Chương 263: Con Sống Sao Có Thể Tốt Được!
PJH
15/09/2019
Sở Bắc nhìn Hứa Sơ Sơ, lên tiếng:
- Đi 3 năm rồi, về cũng không nói một tiếng, rất nhiều người lo cho con đấy biết không?
Hứa Sơ Sơ cười nhạt, đáp:
- Ngoài cậu ra, còn ai nhớ đến con trên đời này sao?
Người thân của cô đã chết hết, còn ai để nhớ và khóc thương cho cô nữa ư? Ngoài Sở Bắc ra, còn ai là đến mộ Hứa gia thăm mẹ cô nữa ư? Chẳng còn ai cả....
- Ba năm qua con sống thế nào, có tốt không? - Dù đã biết nhưng Sở Bắc vẫn hỏi, anh không có ý định nói về chuyện đã gặp mặt Thẩm Nguyệt, vậy nên cứ thuận theo câu chuyện mà làm.
Hứa Sơ Sơ ngước đầu nhìn anh, chậm rãi trả lời:
- Con sống sao có thể tốt được? Khi cả kẻ thù và người con hận nhất đều đang thưởng thức một cuộc sống bình thường nơi đây?
Ba năm qua không đêm nào là cô được ngủ thẳng giấc, cứ nằm xuống nhắm mắt lại, không phải bệnh thì là ác mộng giày vò cô.
Những ác mộng về Thời Cảnh Thường, về Hứa gia, về ông nội cô, về ba cô, cứ thay phiên nhau kéo tới.
Mỗi khi nghĩ đến việc bản thân phải chật vật để sống như một con người thì kẻ đã giết cả nhà cô lại đang hưởng thụ cuộc sống ở một nơi khác tốt đẹp hơn mà không có bất kì khó khăn nào, cô lại càng tức giận.
Cố gắng để đi lại, cố gắng để hoạt động, mọi thứ đều là vì ôm một chữ "hận" mà mong muốn quay về.
Mọi người cứ bảo cô vì "tình" sinh "hận", cứ luôn cho rằng cô là vì Thời Cảnh Thường mà quay về, vậy họ có biết, những con người đã chết vì cô đó đã góp bao nhiêu phần sức mạnh cho cô quay về không?
Cứ yêu là mới được quay về hả? Vậy còn mạng sống của bao nhiêu người, cô bỏ được sao? Nếu là các người, các người bỏ được sao?
Đúng, cô yêu Thời Cảnh Thường, chuyện quay về vẫn là một phần lí do vì anh ấy mới trở lại, nhưng nếu như các người có thể chắc chắn được rằng, việc lựa chọn ở bên cạnh anh ấy mà hằng đêm không bị giày vò bởi ác mộng, không áy náy, không ân hận với gia tộc của mình, vậy thì hãy làm đi... còn cô không làm được....
Cứ mỗi lần nghĩ đến việc chính cô đã đẩy Hứa gia vào chỗ chết, Hứa Sơ Sơ lại muốn tự đâm chính mình. Cô là người đã gián tiếp sát hại cả đồng loại, cô ngủ yên được sao? Cô sống yên được sao? Những áy náy, ân hận sẽ dằn vặt một con người, sự tàn phá của nó, mấy ai có thể hiểu được? Các người sống trong hoàn cảnh của cô ư? Hiểu được hết ư? Hiểu được thì hãy nhận xét, còn nếu như không hiểu được, thì đừng phán bất cứ thứ gì!
Nếu như các người có thể sống hết mình vì tình yêu như thế, vậy thì trên đời này tồn tại tình cảm gia đình làm gì nữa? Không vì nó, cô cũng không khổ sở đấu tranh với bản thân mình suốt 3 năm nay rồi....
Sở Bắc mím môi, nhìn Hứa Sơ Sơ lên tiếng:
- Hài cốt của ông nội và ba con đang ở chỗ của cậu, khi nào muốn lấy hãy đến lấy!
Nhắc đến Hứa Mạnh Trưởng, lại như đâm thêm một nhát dao vào người Hứa Sơ Sơ, cô cắn môi, đáp:
- Con biết, còn sẽ đem hài cốt của ba và ông về Hứa gia, chôn cất bên cạnh mộ của mẹ.
Trong trận sát sinh 3 năm trước, Sở Bắc chỉ giữ lại được tro cốt của Hứa Mạnh Trưởng và Hứa Hấn Trung, định là sẽ mang nó đến Hứa gia, nhưng mãi cũng chưa làm được.
Bây giờ Hứa Sơ Sơ về rồi, vậy thì đưa lại cho con bé vậy!
Sở Bắc nói xong, đứng dậy muốn đi ra ngoài, trước khi mở cửa, anh nói với Hứa Sơ Sơ:
- Sơ Sơ, cậu đã từng dạy con, đừng nhìn sự việc chỉ bằng mắt, 3 năm trước nếu không có uẩn khúc, Hứa gia cũng sẽ không như ngày hôm nay. Bây giờ... con vẫn còn muốn nhìn uẩn khúc bằng mắt hay sao?
Có những thứ, bắt buộc không thể tin ngay cả khi là chính mắt mình trông thấy. Chưa biết chừng thứ đó là được hàng ngàn lớp mặt nạ tạo thành.
