăn trắng, sau đó đi lại gần chỗ cô, chườm lên bàn tay!
Thấy Hứa Sơ Sơ vẫn cúi đầu, anh lên tiếng:
- Chú mắng cháu nhưng không phải vì giận cháu, chú là lo cho cháu thôi, có biết không?
Hứa Sơ Sơ ngước đầu lên nhìn anh, hỏi:
- Chú không giận cháu thật sao?
Thời Cảnh Thường xoa đầu cô, cười mỉm, đáp:
- Ừ, không giận!
Nói rồi, anh quỳ xuống trước Hứa Sơ Sơ, vừa xoa tay cô vừa thổi, nói:
- Chườm đá một chút rồi chú sẽ bôi thuốc cho cháu! Tối ngủ chú ý cử động, có thể sẽ rát lắm đấy!
Hứa Sơ Sơ gật đầu, cô mù phương diện này, nên cứ thế nghe anh thôi, dù sao, Thời Cảnh Thường nói gì cũng đúng cả!
Bôi thuốc xong, Thời Cảnh Thường băng bó lại tay cho cô, anh vừa quấn dải băng trắng, vừa lên tiếng:
- Lúc sáng chú không cố ý nói vậy, xin lỗi, Sơ Sơ!
Hứa Sơ Sơ giật mình trước câu nói của anh, cô nghĩ một lát mới ra vấn đề anh đang nói đến ở đây là gì, liền đáp:
- Lời xin lỗi được chấp nhận!
Thời Cảnh Thường cười thầm, anh nói tiếp:
- Lúc sáng chú làm cháu buồn, bây giờ chú bị đau rồi, bù qua sớt lại, vậy... chúng ta huề nhé?
Hứa Sơ Sơ nghe anh nói, cô lắc đầu, đáp:
- Không, sao chú có thể đánh đồng hai cái vô một như vậy được, cái này cháu không chấp nhận!
Thời Cảnh Thường nhìn cô, hỏi:
- Không được là thế nào? Cháu muốn gì đây?
Mắt Hứa Sơ Sơ chợt lóe sáng, cô tinh nghịch nói:
- Không thể huề dễ dàng vậy được! Bởi vì hai chuyện khác nhau, vốn là chú làm cháu buồn, cháu đâu có làm chú sốt, sao có thể nhập vào thành 1 được!
Nói rồi, Hứa Sơ Sơ cười ranh mãnh, lên tiếng:
- Thế này đi, chú đồng ý với cháu một điều kiện, có được không?
Thời Cảnh Thường nhìn cô, hỏi:
- Điều kiện gì?
Hứa Sơ Sơ liếm môi, trả lời:
- Tạm thời cháu chưa nghĩ ra, thì chú cứ giữ đi, sau này cháu yêu cầu, chú làm, được không?
Thời Cảnh Thường nghĩ một lát, rồi gật đầu, đáp:
- Được!
Hứa Sơ Sơ cười cong mắt, hehe, cuối cùng cũng dụ được chú ấy rồi!!!
Đang vui vẻ với thành phẩm của mình, đột nhiên Hứa Sơ Sơ nhìn xuống dưới tay, thấy một cục màu trắng to đùng, cô đơ mặt lên tiếng:
- Chú... đây là cách băng bó của chú?
Thời Cảnh Thường nhìn nó cũng tạm ổn, hỏi ngược lại cô:
- Thế nào? Không đẹp sao?
Hứa Sơ Sơ đung đưa tay mình, cảm giác bàn tay không đau mà cổ tay cô sắp gãy rồi. Nó... nặng quá!!
Thấy khuôn mặt Hứa Sơ Sơ nhăn nhó, Thời Cảnh Thường lên tiếng hỏi:
- Không thích sao?
Hứa Sơ Sơ: "..."
Nói câu gì cho vừa lòng người đây =)) Thích chứ, thích chứ!!
Nói đến nấu ăn lần trước , cũng là cô lên mạng nhìn cách nấu, cũng là cô lần đầu tiên đong gạo, đo nước nấu đến từng xăng - ti mét... chỉ sợ là nó không đúng hướng dẫn.
Nói thật, cô vì Thời Cảnh Thường, cái gì cũng đã trải qua rồi, cái gì cũng đã làm rồi, chỉ là... sau mỗi lần đều là nhận sự tức giận từ anh.
Lần trước anh cũng giận, lần này cũng thế.
