Chương 185: Cỡ Của Em!
PJH
12/09/2019
Hứa Sơ Sơ đảo mắt, có một chút nóng mặt lên tiếng:
- Em... cứ tưởng....
Thời Cảnh Thường cười thầm, anh hôn lên chóp mũi cô, nói:
- Tưởng gì? Tưởng tôi bỏ em lại với thân thể đó sao? Lại đây, tôi lấy đồ cho em rồi, mang vào xem vừa không!
Nói xong, Thời Cảnh Thường nhấc chân bước đi, anh lấy bọc đồ để ngay gần cửa, rồi quăng cho Hứa Sơ Sơ phía sau.
Cô cầm bọc đồ lên, ngạc nhiên nhìn đống quần áo trong tay, khi thấy số đo của áo lót, cô liền ngước đầu hỏi anh:
- Làm sao anh biết được cỡ của em mà lấy đồ vậy?
Thời Cảnh Thường đứng quay lưng với cô, thuận miệng đáp:
- Đoán bừa! Cũng đúng hả?
Hứa Sơ Sơ chề môi, lên tiếng mỉa mai:
- Đoán được cả cái này sao? IQ của anh quả là biến thái!
Thời Cảnh Thường nghe cô nói, cổ họng liền phát ra tiếng cười, đầu không quay lại nhưng vẫn trả lời:
- 38C! Không lớn, nhưng.... vừa tay tôi! Đêm qua tôi ôm em, đo rất rõ!
Câu nói này hiển nhiên khiến Hứa Sơ Sơ đứng sau bất ngờ, cô há miệng đỏ mặt nói:
- Thời Cảnh Thường, anh....
Thời Cảnh Thường đứng thong thả bỏ hai tay vào túi, lên tiếng cắt ngang lời cô:
- Em nên thay đồ nhanh nếu không muốn giống như lúc nãy có người vào nữa! Tôi không nhìn đâu!
Hứa Sơ Sơ há miệng thật lớn, mãi cũng không nói được gì, cô thở hắt ra một hơi, liếc Thời Cảnh Thường vài giây, cuối cùng vẫn đứng nép vào một bên góc, xác định có dây đồ phía trước che cho mình, mới bắt đầu thay quần áo!
Thời Cảnh Thường nghe tiếng động, anh thừa biết cô đang làm gì, không quên lên tiếng trêu ghẹo:
- Thấy cũng thấy cả rồi, em che làm gì nữa?
Hứa Sơ Sơ híp mắt nhìn bóng lưng của anh, lẩm bẩm đáp lại:
- Anh đúng là biến thái. Sao em không biết anh còn có mặt này nữa nhỉ!
Hứa Sơ Sơ cảm thấy, sau vụ hôm qua, mọi hành động của anh sáng nay đều thay đổi cả rồi, anh... lưu manh rõ hơn hẳn!
Thời Cảnh Thường đứng thẳng người, hơi nghiêng đầu, khóe mắt không chạm đến thân ảnh của Hứa Sơ Sơ, nói:
- Em yên tâm! Tôi có biến thái, cũng chỉ biến thái với mình em!
Hứa Sơ Sơ phồng môi, trừng mắt lớn nhìn Thời Cảnh Thường, có cảm xúc muốn mắng người!
Mẹ anh, có thể bớt nói rõ thế được không!!!
Hứa Sơ Sơ thay đồ xong, Thời Cảnh Thường dẫn cô ra ngoài, quay trở về phòng trước, lấy đồ của cả hai, rồi cùng lên xe đi về.
Thời Cảnh Thường lái xe, Hứa Sơ Sơ ngồi bên trong, không biết tại sao lại buồn ngủ mà ngủ mất.
Đến lúc trời gần tối, cô mới tỉnh dậy trong tiếng gọi của dì Tầm. Lúc đó, cô mới biết, anh đưa mình về đến nhà rồi!
Các vết hôn trong một ngày cũng nhanh chóng phai đi, Hứa Sơ Sơ lại được Thời Cảnh Thường cho mặc đồ dài, vậy nên che đi hết, đến lúc cô về nhà, dì Tầm vẫn không phát hiện ra điều dị thường.
