Chương 215: Con Muốn Anh Ấy An Toàn
PJH
13/09/2019
Sở Bắc nghe yêu cầu của Hứa Sơ Sơ, vốn dĩ
anh biết nó có liên quan đến Thời Cảnh Thưởng, chỉ không ngờ
là con bé lại muốn anh bảo vệ thằng bé ấy. Không phải giúp
đỡ, mà là bảo vệ!
Ánh mắt Sở Bắc có chút tối lại, lên tiếng hỏi:
- Còn con thì sao?
Hứa Sơ Sơ cười mỉm, đáp:
- Con sẽ không sao, không ai làm hại được con đâu! Cậu chỉ cần bảo vệ Thời Cảnh Thường là đủ rồi!
Sở Bắc thở hắt ra một hơi, anh nhìn đứa cháu gái mình yêu thương hết mực, trong lòng ít nhiều vẫn dâng lên một chút buồn phiền vô định.
Hứa Sơ Sơ là như vậy, thà đem mình ra bảo vệ kẻ khác, chứ không muốn ai làm tổn thương người mà cô yêu quý.
Hứa Mạnh Trưởng là một ví dụ điển hình. Từ sau lần ông nhập viện đó, Hứa Sơ Sơ đã đến nhờ anh bảo vệ ông ấy. Luôn có người theo dõi động tĩnh, còn thêm cả vệ sĩ, thậm chí là đưa vệ sĩ vào Hứa gia để âm thầm đảm bảo Hứa Mạnh Trưởng an toàn.
Dù là ông ấy làm chuyện gì đi chăng nữa, Hứa Sơ Sơ vẫn yêu quý ông nội của mình, cô dù không nói ra những những hành động đó đủ chứng tỏ cô quan tâm ông ấy thế nào.
Còn Hứa Hấn Trung nữa, cô ít nhiều vẫn theo dõi và nắm bắt những việc hằng ngày. Dù cho ông ta có làm cô thất vọng nhiều đến mức nào, thì vẫn là ba của cô, cô không làm ngơ được. Hơn nữa, cô biết rõ Hà Như sẽ không làm hại Hứa Hấn Trung, vậy nên cũng đỡ lo phần nào.
Hứa gia đã an ổn, Tô gia càng không cần lo, điều làm cô không yên tâm bây giờ, chỉ còn một mình Thời Cảnh Thường, vậy nên, cô muốn chắc chắn rằng Sở Bắc sẽ bảo vệ anh ấy, bằng hết sức anh có bây giờ.
Hứa Sơ Sơ nhìn Sở Bắc, lên tiếng:
- Bây giờ công ty đang gặp vấn đề, con không thể giúp được gì, cũng không biết gì để giúp cả, nên con mới... muốn nhờ cậu giúp anh ấy! Ít nhất trong khoản thương trường, cậu vẫn là người tài giỏi, chắc chắn có thể giúp anh ấy vượt qua khó khăn này.
- Thêm nữa, Hà Như ở bên ngoài, không ai biết bây giờ bà ta đang nghĩ cái gì, nếu như bị dồn đến bước đường cùng, bà ta thực sự có thể ra tay với bất kì ai, đặc biệt là với Thời Cảnh Thường. Con muốn anh ấy phải an toàn.
Hứa Sơ Sơ nói một tràng nhưng Sở Bắc chẳng nghe lọt câu nào, mỗi một chữ đều là muốn Thời Cảnh Thường an toàn? Vậy còn con bé thì sao? Nó chẳng nghĩ gì cho mình à?
Huống hồ, nó có biết Thời Cảnh Thường là hạng người gì không? Thằng bé đó vốn không phải kẻ tầm thường...
- Thời Cảnh Thường không yếu như con nghĩ đâu, nó có thể bảo vệ được mình mà! - Sở Bắc lên tiếng cắt ngang lời Hứa Sơ Sơ.
Cô nghe anh nói, gật đầu đáp lại:
- Con biết, nhưng mà... con vẫn sợ cậu à, đâu có chuyện gì có thể nói trước được, nếu như con không kiểm soát nổi tình hình, sai một li sẽ đi một dặm, những người xung quanh con sẽ không tránh khỏi liên quan!
Sở Bắc mím môi, nghiêng đầu hỏi:
- Con không định nói cho thằng bé về việc con định làm sao? Nếu như nó yêu con nó sẽ không để con đối mặt một mình đâu!
Hứa Sơ Sơ cười thầm, cô ngay lập tức trả lời:
- Chính vì con biết anh ấy sẽ không cho con làm, vậy nên.. con mới không nói ra. Đây là chuyện sớm muộn con sẽ phải đối mặt, bây giờ làm còn hơn đến lúc cứu vãn không được rồi mới làm. Hơn nữa....
