Chương 287: Cô Phải Nói Gì Đó Thì Tôi Mới Lau Nước Mắt Được!
PJH
16/09/2019
Bàn tay Thời Cảnh Thường nắm chặt, sau một lúc, anh tự ngồi dậy, tóm lấy chiếc áo sơ mi khoác vội vào rồi rời đi.
Hứa Sơ Sơ vẫn nằm đó khóc, đến khi cảm nhận người đàn ông phía trên đã bỏ đi, tiếng khóc mới nhỏ dần, vài phút trôi qua sau đó thì tắt hẳn.
Cô bật người ngồi dậy, nhìn về phía bóng đêm nơi Thời Cảnh Thường rời đi, mím môi không lên tiếng.
Co hai chân lên cao, cô tựa cằm tì vào đầu gối, nhìn ánh lửa đang cháy lan man trước mặt.
Ánh lửa này thật đẹp, thật mạnh mẽ, cũng thật nguy hiểm....
Nhìn vào thứ ánh sáng nóng bỏng này, Hứa Sơ Sơ bất chợt thấy nó thật giống Thời Cảnh Thường.
Anh cũng đẹp, cũng cao, cũng mạnh mẽ... Và cũng thật nguy hiểm. Giống hệt ngọn lửa đó.
Sức hút của một ngọn lửa trong bóng đêm là thắp sáng và sưởi ấm mọi thứ. Thời Cảnh Thường ... hình như cũng như vậy.
Trong không gian có anh, cũng sẽ có ánh sáng và sự an toàn. Thân hình anh che lấp mọi thứ, khuôn mặt anh xua tan bóng đêm, bàn tay anh xoa dịu sự lạnh giá, đến cả hơi thở cũng sưởi ấm những cơn sợ hãi từ đáy lòng.
Thời Cảnh Thường là như vậy, một người đàn ông vừa có sức hút lại vừa bí ẩn khôn lường. Vừa quyến rũ... lại như chất độc nguy hiểm không cách nào kháng lại được.
Hứa Sơ Sơ nghiêng đầu, trong con ngươi lóe sáng những mảnh lửa nhỏ lấp lánh.
Nghĩ lại thì, 3 năm trước.. cô ngây thơ như vậy, dây dưa với anh như vậy, hoàn toàn không để ý đến anh là con người như thế nào. Bây giờ, lấy tư cách gì để trách móc người ta chứ?
Anh vốn mang mối hận với Hứa gia, với ông nội cô, giết bọn họ là chuyện thường tình mà thôi. Đổi lại là cô, cô chắc chắn cũng sẽ làm như vậy, có khi còn bắt họ trả gấp mười lần cơ.
Mạng đổi mạng, là chuyện công bằng, cớ vì sao Hứa Sơ Sơ cô lại không chấp nhận được chứ?
Bây giờ anh ấy mất trí nhớ rồi, bản thân cô lại quay về trả thù. Rốt cuộc là ai đúng ai sai đây?
Cô lúc trước cứ nghĩ đến sự ích kỉ của mình, không thể thông cảm cho Thời Cảnh Thường, còn anh.... thì bao dung cô hết lần này đến lần khác, thậm chí có lúc còn bỏ đi kế hoạch vì cô.
Giúp cô một lần rồi hai lần, bây giờ thì cứu mạng cô, không tiếc bản thân bị thương. Cô lại đánh anh? Mắng anh? Ép anh nói ra mọi thứ???
Càng nghĩ, Hứa Sơ Sơ càng rối bời, mắt vừa mới hết khóc bây giờ lại dâng lên một mảng ẩm ướt.
Cô đưa tay lên chặn môi, tiếp tục nhìn ánh lửa cháy rực.
Rốt cuộc thì.... người sai đâu phải Thời Cảnh Thường đâu... người đó là cô mới đúng ..