Hứa Sơ Sơ cúi đầu, bặm môi, cô cảm thấy mình tủi thân kinh khủng, cố gắng đến mức như vậy, cũng không làm Thời Cảnh Thường động lòng được!
Thời Cảnh Thường ngước đầu lên, tấm gương trước mắt phản chiếu bóng hình cô gái trẻ đang chán nản.
Thở dài, anh tắt nước đi, lấy chiếc khăn trên móc đắp vào tay của Hứa Sơ Sơ, sau đó lôi cô ra ngoài.
Đặt Hứa Sơ Sơ lên giường, Thời Cảnh Thường đi đến chỗ tủ lạnh, mở ngăn mát, lấy ra vài viên đá, bọc trong tấm khăn trắng, sau đó đi lại gần chỗ cô, chườm lên bàn tay!
Thấy Hứa Sơ Sơ vẫn cúi đầu, anh lên tiếng:
- Chú mắng cháu nhưng không phải vì giận cháu, chú là lo cho cháu thôi, có biết không?
Hứa Sơ Sơ ngước đầu lên nhìn anh, hỏi:
- Chú không giận cháu thật sao?
Thời Cảnh Thường xoa đầu cô, cười mỉm, đáp:
- Ừ, không giận!
Nói rồi, anh quỳ xuống trước Hứa Sơ Sơ, vừa xoa tay cô vừa thổi, nói:
- Chườm đá một chút rồi chú sẽ bôi thuốc cho cháu! Tối ngủ chú ý cử động, có thể sẽ rát lắm đấy!
Hứa Sơ Sơ gật đầu, cô mù phương diện này, nên cứ thế nghe anh thôi, dù sao, Thời Cảnh Thường nói gì cũng đúng cả!
Bôi thuốc xong, Thời Cảnh Thường băng bó lại tay cho cô, anh vừa quấn dải băng trắng, vừa lên tiếng:
- Lúc sáng chú không cố ý nói vậy, xin lỗi, Sơ Sơ!
Hứa Sơ Sơ giật mình trước câu nói của anh, cô nghĩ một lát mới ra vấn đề anh đang nói đến ở đây là gì, liền đáp:
- Lời xin lỗi được chấp nhận!
Thời Cảnh Thường cười thầm, anh nói tiếp:
- Lúc sáng chú làm cháu buồn, bây giờ chú bị đau rồi, bù qua sớt lại, vậy... chúng ta huề nhé?
Hứa Sơ Sơ nghe anh nói, cô lắc đầu, đáp:
- Không, sao chú có thể đánh đồng hai cái vô một như vậy được, cái này cháu không chấp nhận!
Thời Cảnh Thường nhìn cô, hỏi:
- Không được là thế nào? Cháu muốn gì đây?
Mắt Hứa Sơ Sơ chợt lóe sáng, cô tinh nghịch nói:
- Không thể huề dễ dàng vậy được! Bởi vì hai chuyện khác nhau, vốn là chú làm cháu buồn, cháu đâu có làm chú sốt, sao có thể nhập vào thành 1 được!
Nói rồi, Hứa Sơ Sơ cười ranh mãnh, lên tiếng:
- Thế này đi, chú đồng ý với cháu một điều kiện, có được không?
Thời Cảnh Thường nhìn cô, hỏi:
- Điều kiện gì?
Hứa Sơ Sơ liếm môi, trả lời:
- Tạm thời cháu chưa nghĩ ra, thì chú cứ giữ đi, sau này cháu yêu cầu, chú làm, được không?
Thời Cảnh Thường nghĩ một lát, rồi gật đầu, đáp:
- Được!
Hứa Sơ Sơ cười cong mắt, hehe, cuối cùng cũng dụ được chú ấy rồi!!!
Đang vui vẻ với thành phẩm của mình, đột nhiên Hứa Sơ Sơ nhìn xuống dưới tay, thấy một cục màu trắng to đùng, cô đơ mặt lên tiếng:
- Chú... đây là cách băng bó của chú?
Thời Cảnh Thường nhìn nó cũng tạm ổn, hỏi ngược lại cô:
- Thế nào? Không đẹp sao?
Hứa Sơ Sơ đung đưa tay mình, cảm giác bàn tay không đau mà cổ tay cô sắp gãy rồi. Nó... nặng quá!!
Thấy khuôn mặt Hứa Sơ Sơ nhăn nhó, Thời Cảnh Thường lên tiếng hỏi:
- Không thích sao?
Hứa Sơ Sơ: "..."
Nói câu gì cho vừa lòng người đây =)) Thích chứ, thích chứ!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.