Dì Tầm gọi Hứa Sơ Sơ xuống lầu ăn cơm tối, bà ấy hôm nay đặc biệt nấu món ngon, nên muốn cô ăn nhanh, từ lúc về đến giờ cô cứ ngủ li bì, không ăn, rất dễ tổn hại đến sức khỏe!
Hứa Sơ Sơ hiểu được tâm ý của dì Tầm, cô bước xuống giường, chỉnh trang lại quần áo, xác định các vết hôn đã biến mất, mới xuống lầu.
Ngồi ở bàn cơm, Thời Cảnh Thường cũng đang đợi cô, anh cúi đầu xem điện thoại, đến lúc nhìn thấy cô mới bỏ nó sang một bên, lãnh đạm lên tiếng:
- Đến ăn cơm đi!
Thời Cảnh Thường nói có chút lạnh nhạt, kì thực nó là phong thái bình thường của anh hằng ngày, thế nên không quá kì lạ khi cô nghe anh nói, chỉ có điều.... vẫn cảm thấy... hơi thất vọng một chút? Mặc dù cô không biết mình đang thất vọng về điều gì!
Hứa Sơ Sơ gật đầu, chậm rãi ngồi vào ghế của mình, dì Tầm mang chén và đũa lên cho cô, rồi cúi đầu nói:
- Tiểu thư, cô nên ăn nhiều vào, dạo gần đây thấy cô rất ốm!
Hứa Sơ Sơ cười gượng, cầm đũa lên gắp thức ăn, vừa đáp:
- Vâng, cháu biết rồi!
Dì Tầm cười vui vẻ nhìn Hứa Sơ Sơ, rồi như chợt nhớ ra gì đó, bà lên tiếng hỏi:
- À phải rồi, tối hôm qua tiểu thư đi đâu vậy? Cô không về nhà sao?
Hứa Sơ Sơ phọt ngay miếng trứng mới đưa vào miệng, cô nghiêng đầu nhìn dì Tầm, theo bản năng đáp:
- Dạ?
- Em... cứ tưởng....
Thời Cảnh Thường cười thầm, anh hôn lên chóp mũi cô, nói:
- Tưởng gì? Tưởng tôi bỏ em lại với thân thể đó sao? Lại đây, tôi lấy đồ cho em rồi, mang vào xem vừa không!
Nói xong, Thời Cảnh Thường nhấc chân bước đi, anh lấy bọc đồ để ngay gần cửa, rồi quăng cho Hứa Sơ Sơ phía sau.
Cô cầm bọc đồ lên, ngạc nhiên nhìn đống quần áo trong tay, khi thấy số đo của áo lót, cô liền ngước đầu hỏi anh:
- Làm sao anh biết được cỡ của em mà lấy đồ vậy?
Thời Cảnh Thường đứng quay lưng với cô, thuận miệng đáp:
- Đoán bừa! Cũng đúng hả?
Hứa Sơ Sơ chề môi, lên tiếng mỉa mai:
- Đoán được cả cái này sao? IQ của anh quả là biến thái!
Thời Cảnh Thường nghe cô nói, cổ họng liền phát ra tiếng cười, đầu không quay lại nhưng vẫn trả lời:
- 38C! Không lớn, nhưng.... vừa tay tôi! Đêm qua tôi ôm em, đo rất rõ!
Câu nói này hiển nhiên khiến Hứa Sơ Sơ đứng sau bất ngờ, cô há miệng đỏ mặt nói:
- Thời Cảnh Thường, anh....
Thời Cảnh Thường đứng thong thả bỏ hai tay vào túi, lên tiếng cắt ngang lời cô:
- Em nên thay đồ nhanh nếu không muốn giống như lúc nãy có người vào nữa! Tôi không nhìn đâu!
Hứa Sơ Sơ há miệng thật lớn, mãi cũng không nói được gì, cô thở hắt ra một hơi, liếc Thời Cảnh Thường vài giây, cuối cùng vẫn đứng nép vào một bên góc, xác định có dây đồ phía trước che cho mình, mới bắt đầu thay quần áo!