Là Hứa Sơ Sơ cô không thể buông bỏ quá khứ, không thể thông cảm cho người mình yêu, không thể để cái chung lên trên cái tôi cá nhân, càng không thể.... Vì ai đó mà đặt bản thân vào vị trí của họ để nghĩ cho họ một lần...
Người sai từ đầu đến cuối vốn chính là cô!!!
Hứa Sơ Sơ cúi đầu, chôn vào giữa hai chân, tiếng nấc vang lên nhè nhẹ, lại chất chứa nỗi đau đớn không thể nói thành lời.
Rốt cuộc bản thân cô là không cam lòng điều gì, mà cứ chấp nhất mãi chuyện này không thể buông ra?
Đang lúc suy nghĩ, đột nhiên bên cạnh có tiếng bước chân, Hứa Sơ Sơ ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Thời Cảnh Thường đi tới.
Trên tay anh cầm một chiếc lá lớn, trên đó đựng một số loại trái cây nhỏ, có lẽ là mới đi hái về.
Ngồi xuống bên cạnh Hứa Sơ Sơ, Thời Cảnh Thường lên tiếng:
- Cô đói bụng chưa? Ăn một chút gì đó nhé?
Hứa Sơ Sơ không đáp lại, chỉ lẳng lăng nhìn anh, tầm tình càng thêm phức tạp vạn lần.
Thấy trên mặt Hứa Sơ Sơ lại có vết nước, ánh mắt Thời Cảnh Thường biến đổi, anh chớp mắt, nói:
- Cô phải nói gì đó thì tôi mới có lí do để lau nước mắt cho cô được....
Một câu này, đánh vào lồng ngực Hứa Sơ Sơ đau rát. Khiến cô bất động.
Anh vì sao lại dịu dàng với cô như vây? Vì sao vẫn còn quan tâm cô như vậy? Cô quay về đây là muốn hại anh mà... là cô sai mà....cô không xứng được anh đối xử như thế này đâu.....
Thời Cảnh Thường nhìn khuôn mặt cô gái bé nhỏ, cuối cùng cũng không tự chủ mà để trái cây xuống, vươn tay lau nước mắt cho cô, lên giọng nhẹ nhàng:
- Đừng khóc !
Hứa Sơ Sơ vẫn nằm đó khóc, đến khi cảm nhận người đàn ông phía trên đã bỏ đi, tiếng khóc mới nhỏ dần, vài phút trôi qua sau đó thì tắt hẳn.
Cô bật người ngồi dậy, nhìn về phía bóng đêm nơi Thời Cảnh Thường rời đi, mím môi không lên tiếng.
Co hai chân lên cao, cô tựa cằm tì vào đầu gối, nhìn ánh lửa đang cháy lan man trước mặt.
Ánh lửa này thật đẹp, thật mạnh mẽ, cũng thật nguy hiểm....
Nhìn vào thứ ánh sáng nóng bỏng này, Hứa Sơ Sơ bất chợt thấy nó thật giống Thời Cảnh Thường.
Anh cũng đẹp, cũng cao, cũng mạnh mẽ... Và cũng thật nguy hiểm. Giống hệt ngọn lửa đó.
Sức hút của một ngọn lửa trong bóng đêm là thắp sáng và sưởi ấm mọi thứ. Thời Cảnh Thường ... hình như cũng như vậy.
Trong không gian có anh, cũng sẽ có ánh sáng và sự an toàn. Thân hình anh che lấp mọi thứ, khuôn mặt anh xua tan bóng đêm, bàn tay anh xoa dịu sự lạnh giá, đến cả hơi thở cũng sưởi ấm những cơn sợ hãi từ đáy lòng.
Thời Cảnh Thường là như vậy, một người đàn ông vừa có sức hút lại vừa bí ẩn khôn lường. Vừa quyến rũ... lại như chất độc nguy hiểm không cách nào kháng lại được.
Hứa Sơ Sơ nghiêng đầu, trong con ngươi lóe sáng những mảnh lửa nhỏ lấp lánh.
