Chương 297: Cô Mãi Mãi Cũng Không Có Cơ Hội!
PJH
16/09/2019
Nhã Lệ bị ăn tát đến ngẩn người, cô đưa
tay lên ôm mặt, không tin nổi quay đầu nhìn Hứa Sơ Sơ, khi nghe cô
nói, tâm càng thêm không phục, lên tiếng phản bác:
- Hứa Sơ Sơ, cô đã đi rồi mà, đã đi 3 năm rồi, cũng đã bỏ anh ấy 3 năm rồi mà, cô muốn quay về, vậy cô có biết trong 3 năm ấy Thời Cảnh Thường xảy ra chuyện gì hay không?
- Tôi còn nhớ rất rõ, ngày Thời Cảnh Thường bị chuyển vào bệnh viện, khắp người anh ấy đầy vết thương, đen đến nỗi như một cỗ thi thể bị cháy rụi, máu chảy lênh láng, không cách nào cầm lại được.
- Tôi cố hết sức cứu chữa cho anh ấy, nhưng càng làm vết thương chỉ càng nặng thêm. Trong lúc tôi gần như bất lực, thì anh ấy đột ngột gọi tên cô, dù rất nhỏ, nhưng tôi vẫn nghe thấy được ba chữ "Hứa Sơ Sơ". Tôi nhìn quanh nhưng không thấy cô đâu cả, cô có biết lúc ấy Thời Cảnh Thường mong mỏi cô thế nào không? Anh ấy đã đứng ở ngay bờ vực Tử thần rồi, chỉ cần tôi sơ sẩy là anh ấy rớt xuống hố đen ấy ngay! Thế nhưng Thời Cảnh Thường vẫn gọi tên cô, cô có đến hay không?
- 6 tháng, anh ấy sống trong cuộc sống đau đớn 6 tháng, cứ mỗi lần tôi đến điều trị cho Thời Cảnh Thường, là mỗi lần tôi nghe anh ấy gọi tên cô, lúc đó tôi đã rất tức giận, cô ở đâu chứ? Cô ở đâu khi anh ấy cần và tuyệt vọng chứ?
- Miệng vết thương thì không đóng được, tôi đã tốn rất nhiều công sức mới chữa trị toàn bộ, mới có thể cứu được anh ấy từ tay Tử thần quay về, cô có biết tôi đã bỏ ra bao nhiêu tâm tư không?
- Hứa Sơ Sơ, cô 3 năm trước bốc hơi khỏi Trái Đất này, vì cái gì mà bây giờ lại quay về? Tôi tốn nhiều tâm tư như vậy, cô quay về muốn cướp lại ư? Sao cô có thể đê tiện như vậy chứ?
- Hứa gia đã chết hết rồi, cớ sao cô vẫn còn sống? Sao cô không chết luôn đi hả!!!!
Nhã Lệ hét lên điên cuồng, cô ta ngay lúc này chẳng để tâm lời nói của mình đã đi bao xa, chỉ biết trút hết nỗi phẫn nộ lên người cô gái trước mặt.
Cô ta chỉ nghĩ không muốn mất Thời Cảnh Thường, càng không muốn Hứa Sơ Sơ cướp anh đi từ tay cô ta như vậy!
"Rầm" - Ngay lập tức, Hứa Sơ Sơ đang đứng liền lao lên, khi cô nghe xong những lời Nhã Lệ nói, trong người như có một luồng khí xông thẳng lên đến não, lấp đầy lí trí cô, khiến cô vung tay về phía Nhã Lệ, hất văng cô ta đập vào bờ tường phía sau.
Hứa Sơ Sơ nắm chặt lấy cổ áo Nhã Lệ, gằn giọng nói:
- Nhã Lệ, cô dám nói lại một lần nữa?
Nhã Lệ giờ phút này cực kì điên cuồng, cô ta đưa tay lên cào cấu vào tay Hứa Sơ Sơ, hét:
- Cô là gì chứ? Hứa Sơ Sơ Cô là gì mà muốn bắt Thời Cảnh Thường đi chứ? Là tôi đã cứu anh ấy mà, là tôi nắm tay kéo anh ấy từ địa ngục quay về mà, cô là cái thá gì mà muốn cướp của tôi!!!
