Chương 432: Cuộc Hội Tụ Bất Ngờ!
PJH
24/09/2019
Năm năm sau,
Hứa Sơ Sơ đang hái dâu trong vườn, mùa năm nay dâu nở rất tươi, lại còn căng mọng nữa, nhìn là phát thèm rồi.
Vừa nghĩ, Hứa Sơ Sơ vừa cười tủm tỉm, càng nhanh tay hái dâu bỏ vào giỏ. Đúng lúc này, từ đằng sau đột nhiên vang lên tiếng trẻ con non nớt:
- Mamy, mamy ơi, daddy nói mamy mau vào đi. Ông ngoại đã đến rồi!
Hứa Sơ Sơ giật mình quay đầu, liền nhìn thấy một cậu nhóc tầm 4-5 tuổi, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, đang nước đôi mắt to tròn nhìn mình.
Cô nhíu mày, vuốt ngực nói:
- Tiểu Nghị, con có thể đừng lúc nào cũng đột nhiên chạy ra rồi đột nhiên lên tiếng được không? Tới phải báo 1 tiếng trước chứ?
Thời Hoành Nghị chớp chớp đôi mắt đen láy, chu môi đáp lại:
- Nhưng mamy hái dâu lâu quá, daddy là hối con ra kêu đó! Mamy mau vào đi, ông ngoại và bà ngoại đã đến rồi, còn có dì Nhất Hứa nữa.
Hứa Sơ Sơ nhíu mày, cô xoay người tiếp tục hái thêm mấy trái dâu nữa, thuận miệng nói:
- Mẹ biết rồi, hái đầy cái rổ này mẹ sẽ vào ngay, con cứ vào với ba trước đi.
Thời Hòanh Nghị nghe xong, nhướn môi bất mãn:
- Mamy, mamy cứ hái 1 trái ăn 1 trái như vậy đến khi nào mới đầy chứ? Hái đến hết vườn cũng không đầy rổ được!
Hứa Sơ Sơ : "..."
Cái gì hái 1 trái ăn 1 trái hả? Cô là hái 2 trái ăn 3,4 trái được không?
Khụ... tóm lại, cô là có ăn vụng nhưng mà... không nhiều mà!
Hứa Sơ Sơ quay đầu, ánh mắt hơi trợn lên, bặm môi nhìn đứa con trai dành cả thanh xuân để nói móc mẹ mình.
Thời Hoành Nghị liếm môi, cậu hơi tròn mắt, làm ra vẻ đáng yêu, hạ giọng tội nghiệp lên tiếng:
- Mamy, mamy mau vào đi, Tiểu Nghị muốn ăn thịt bò rồi, còn muốn nướng BBQ nữa~
Ánh mắt Thời Hoành Nghị trong phút chốc như có ma lực, phát sáng lấp lánh, khiến Hứa Sơ Sơ bất động.
Loại ma lực này..... không có cách chống đỡ a...
Cuối cùng, cô thở dài, đành chịu thua, nhấc chân ra khỏi vườn dâu tây, tiến về phía Thời Hoành Nghị.
Véo nhẹ mặt con trai mình, cô lên tiếng:
- Được rồi, vào nướng BBQ, mẹ bảo ba nướng với con.
Vừa dứt lời, Thời Hoành Nghị liền reo lên, cậu hăng hái nắm lấy tay Hứa Sơ Sơ, kéo nhanh chạy về phía sân vườn.
Hứa Sơ Sơ cười bất lực, chỉ có thể đi theo sự dẫn dắt bé nhỏ.
Đến nơi, Thời Hoành Nghị buông tay Hứa Sơ Sơ ra, cậu chạy nhanh về phía Thời Cảnh Thường đang nhóm than, cười vui vẻ.
Ngay lúc này, Tưởng Vy Vy và Sở Bắc tiến tới, lên tiếng gọi:
- Sơ Sơ!
Hứa Sơ Sơ nhìn sang, cô cười tươi, nhanh chóng đi về phía trước, nói:
- Cậu, mợ!
Dứt lời, liền nhào lên ôm lấy Tưởng Vy Vy.
Sở Bắc bên cạnh, nhìn không ngăn cản, trên tay bế một đứa bé 2 tuổi. Đứa bé này là con của anh với Tưởng Vy Vy, tên Sở Chính Thiên, cũng chính là tổng thống tương lai.
Thả người Tưởng Vy Vy ra, còn chưa kịp nói gì, đằng sau lại vang lên tiếng gọi quen thuộc:
- Gia chủ!