- Đi 3 năm rồi, về cũng không nói một tiếng, rất nhiều người lo cho con đấy biết không?
Hứa Sơ Sơ cười nhạt, đáp:
- Ngoài cậu ra, còn ai nhớ đến con trên đời này sao?
Người thân của cô đã chết hết, còn ai để nhớ và khóc thương cho cô nữa ư? Ngoài Sở Bắc ra, còn ai là đến mộ Hứa gia thăm mẹ cô nữa ư? Chẳng còn ai cả....
- Ba năm qua con sống thế nào, có tốt không? - Dù đã biết nhưng Sở Bắc vẫn hỏi, anh không có ý định nói về chuyện đã gặp mặt Thẩm Nguyệt, vậy nên cứ thuận theo câu chuyện mà làm.
Hứa Sơ Sơ ngước đầu nhìn anh, chậm rãi trả lời:
- Con sống sao có thể tốt được? Khi cả kẻ thù và người con hận nhất đều đang thưởng thức một cuộc sống bình thường nơi đây?
Ba năm qua không đêm nào là cô được ngủ thẳng giấc, cứ nằm xuống nhắm mắt lại, không phải bệnh thì là ác mộng giày vò cô.
Những ác mộng về Thời Cảnh Thường, về Hứa gia, về ông nội cô, về ba cô, cứ thay phiên nhau kéo tới.
Mỗi khi nghĩ đến việc bản thân phải chật vật để sống như một con người thì kẻ đã giết cả nhà cô lại đang hưởng thụ cuộc sống ở một nơi khác tốt đẹp hơn mà không có bất kì khó khăn nào, cô lại càng tức giận.
Cố gắng để đi lại, cố gắng để hoạt động, mọi thứ đều là vì ôm một chữ "hận" mà mong muốn quay về.
Mọi người cứ bảo cô vì "tình" sinh "hận", cứ luôn cho rằng cô là vì Thời Cảnh Thường mà quay về, vậy họ có biết, những con người đã chết vì cô đó đã góp bao nhiêu phần sức mạnh cho cô quay về không?
Cứ yêu là mới được quay về hả? Vậy còn mạng sống của bao nhiêu người, cô bỏ được sao? Nếu là các người, các người bỏ được sao?
Đúng, cô yêu Thời Cảnh Thường, chuyện quay về vẫn là một phần lí do vì anh ấy mới trở lại, nhưng nếu như các người có thể chắc chắn được rằng, việc lựa chọn ở bên cạnh anh ấy mà hằng đêm không bị giày vò bởi ác mộng, không áy náy, không ân hận với gia tộc của mình, vậy thì hãy làm đi... còn cô không làm được....
Cứ mỗi lần nghĩ đến việc chính cô đã đẩy Hứa gia vào chỗ chết, Hứa Sơ Sơ lại muốn tự đâm chính mình. Cô là người đã gián tiếp sát hại cả đồng loại, cô ngủ yên được sao? Cô sống yên được sao? Những áy náy, ân hận sẽ dằn vặt một con người, sự tàn phá của nó, mấy ai có thể hiểu được? Các người sống trong hoàn cảnh của cô ư? Hiểu được hết ư? Hiểu được thì hãy nhận xét, còn nếu như không hiểu được, thì đừng phán bất cứ thứ gì!
Nếu như các người có thể sống hết mình vì tình yêu như thế, vậy thì trên đời này tồn tại tình cảm gia đình làm gì nữa? Không vì nó, cô cũng không khổ sở đấu tranh với bản thân mình suốt 3 năm nay rồi....
Sở Bắc mím môi, nhìn Hứa Sơ Sơ lên tiếng:
- Hài cốt của ông nội và ba con đang ở chỗ của cậu, khi nào muốn lấy hãy đến lấy!
Nhắc đến Hứa Mạnh Trưởng, lại như đâm thêm một nhát dao vào người Hứa Sơ Sơ, cô cắn môi, đáp:
- Con biết, còn sẽ đem hài cốt của ba và ông về Hứa gia, chôn cất bên cạnh mộ của mẹ.
Trong trận sát sinh 3 năm trước, Sở Bắc chỉ giữ lại được tro cốt của Hứa Mạnh Trưởng và Hứa Hấn Trung, định là sẽ mang nó đến Hứa gia, nhưng mãi cũng chưa làm được.
Bây giờ Hứa Sơ Sơ về rồi, vậy thì đưa lại cho con bé vậy!
Sở Bắc nói xong, đứng dậy muốn đi ra ngoài, trước khi mở cửa, anh nói với Hứa Sơ Sơ:
- Sơ Sơ, cậu đã từng dạy con, đừng nhìn sự việc chỉ bằng mắt, 3 năm trước nếu không có uẩn khúc, Hứa gia cũng sẽ không như ngày hôm nay. Bây giờ... con vẫn còn muốn nhìn uẩn khúc bằng mắt hay sao?
Có những thứ, bắt buộc không thể tin ngay cả khi là chính mắt mình trông thấy. Chưa biết chừng thứ đó là được hàng ngàn lớp mặt nạ tạo thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.