Ánh mắt Hứa Sơ Sơ âm u, cô nhìn Nhã Lệ, lạnh lẽo nắm chặt cổ áo cô ta, nói:
- Cô là một bác sĩ, cứu người là trách nhiệm, từ khi nào đã đem việc công và tư ra gộp làm một rồi hả? Lúc đó cô cứu Thời Cảnh Thường là theo lương y của một người làm nghề cứu người, là theo trách nhiệm, đạo đức của một kẻ làm thầy thuốc, cô lấy cái quyền gì mà muốn THời Cảnh Thường báo đáp cô?
- Cô không cứu được, cũng sẽ có người khác cứu được, Nhã Lệ, cô lấy đâu ra cái tự tin mình làm ân nhân cứu mạng của Thời Cảnh Thường là sẽ được quyền chiếm đoạt anh ấy làm của riêng?
Hứa gia là vết thương lòng của cô, Thời Cảnh Thường càng là vết thương lớn hơn, Nhã Lệ dám đem 2 điều này ra nói với cô, cô ta chán sống rồi đúng không?
Vừa nói Hứa Sơ Sơ vừa siết chặt tay, khiến mặt Nhã Lệ đỏ lên, không thốt ra thành tiếng.
Hứa Sơ Sơ lại như không thấy điều đó, ánh mắt cô trước sau vẫn lạnh lẽo, nói tiếp:
- Đừng lấy Hứa gia ra làm nhục tôi, Hứa Sơ Sơ tôi dù mất hết tất cả, vẫn có thể một tay đè bẹp cô đến không thể nào ngóc đầu lên nỗi, có biết không?
- Còn Thời Cảnh Thường, anh ấy vốn là của tôi, là thứ đồ thuộc về tôi, cô chỉ là kẻ dòm ngó từ bên ngoài, chờ thời cơ mà lợi dụng sơ hở để cướp người, đừng ra vẻ bản thân mình vô tội như vậy! Dù tôi có thật sự chết đi, thì cô cũng mãi mãi không có cơ hội với tới anh ấy, biết chứa hả?
Càng nói, tay Hứa Sơ Sơ càng dùng sức, siết chặt lấy cổ áo Nhã Lệ, chặn đứng đường hô hấp của cô ta, khiến cô ta không thở được.
Mặt Nhã Lệ sớm đã đỏ như máu, mắt cũng trợn ngược lên, há to miệng như sắp chết vì bị bóp cổ.
Còn Hứa Sơ Sơ đứng phía trước, vẫn như không có chuyện gì, trái lại khi nhìn như vậy, tay đang siết càng không có ý hạ sức.....
- Hứa Sơ Sơ, cô đã đi rồi mà, đã đi 3 năm rồi, cũng đã bỏ anh ấy 3 năm rồi mà, cô muốn quay về, vậy cô có biết trong 3 năm ấy Thời Cảnh Thường xảy ra chuyện gì hay không?
- Tôi còn nhớ rất rõ, ngày Thời Cảnh Thường bị chuyển vào bệnh viện, khắp người anh ấy đầy vết thương, đen đến nỗi như một cỗ thi thể bị cháy rụi, máu chảy lênh láng, không cách nào cầm lại được.
- Tôi cố hết sức cứu chữa cho anh ấy, nhưng càng làm vết thương chỉ càng nặng thêm. Trong lúc tôi gần như bất lực, thì anh ấy đột ngột gọi tên cô, dù rất nhỏ, nhưng tôi vẫn nghe thấy được ba chữ "Hứa Sơ Sơ". Tôi nhìn quanh nhưng không thấy cô đâu cả, cô có biết lúc ấy Thời Cảnh Thường mong mỏi cô thế nào không? Anh ấy đã đứng ở ngay bờ vực Tử thần rồi, chỉ cần tôi sơ sẩy là anh ấy rớt xuống hố đen ấy ngay! Thế nhưng Thời Cảnh Thường vẫn gọi tên cô, cô có đến hay không?
- 6 tháng, anh ấy sống trong cuộc sống đau đớn 6 tháng, cứ mỗi lần tôi đến điều trị cho Thời Cảnh Thường, là mỗi lần tôi nghe anh ấy gọi tên cô, lúc đó tôi đã rất tức giận, cô ở đâu chứ? Cô ở đâu khi anh ấy cần và tuyệt vọng chứ?
- Miệng vết thương thì không đóng được, tôi đã tốn rất nhiều công sức mới chữa trị toàn bộ, mới có thể cứu được anh ấy từ tay Tử thần quay về, cô có biết tôi đã bỏ ra bao nhiêu tâm tư không?