Thời Cảnh Thường nghe tiếng động, anh thừa biết cô đang làm gì, không quên lên tiếng trêu ghẹo:
- Thấy cũng thấy cả rồi, em che làm gì nữa?
Hứa Sơ Sơ híp mắt nhìn bóng lưng của anh, lẩm bẩm đáp lại:
- Anh đúng là biến thái. Sao em không biết anh còn có mặt này nữa nhỉ!
Hứa Sơ Sơ cảm thấy, sau vụ hôm qua, mọi hành động của anh sáng nay đều thay đổi cả rồi, anh... lưu manh rõ hơn hẳn!
Thời Cảnh Thường đứng thẳng người, hơi nghiêng đầu, khóe mắt không chạm đến thân ảnh của Hứa Sơ Sơ, nói:
- Em yên tâm! Tôi có biến thái, cũng chỉ biến thái với mình em!
Hứa Sơ Sơ phồng môi, trừng mắt lớn nhìn Thời Cảnh Thường, có cảm xúc muốn mắng người!
Mẹ anh, có thể bớt nói rõ thế được không!!!
Hứa Sơ Sơ thay đồ xong, Thời Cảnh Thường dẫn cô ra ngoài, quay trở về phòng trước, lấy đồ của cả hai, rồi cùng lên xe đi về.
Thời Cảnh Thường lái xe, Hứa Sơ Sơ ngồi bên trong, không biết tại sao lại buồn ngủ mà ngủ mất.
Đến lúc trời gần tối, cô mới tỉnh dậy trong tiếng gọi của dì Tầm. Lúc đó, cô mới biết, anh đưa mình về đến nhà rồi!
Các vết hôn trong một ngày cũng nhanh chóng phai đi, Hứa Sơ Sơ lại được Thời Cảnh Thường cho mặc đồ dài, vậy nên che đi hết, đến lúc cô về nhà, dì Tầm vẫn không phát hiện ra điều dị thường.
Dì Tầm gọi Hứa Sơ Sơ xuống lầu ăn cơm tối, bà ấy hôm nay đặc biệt nấu món ngon, nên muốn cô ăn nhanh, từ lúc về đến giờ cô cứ ngủ li bì, không ăn, rất dễ tổn hại đến sức khỏe!
Hứa Sơ Sơ hiểu được tâm ý của dì Tầm, cô bước xuống giường, chỉnh trang lại quần áo, xác định các vết hôn đã biến mất, mới xuống lầu.
Ngồi ở bàn cơm, Thời Cảnh Thường cũng đang đợi cô, anh cúi đầu xem điện thoại, đến lúc nhìn thấy cô mới bỏ nó sang một bên, lãnh đạm lên tiếng:
- Đến ăn cơm đi!
Thời Cảnh Thường nói có chút lạnh nhạt, kì thực nó là phong thái bình thường của anh hằng ngày, thế nên không quá kì lạ khi cô nghe anh nói, chỉ có điều.... vẫn cảm thấy... hơi thất vọng một chút? Mặc dù cô không biết mình đang thất vọng về điều gì!
Hứa Sơ Sơ gật đầu, chậm rãi ngồi vào ghế của mình, dì Tầm mang chén và đũa lên cho cô, rồi cúi đầu nói:
- Tiểu thư, cô nên ăn nhiều vào, dạo gần đây thấy cô rất ốm!
Hứa Sơ Sơ cười gượng, cầm đũa lên gắp thức ăn, vừa đáp:
- Vâng, cháu biết rồi!
Dì Tầm cười vui vẻ nhìn Hứa Sơ Sơ, rồi như chợt nhớ ra gì đó, bà lên tiếng hỏi:
- À phải rồi, tối hôm qua tiểu thư đi đâu vậy? Cô không về nhà sao?
Hứa Sơ Sơ phọt ngay miếng trứng mới đưa vào miệng, cô nghiêng đầu nhìn dì Tầm, theo bản năng đáp:
- Dạ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.