Chương 100: Con Sẽ Không Khóc!
PJH
11/09/2019
Nghĩa trang Hứa gia, 7 năm trước...
Hàng trăm chiếc ô màu đen nối tiếp nhau, lấp đầy những hạt mưa đang rơi không ngớt, dưới cánh ô đầu tiên, có một cô bé đang đứng, đó là - Hứa Sơ Sơ lúc 13 tuổi!
Cô đứng trước phần mộ mẹ của mình, lặng người nhìn chăm chăm.
Hứa Hấn Trung vỗ vai cô, lên tiếng:
- Sơ Sơ, về nhà thôi!
Hứa Sơ Sơ lắc đầu nhẹ nhàng, đáp:
- Con chưa muốn về, con muốn ở đây với mẹ một lát, ba cùng ông nội về trước đi!
Hứa Hấn Trung nghe xong liền thở dài, ông cúi đầu, rồi xoay người đi ra.
Từng chiếc ô lấy đi, đến khi không còn một màu đen nào trên bầu trời nữa, chỉ còn một mình thân ảnh nhỏ nhắn đứng đó.
Chợt, một người đàn ông bước tới, cầm cây dù nghiêng qua che cho Hứa Sơ Sơ, nói:
- Sơ Sơ, đừng khóc!
Hứa Sơ Sơ không nhìn Thời Cảnh Thường, chỉ lẩm bẩm đáp:
- Cháu sẽ không khóc, cũng không bao giờ khóc!!
Lời nói của Hứa Sơ Sơ làm Thời Cảnh Thường lúc đó giật mình, anh đứng lặng người nhìn cô, không lên tiếng...
-------...----------...----------------
Hứa Sơ Sơ đặt bó hoa huệ trắng xuống cạnh bia mộ, cô mỉm cười nhìn tấm hình của mẹ mình, nói:
- Mẹ, mẹ có khỏe không? Con đến thăm mẹ này! Hôm nay,... trời cũng mưa y hệt 7 năm trước, và con... cũng không hề khóc, mẹ thấy con giỏi không??
- Bởi vì mẹ đã nói con phải luôn cười, luôn cười trong mọi việc, dù là gặp bất cứ khó khăn gì, cũng phải mỉm cười đối mặt, nhưng mẹ ơi.... con xin lỗi... vì đã ... không nghe lời mẹ.
Hứa Sơ Sơ rũ mắt, cô nắm chặt hai tay, lên tiếng:
- Ba... đem người phụ nữ đó về nhà rồi mẹ à! Còn có ông nội.. cũng đã đồng ý để bà ấy vào nhà họ Hứa! Con thì lại khác, con vĩnh viễn không thể chấp nhận được bà ấy...
- Mỗi khi nhớ đến mẹ, nhớ đến những gì mẹ đã chịu đựng, con thật sự.... không thể tha thứ được cho bọn họ.
- Bọn họ không xứng đáng để được sống tốt như vậy, đúng không mẹ? Con.... không thể nào đứng nhìn bọn họ có cuộc sống tốt như vậy được, dù là ba, hay là người phụ nữ đó, dù là con biết bọn họ có thể rất tốt, sẽ không làm tổn thương con, nhưng mà... con không thể tha thứ cho bọn họ được, mẹ à!!!!
Một hai giọt nước mắt rơi xuống, chan hòa vào những hạt nước đang rơi từ trên cao, chảy ào ạt qua lòng bàn tay Hứa Sơ Sơ.
Cô rốt cuộc vẫn là không thẻ mạnh mẽ như 7 năm trước, không thể,.... không khóc trước mặt mẹ cô.
- Mẹ ơi, con phải làm gì đây? con phải làm như thế nào mới có thể khiến ba quay đầu nhìn con mà yêu thương con như lúc trước?? Giây phút ba nói ba không yêu mẹ, con đã gần như sụp đổ, trong lòng con rất đau, con làm sao có thể hiểu được suốt những năm tháng đó mẹ đã sống như thế nào chứ?
- Tại sao ông ấy... lại có thể ích kỉ như vậy? Tại vì sao............
Trời đổ mưa như trút nước, từng hạt mưa nặng hạt rơi xuống không chút thương tiếc, phải chăng ngay cả ông trời cũng khóc than cho cô gái bé nhỏ này, rằng.... nỗi đau mất mẹ, là vết thương không thể nào chữa lành được??
Tâm hồn mong manh của cô gái 20 tuổi, cứ như cơn mưa giao mùa, ồ ạt cuốn trôi mọi đau thương, nhưng có thể nghe đâu đó trong những dòng mưa ấy, tiếng khóc than ai oán của con người......
