Chương 59: Con Nuôi!
PJH
08/09/2019
Nhã Lệ bất ngờ trước câu trả lời của Hứa Sơ Sơ, há miệng rất lâu mới lên tiếng:
- Ý... ý của em là gì vậy?
Hứa Sơ Sơ nhướng mày, giải thích:
- Chị không nghe nhầm đâu, chú ấy cùng tôi thật sự không có quan hệ huyết thống! Nói một cách khác, Thời Cảnh Thường.... chú ấy không mang dòng máu Hứa gia!
Đúng là như vậy, Thời Cảnh Thường không phải là chú ruột của cô, chú ấy... là đứa con được Hứa gia nhận nuôi.
Năm lên 10 tuổi, cô từng ở trong phòng ông nội, vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa ông và ba cô, trong đoạn hội thoại đó, Thời Cảnh Thường là nhân vật chính!
Lại nói, việc cô có mặt trong căn phòng và nghe hai người đó nói chuyện thật sự chỉ là vô tình! Lúc ấy, cô cùng một người hầu trong nhà chơi trò trốn tìm, vì muốn trốn kĩ mà cô đã chạy đến phòng ông nội, nấp người dưới bàn làm việc của ông mà không hề biết ba mình và ông nội đã vào phòng ngay sau đó.
Vốn cô chưa từng để ý đến cuộc nói chuyện đó, cô thậm chí còn muốn chạy ra ngoài chơi cơ, nhưng khi nghe đến cái tên Thời Cảnh Thường, cô lại không chạy ra nữa, quyết định nấp luôn trong đó nghe hết mọi thứ.
Và cứ như thế... cô biết được một sự việc động trời. Rằng Thời Cảnh Thường là con nuôi của ông nội cô, em trai nuôi của ba cô, và... còn có gì đó nữa nhưng cô quên mất rồi!
Thật ra cô nghe nhiều lắm, nghe hết tất cả luôn, nhưng mà... không hiểu sao lúc ấy... lại ngủ quên dưới gầm bàn mất!
Ngày hôm đó, vì cô ngủ quên mà cả Hứa gia đã xôn xao tìm cô khắp nơi, đến khi cô giật mình tỉnh giấc đi ra ngoài thì mới biết trời đã tối rồi, ba cô biết chuyện đã mắng cô rất nhiều!
Một lý do hết sức....=)) lạc nhách. Cô biết mà!
Cơ mà có sao đâu, chắc vế sau cũng không có gì quan trọng, điều quan trọng là cô nghe được tin động trời kia! Trọng điểm cũng chính là Thời! Cảnh! Thường! Là! Con! Nuôi!
Đâu phải tự nhiên cô vô tư thích anh như thế? Cũng đâu phải tự nhiên cô nói thích Thời Cảnh Thường nhiều như thế? Mà là bởi vì, cô biết.... anh với cô không có máu mủ gì cả!
Nếu mà có thật.. đây chắc chắn là một câu chuyện rất cẩu huyết =))
Nhã Lệ ngạc nhiên đến bất động, toàn thân như hóa đá sau câu nói của Hứa Sơ Sơ, hai tay cô nắm rất chặt, lại tựa như đang ra mồ hôi.
Giọng Nhã lệ hơi run phản bác:
- Không... không thể nào, chuyện này Hứa gia không hề thông báo ra bên ngoài.
Hứa Sơ Sơ gật đầu, đáp:
- Đúng, chuyện này Hứa gia chưa bao giờ để truyền ra bên ngoài, nhưng không có nghĩa là nó không thể xảy ra. Chị không tin, tôi cũng hết cách.
Đối với việc Hứa gia không thông báo với người ngoài việc Thời Cảnh Thường là con nuôi cô không biết lý do, nhưng cũng chẳng quan tâm, điều cô quan tâm là anh ấy không có huyết thống với cô, và cô có thể thích anh ấy, thậm chí còn có thể mơ mộng việc đến với nhau!