Hứa Sơ Sơ có chút ngừng, cô bặm môi, nghỉ vài giây rồi nói tiếp:
- Hơn nữa.... anh ấy mang họ Thời, không phải người họ Hứa! Con mới chính là người họ Hứa, cho nên con sẽ phải giải quyết chuyện liên quan đến nhà họ Hứa! Con sẽ không lôi anh ấy vào chuyện này.
Sở Bắc nhíu mày, lớn tiếng gọi:
- Sơ Sơ!
Nhưng lần này, cô gái trước mặt lại lên tiếng cắt ngang lời anh:
- Anh ấy phải sống một cuộc sống bình thường!! Cậu hiểu không?
Lời nói của Hứa Sơ Sơ gây cho Sở Bắc bất ngờ, anh mím môi, chẳng thể nói gì.
Con bé ngu ngốc này, ai bình thường chứ? Người trên thế giới này có thể bình thường nhưng không thể xếp Thời Cảnh Thường vào diện đó!
Chưa kịp đáp trả, Sở Bắc đã nghe Hứa Sơ Sơ nói tiếp:
- Anh ấy là giám đốc một tập đoàn, là người đẹp trai mà mọi người hướng đến, luôn được yêu mến và phải làm việc bận rộn như những người khác vậy, anh ấy..... phải sống bình thường như vậy. Không có âm mưu, không có tranh đoạt, không có gia tộc, anh ấy đơn giản chỉ cần đứng ở nơi cao để người khác ngước nhìn là được.
- Vì con đã không bình thường rồi, nên... Thời Cảnh Thường phải sống bình thường thay con. Đó là quy luật bù trừ!
Sở Bắc:"..."
Cái con bé này rõ ràng là cãi sai, vì cái méo gì anh lại thấy nó đúng nhỉ?
Quy luật bù trừ? Ai ra cái đó vậy? Ai quy định yêu nhau một kẻ nhất định phải bình thường, còn kẻ khác là không được bình thường??
Nghĩ như vậy, cũng ích kỉ quá rồi!
Hứa Sơ Sơ đứng dậy, cô cầm lấy túi của mình, đứng thẳng nhìn Sở Bắc, sau đó, cúi đầu xuống, lên tiếng:
- Xin cậu hãy giúp đỡ anh ấy! Hãy giúp cả con nữa....
Bàn tay Sở Bắc hơi nắm chặt, cuối cùng anh cũng cắn răng đáp:
- Được, cậu chấp nhận yêu cầu của con!
Ánh mắt Sở Bắc có chút tối lại, lên tiếng hỏi:
- Còn con thì sao?
Hứa Sơ Sơ cười mỉm, đáp:
- Con sẽ không sao, không ai làm hại được con đâu! Cậu chỉ cần bảo vệ Thời Cảnh Thường là đủ rồi!
Sở Bắc thở hắt ra một hơi, anh nhìn đứa cháu gái mình yêu thương hết mực, trong lòng ít nhiều vẫn dâng lên một chút buồn phiền vô định.
Hứa Sơ Sơ là như vậy, thà đem mình ra bảo vệ kẻ khác, chứ không muốn ai làm tổn thương người mà cô yêu quý.
Hứa Mạnh Trưởng là một ví dụ điển hình. Từ sau lần ông nhập viện đó, Hứa Sơ Sơ đã đến nhờ anh bảo vệ ông ấy. Luôn có người theo dõi động tĩnh, còn thêm cả vệ sĩ, thậm chí là đưa vệ sĩ vào Hứa gia để âm thầm đảm bảo Hứa Mạnh Trưởng an toàn.
Dù là ông ấy làm chuyện gì đi chăng nữa, Hứa Sơ Sơ vẫn yêu quý ông nội của mình, cô dù không nói ra những những hành động đó đủ chứng tỏ cô quan tâm ông ấy thế nào.
Còn Hứa Hấn Trung nữa, cô ít nhiều vẫn theo dõi và nắm bắt những việc hằng ngày. Dù cho ông ta có làm cô thất vọng nhiều đến mức nào, thì vẫn là ba của cô, cô không làm ngơ được. Hơn nữa, cô biết rõ Hà Như sẽ không làm hại Hứa Hấn Trung, vậy nên cũng đỡ lo phần nào.
Hứa gia đã an ổn, Tô gia càng không cần lo, điều làm cô không yên tâm bây giờ, chỉ còn một mình Thời Cảnh Thường, vậy nên, cô muốn chắc chắn rằng Sở Bắc sẽ bảo vệ anh ấy, bằng hết sức anh có bây giờ.