Hàng trăm chiếc ô màu đen nối tiếp nhau, lấp đầy những hạt mưa đang rơi không ngớt, dưới cánh ô đầu tiên, có một cô bé đang đứng, đó là - Hứa Sơ Sơ lúc 13 tuổi!
Cô đứng trước phần mộ mẹ của mình, lặng người nhìn chăm chăm.
Hứa Hấn Trung vỗ vai cô, lên tiếng:
- Sơ Sơ, về nhà thôi!
Hứa Sơ Sơ lắc đầu nhẹ nhàng, đáp:
- Con chưa muốn về, con muốn ở đây với mẹ một lát, ba cùng ông nội về trước đi!
Hứa Hấn Trung nghe xong liền thở dài, ông cúi đầu, rồi xoay người đi ra.
Từng chiếc ô lấy đi, đến khi không còn một màu đen nào trên bầu trời nữa, chỉ còn một mình thân ảnh nhỏ nhắn đứng đó.
Chợt, một người đàn ông bước tới, cầm cây dù nghiêng qua che cho Hứa Sơ Sơ, nói:
- Sơ Sơ, đừng khóc!
Hứa Sơ Sơ không nhìn Thời Cảnh Thường, chỉ lẩm bẩm đáp:
- Cháu sẽ không khóc, cũng không bao giờ khóc!!
Lời nói của Hứa Sơ Sơ làm Thời Cảnh Thường lúc đó giật mình, anh đứng lặng người nhìn cô, không lên tiếng...
-------...----------...----------------
Hứa Sơ Sơ đặt bó hoa huệ trắng xuống cạnh bia mộ, cô mỉm cười nhìn tấm hình của mẹ mình, nói:
- Mẹ, mẹ có khỏe không? Con đến thăm mẹ này! Hôm nay,... trời cũng mưa y hệt 7 năm trước, và con... cũng không hề khóc, mẹ thấy con giỏi không??
- Bởi vì mẹ đã nói con phải luôn cười, luôn cười trong mọi việc, dù là gặp bất cứ khó khăn gì, cũng phải mỉm cười đối mặt, nhưng mẹ ơi.... con xin lỗi... vì đã ... không nghe lời mẹ.
Hứa Sơ Sơ rũ mắt, cô nắm chặt hai tay, lên tiếng:
- Ba... đem người phụ nữ đó về nhà rồi mẹ à! Còn có ông nội.. cũng đã đồng ý để bà ấy vào nhà họ Hứa! Con thì lại khác, con vĩnh viễn không thể chấp nhận được bà ấy...
- Mỗi khi nhớ đến mẹ, nhớ đến những gì mẹ đã chịu đựng, con thật sự.... không thể tha thứ được cho bọn họ.
- Bọn họ không xứng đáng để được sống tốt như vậy, đúng không mẹ? Con.... không thể nào đứng nhìn bọn họ có cuộc sống tốt như vậy được, dù là ba, hay là người phụ nữ đó, dù là con biết bọn họ có thể rất tốt, sẽ không làm tổn thương con, nhưng mà... con không thể tha thứ cho bọn họ được, mẹ à!!!!
Một hai giọt nước mắt rơi xuống, chan hòa vào những hạt nước đang rơi từ trên cao, chảy ào ạt qua lòng bàn tay Hứa Sơ Sơ.
Cô rốt cuộc vẫn là không thẻ mạnh mẽ như 7 năm trước, không thể,.... không khóc trước mặt mẹ cô.
- Mẹ ơi, con phải làm gì đây? con phải làm như thế nào mới có thể khiến ba quay đầu nhìn con mà yêu thương con như lúc trước?? Giây phút ba nói ba không yêu mẹ, con đã gần như sụp đổ, trong lòng con rất đau, con làm sao có thể hiểu được suốt những năm tháng đó mẹ đã sống như thế nào chứ?
- Tại sao ông ấy... lại có thể ích kỉ như vậy? Tại vì sao............
Trời đổ mưa như trút nước, từng hạt mưa nặng hạt rơi xuống không chút thương tiếc, phải chăng ngay cả ông trời cũng khóc than cho cô gái bé nhỏ này, rằng.... nỗi đau mất mẹ, là vết thương không thể nào chữa lành được??
Tâm hồn mong manh của cô gái 20 tuổi, cứ như cơn mưa giao mùa, ồ ạt cuốn trôi mọi đau thương, nhưng có thể nghe đâu đó trong những dòng mưa ấy, tiếng khóc than ai oán của con người......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.