- Hứa Sơ Sơ, cô 3 năm trước bốc hơi khỏi Trái Đất này, vì cái gì mà bây giờ lại quay về? Tôi tốn nhiều tâm tư như vậy, cô quay về muốn cướp lại ư? Sao cô có thể đê tiện như vậy chứ?
- Hứa gia đã chết hết rồi, cớ sao cô vẫn còn sống? Sao cô không chết luôn đi hả!!!!
Nhã Lệ hét lên điên cuồng, cô ta ngay lúc này chẳng để tâm lời nói của mình đã đi bao xa, chỉ biết trút hết nỗi phẫn nộ lên người cô gái trước mặt.
Cô ta chỉ nghĩ không muốn mất Thời Cảnh Thường, càng không muốn Hứa Sơ Sơ cướp anh đi từ tay cô ta như vậy!
"Rầm" - Ngay lập tức, Hứa Sơ Sơ đang đứng liền lao lên, khi cô nghe xong những lời Nhã Lệ nói, trong người như có một luồng khí xông thẳng lên đến não, lấp đầy lí trí cô, khiến cô vung tay về phía Nhã Lệ, hất văng cô ta đập vào bờ tường phía sau.
Hứa Sơ Sơ nắm chặt lấy cổ áo Nhã Lệ, gằn giọng nói:
- Nhã Lệ, cô dám nói lại một lần nữa?
Nhã Lệ giờ phút này cực kì điên cuồng, cô ta đưa tay lên cào cấu vào tay Hứa Sơ Sơ, hét:
- Cô là gì chứ? Hứa Sơ Sơ Cô là gì mà muốn bắt Thời Cảnh Thường đi chứ? Là tôi đã cứu anh ấy mà, là tôi nắm tay kéo anh ấy từ địa ngục quay về mà, cô là cái thá gì mà muốn cướp của tôi!!!
Ánh mắt Hứa Sơ Sơ âm u, cô nhìn Nhã Lệ, lạnh lẽo nắm chặt cổ áo cô ta, nói:
- Cô là một bác sĩ, cứu người là trách nhiệm, từ khi nào đã đem việc công và tư ra gộp làm một rồi hả? Lúc đó cô cứu Thời Cảnh Thường là theo lương y của một người làm nghề cứu người, là theo trách nhiệm, đạo đức của một kẻ làm thầy thuốc, cô lấy cái quyền gì mà muốn THời Cảnh Thường báo đáp cô?
- Cô không cứu được, cũng sẽ có người khác cứu được, Nhã Lệ, cô lấy đâu ra cái tự tin mình làm ân nhân cứu mạng của Thời Cảnh Thường là sẽ được quyền chiếm đoạt anh ấy làm của riêng?
Hứa gia là vết thương lòng của cô, Thời Cảnh Thường càng là vết thương lớn hơn, Nhã Lệ dám đem 2 điều này ra nói với cô, cô ta chán sống rồi đúng không?
Vừa nói Hứa Sơ Sơ vừa siết chặt tay, khiến mặt Nhã Lệ đỏ lên, không thốt ra thành tiếng.
Hứa Sơ Sơ lại như không thấy điều đó, ánh mắt cô trước sau vẫn lạnh lẽo, nói tiếp:
- Đừng lấy Hứa gia ra làm nhục tôi, Hứa Sơ Sơ tôi dù mất hết tất cả, vẫn có thể một tay đè bẹp cô đến không thể nào ngóc đầu lên nỗi, có biết không?
- Còn Thời Cảnh Thường, anh ấy vốn là của tôi, là thứ đồ thuộc về tôi, cô chỉ là kẻ dòm ngó từ bên ngoài, chờ thời cơ mà lợi dụng sơ hở để cướp người, đừng ra vẻ bản thân mình vô tội như vậy! Dù tôi có thật sự chết đi, thì cô cũng mãi mãi không có cơ hội với tới anh ấy, biết chứa hả?
Càng nói, tay Hứa Sơ Sơ càng dùng sức, siết chặt lấy cổ áo Nhã Lệ, chặn đứng đường hô hấp của cô ta, khiến cô ta không thở được.
Mặt Nhã Lệ sớm đã đỏ như máu, mắt cũng trợn ngược lên, há to miệng như sắp chết vì bị bóp cổ.
Còn Hứa Sơ Sơ đứng phía trước, vẫn như không có chuyện gì, trái lại khi nhìn như vậy, tay đang siết càng không có ý hạ sức.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.