Những cái ngoài lề, cô đều vứt cả, để ý nhiều, sẽ phiền!
- Ý... ý của em là gì vậy?
Hứa Sơ Sơ nhướng mày, giải thích:
- Chị không nghe nhầm đâu, chú ấy cùng tôi thật sự không có quan hệ huyết thống! Nói một cách khác, Thời Cảnh Thường.... chú ấy không mang dòng máu Hứa gia!
Đúng là như vậy, Thời Cảnh Thường không phải là chú ruột của cô, chú ấy... là đứa con được Hứa gia nhận nuôi.
Năm lên 10 tuổi, cô từng ở trong phòng ông nội, vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa ông và ba cô, trong đoạn hội thoại đó, Thời Cảnh Thường là nhân vật chính!
Lại nói, việc cô có mặt trong căn phòng và nghe hai người đó nói chuyện thật sự chỉ là vô tình! Lúc ấy, cô cùng một người hầu trong nhà chơi trò trốn tìm, vì muốn trốn kĩ mà cô đã chạy đến phòng ông nội, nấp người dưới bàn làm việc của ông mà không hề biết ba mình và ông nội đã vào phòng ngay sau đó.
Vốn cô chưa từng để ý đến cuộc nói chuyện đó, cô thậm chí còn muốn chạy ra ngoài chơi cơ, nhưng khi nghe đến cái tên Thời Cảnh Thường, cô lại không chạy ra nữa, quyết định nấp luôn trong đó nghe hết mọi thứ.
Và cứ như thế... cô biết được một sự việc động trời. Rằng Thời Cảnh Thường là con nuôi của ông nội cô, em trai nuôi của ba cô, và... còn có gì đó nữa nhưng cô quên mất rồi!
Thật ra cô nghe nhiều lắm, nghe hết tất cả luôn, nhưng mà... không hiểu sao lúc ấy... lại ngủ quên dưới gầm bàn mất!
Ngày hôm đó, vì cô ngủ quên mà cả Hứa gia đã xôn xao tìm cô khắp nơi, đến khi cô giật mình tỉnh giấc đi ra ngoài thì mới biết trời đã tối rồi, ba cô biết chuyện đã mắng cô rất nhiều!
Một lý do hết sức....=)) lạc nhách. Cô biết mà!
Cơ mà có sao đâu, chắc vế sau cũng không có gì quan trọng, điều quan trọng là cô nghe được tin động trời kia! Trọng điểm cũng chính là Thời! Cảnh! Thường! Là! Con! Nuôi!
Đâu phải tự nhiên cô vô tư thích anh như thế? Cũng đâu phải tự nhiên cô nói thích Thời Cảnh Thường nhiều như thế? Mà là bởi vì, cô biết.... anh với cô không có máu mủ gì cả!
Nếu mà có thật.. đây chắc chắn là một câu chuyện rất cẩu huyết =))
Nhã Lệ ngạc nhiên đến bất động, toàn thân như hóa đá sau câu nói của Hứa Sơ Sơ, hai tay cô nắm rất chặt, lại tựa như đang ra mồ hôi.
Giọng Nhã lệ hơi run phản bác:
- Không... không thể nào, chuyện này Hứa gia không hề thông báo ra bên ngoài.
Hứa Sơ Sơ gật đầu, đáp:
- Đúng, chuyện này Hứa gia chưa bao giờ để truyền ra bên ngoài, nhưng không có nghĩa là nó không thể xảy ra. Chị không tin, tôi cũng hết cách.
Đối với việc Hứa gia không thông báo với người ngoài việc Thời Cảnh Thường là con nuôi cô không biết lý do, nhưng cũng chẳng quan tâm, điều cô quan tâm là anh ấy không có huyết thống với cô, và cô có thể thích anh ấy, thậm chí còn có thể mơ mộng việc đến với nhau!
Những cái ngoài lề, cô đều vứt cả, để ý nhiều, sẽ phiền!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.