Hứa Sơ Sơ nhìn Sở Bắc, lên tiếng:
- Bây giờ công ty đang gặp vấn đề, con không thể giúp được gì, cũng không biết gì để giúp cả, nên con mới... muốn nhờ cậu giúp anh ấy! Ít nhất trong khoản thương trường, cậu vẫn là người tài giỏi, chắc chắn có thể giúp anh ấy vượt qua khó khăn này.
- Thêm nữa, Hà Như ở bên ngoài, không ai biết bây giờ bà ta đang nghĩ cái gì, nếu như bị dồn đến bước đường cùng, bà ta thực sự có thể ra tay với bất kì ai, đặc biệt là với Thời Cảnh Thường. Con muốn anh ấy phải an toàn.
Hứa Sơ Sơ nói một tràng nhưng Sở Bắc chẳng nghe lọt câu nào, mỗi một chữ đều là muốn Thời Cảnh Thường an toàn? Vậy còn con bé thì sao? Nó chẳng nghĩ gì cho mình à?
Huống hồ, nó có biết Thời Cảnh Thường là hạng người gì không? Thằng bé đó vốn không phải kẻ tầm thường...
- Thời Cảnh Thường không yếu như con nghĩ đâu, nó có thể bảo vệ được mình mà! - Sở Bắc lên tiếng cắt ngang lời Hứa Sơ Sơ.
Cô nghe anh nói, gật đầu đáp lại:
- Con biết, nhưng mà... con vẫn sợ cậu à, đâu có chuyện gì có thể nói trước được, nếu như con không kiểm soát nổi tình hình, sai một li sẽ đi một dặm, những người xung quanh con sẽ không tránh khỏi liên quan!
Sở Bắc mím môi, nghiêng đầu hỏi:
- Con không định nói cho thằng bé về việc con định làm sao? Nếu như nó yêu con nó sẽ không để con đối mặt một mình đâu!
Hứa Sơ Sơ cười thầm, cô ngay lập tức trả lời:
- Chính vì con biết anh ấy sẽ không cho con làm, vậy nên.. con mới không nói ra. Đây là chuyện sớm muộn con sẽ phải đối mặt, bây giờ làm còn hơn đến lúc cứu vãn không được rồi mới làm. Hơn nữa....
Hứa Sơ Sơ có chút ngừng, cô bặm môi, nghỉ vài giây rồi nói tiếp:
- Hơn nữa.... anh ấy mang họ Thời, không phải người họ Hứa! Con mới chính là người họ Hứa, cho nên con sẽ phải giải quyết chuyện liên quan đến nhà họ Hứa! Con sẽ không lôi anh ấy vào chuyện này.
Sở Bắc nhíu mày, lớn tiếng gọi:
- Sơ Sơ!
Nhưng lần này, cô gái trước mặt lại lên tiếng cắt ngang lời anh:
- Anh ấy phải sống một cuộc sống bình thường!! Cậu hiểu không?
Lời nói của Hứa Sơ Sơ gây cho Sở Bắc bất ngờ, anh mím môi, chẳng thể nói gì.
Con bé ngu ngốc này, ai bình thường chứ? Người trên thế giới này có thể bình thường nhưng không thể xếp Thời Cảnh Thường vào diện đó!
Chưa kịp đáp trả, Sở Bắc đã nghe Hứa Sơ Sơ nói tiếp:
- Anh ấy là giám đốc một tập đoàn, là người đẹp trai mà mọi người hướng đến, luôn được yêu mến và phải làm việc bận rộn như những người khác vậy, anh ấy..... phải sống bình thường như vậy. Không có âm mưu, không có tranh đoạt, không có gia tộc, anh ấy đơn giản chỉ cần đứng ở nơi cao để người khác ngước nhìn là được.
- Vì con đã không bình thường rồi, nên... Thời Cảnh Thường phải sống bình thường thay con. Đó là quy luật bù trừ!
Sở Bắc:"..."
Cái con bé này rõ ràng là cãi sai, vì cái méo gì anh lại thấy nó đúng nhỉ?
Quy luật bù trừ? Ai ra cái đó vậy? Ai quy định yêu nhau một kẻ nhất định phải bình thường, còn kẻ khác là không được bình thường??
Nghĩ như vậy, cũng ích kỉ quá rồi!
Hứa Sơ Sơ đứng dậy, cô cầm lấy túi của mình, đứng thẳng nhìn Sở Bắc, sau đó, cúi đầu xuống, lên tiếng:
- Xin cậu hãy giúp đỡ anh ấy! Hãy giúp cả con nữa....
Bàn tay Sở Bắc hơi nắm chặt, cuối cùng anh cũng cắn răng đáp:
- Được, cậu chấp nhận yêu cầu của con!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.