Hứa Sơ Sơ đang hái dâu trong vườn, mùa năm nay dâu nở rất tươi, lại còn căng mọng nữa, nhìn là phát thèm rồi.
Vừa nghĩ, Hứa Sơ Sơ vừa cười tủm tỉm, càng nhanh tay hái dâu bỏ vào giỏ. Đúng lúc này, từ đằng sau đột nhiên vang lên tiếng trẻ con non nớt:
- Mamy, mamy ơi, daddy nói mamy mau vào đi. Ông ngoại đã đến rồi!
Hứa Sơ Sơ giật mình quay đầu, liền nhìn thấy một cậu nhóc tầm 4-5 tuổi, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, đang nước đôi mắt to tròn nhìn mình.
Cô nhíu mày, vuốt ngực nói:
- Tiểu Nghị, con có thể đừng lúc nào cũng đột nhiên chạy ra rồi đột nhiên lên tiếng được không? Tới phải báo 1 tiếng trước chứ?
Thời Hoành Nghị chớp chớp đôi mắt đen láy, chu môi đáp lại:
- Nhưng mamy hái dâu lâu quá, daddy là hối con ra kêu đó! Mamy mau vào đi, ông ngoại và bà ngoại đã đến rồi, còn có dì Nhất Hứa nữa.
Hứa Sơ Sơ nhíu mày, cô xoay người tiếp tục hái thêm mấy trái dâu nữa, thuận miệng nói:
- Mẹ biết rồi, hái đầy cái rổ này mẹ sẽ vào ngay, con cứ vào với ba trước đi.
Thời Hòanh Nghị nghe xong, nhướn môi bất mãn:
- Mamy, mamy cứ hái 1 trái ăn 1 trái như vậy đến khi nào mới đầy chứ? Hái đến hết vườn cũng không đầy rổ được!
Hứa Sơ Sơ : "..."
Cái gì hái 1 trái ăn 1 trái hả? Cô là hái 2 trái ăn 3,4 trái được không?
Khụ... tóm lại, cô là có ăn vụng nhưng mà... không nhiều mà!
Hứa Sơ Sơ quay đầu, ánh mắt hơi trợn lên, bặm môi nhìn đứa con trai dành cả thanh xuân để nói móc mẹ mình.
Thời Hoành Nghị liếm môi, cậu hơi tròn mắt, làm ra vẻ đáng yêu, hạ giọng tội nghiệp lên tiếng:
- Mamy, mamy mau vào đi, Tiểu Nghị muốn ăn thịt bò rồi, còn muốn nướng BBQ nữa~
Ánh mắt Thời Hoành Nghị trong phút chốc như có ma lực, phát sáng lấp lánh, khiến Hứa Sơ Sơ bất động.
Loại ma lực này..... không có cách chống đỡ a...
Cuối cùng, cô thở dài, đành chịu thua, nhấc chân ra khỏi vườn dâu tây, tiến về phía Thời Hoành Nghị.
Véo nhẹ mặt con trai mình, cô lên tiếng:
- Được rồi, vào nướng BBQ, mẹ bảo ba nướng với con.
Vừa dứt lời, Thời Hoành Nghị liền reo lên, cậu hăng hái nắm lấy tay Hứa Sơ Sơ, kéo nhanh chạy về phía sân vườn.
Hứa Sơ Sơ cười bất lực, chỉ có thể đi theo sự dẫn dắt bé nhỏ.
Đến nơi, Thời Hoành Nghị buông tay Hứa Sơ Sơ ra, cậu chạy nhanh về phía Thời Cảnh Thường đang nhóm than, cười vui vẻ.
Ngay lúc này, Tưởng Vy Vy và Sở Bắc tiến tới, lên tiếng gọi:
- Sơ Sơ!
Hứa Sơ Sơ nhìn sang, cô cười tươi, nhanh chóng đi về phía trước, nói:
- Cậu, mợ!
Dứt lời, liền nhào lên ôm lấy Tưởng Vy Vy.
Sở Bắc bên cạnh, nhìn không ngăn cản, trên tay bế một đứa bé 2 tuổi. Đứa bé này là con của anh với Tưởng Vy Vy, tên Sở Chính Thiên, cũng chính là tổng thống tương lai.
Thả người Tưởng Vy Vy ra, còn chưa kịp nói gì, đằng sau lại vang lên tiếng gọi quen thuộc:
- Gia chủ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.