Nghĩ lại thì, 3 năm trước.. cô ngây thơ như vậy, dây dưa với anh như vậy, hoàn toàn không để ý đến anh là con người như thế nào. Bây giờ, lấy tư cách gì để trách móc người ta chứ?
Anh vốn mang mối hận với Hứa gia, với ông nội cô, giết bọn họ là chuyện thường tình mà thôi. Đổi lại là cô, cô chắc chắn cũng sẽ làm như vậy, có khi còn bắt họ trả gấp mười lần cơ.
Mạng đổi mạng, là chuyện công bằng, cớ vì sao Hứa Sơ Sơ cô lại không chấp nhận được chứ?
Bây giờ anh ấy mất trí nhớ rồi, bản thân cô lại quay về trả thù. Rốt cuộc là ai đúng ai sai đây?
Cô lúc trước cứ nghĩ đến sự ích kỉ của mình, không thể thông cảm cho Thời Cảnh Thường, còn anh.... thì bao dung cô hết lần này đến lần khác, thậm chí có lúc còn bỏ đi kế hoạch vì cô.
Giúp cô một lần rồi hai lần, bây giờ thì cứu mạng cô, không tiếc bản thân bị thương. Cô lại đánh anh? Mắng anh? Ép anh nói ra mọi thứ???
Càng nghĩ, Hứa Sơ Sơ càng rối bời, mắt vừa mới hết khóc bây giờ lại dâng lên một mảng ẩm ướt.
Cô đưa tay lên chặn môi, tiếp tục nhìn ánh lửa cháy rực.
Rốt cuộc thì.... người sai đâu phải Thời Cảnh Thường đâu... người đó là cô mới đúng ..
Là Hứa Sơ Sơ cô không thể buông bỏ quá khứ, không thể thông cảm cho người mình yêu, không thể để cái chung lên trên cái tôi cá nhân, càng không thể.... Vì ai đó mà đặt bản thân vào vị trí của họ để nghĩ cho họ một lần...
Người sai từ đầu đến cuối vốn chính là cô!!!
Hứa Sơ Sơ cúi đầu, chôn vào giữa hai chân, tiếng nấc vang lên nhè nhẹ, lại chất chứa nỗi đau đớn không thể nói thành lời.
Rốt cuộc bản thân cô là không cam lòng điều gì, mà cứ chấp nhất mãi chuyện này không thể buông ra?
Đang lúc suy nghĩ, đột nhiên bên cạnh có tiếng bước chân, Hứa Sơ Sơ ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Thời Cảnh Thường đi tới.
Trên tay anh cầm một chiếc lá lớn, trên đó đựng một số loại trái cây nhỏ, có lẽ là mới đi hái về.
Ngồi xuống bên cạnh Hứa Sơ Sơ, Thời Cảnh Thường lên tiếng:
- Cô đói bụng chưa? Ăn một chút gì đó nhé?
Hứa Sơ Sơ không đáp lại, chỉ lẳng lăng nhìn anh, tầm tình càng thêm phức tạp vạn lần.
Thấy trên mặt Hứa Sơ Sơ lại có vết nước, ánh mắt Thời Cảnh Thường biến đổi, anh chớp mắt, nói:
- Cô phải nói gì đó thì tôi mới có lí do để lau nước mắt cho cô được....
Một câu này, đánh vào lồng ngực Hứa Sơ Sơ đau rát. Khiến cô bất động.
Anh vì sao lại dịu dàng với cô như vây? Vì sao vẫn còn quan tâm cô như vậy? Cô quay về đây là muốn hại anh mà... là cô sai mà....cô không xứng được anh đối xử như thế này đâu.....
Thời Cảnh Thường nhìn khuôn mặt cô gái bé nhỏ, cuối cùng cũng không tự chủ mà để trái cây xuống, vươn tay lau nước mắt cho cô, lên giọng nhẹ nhàng:
- Đừng khóc !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.