Chương 141: Đánh Đến Khi Ngậm Miệng Thì Thôi!
PJH
11/09/2019
Chẳng mấy chốc, cuộc họp tổng bộ nhanh
chóng được triển khai, Hứa Sơ Sơ thay mặt ông nội mình, đi bàn
chuyện cùng với các tộc đã theo Hứa gia từ lâu, so với các
tộc mới gia nhập các thập kỉ gần đây, thì việc lấy cảm tình
từ những người cầm cổ phần lớn hơn sẽ tạo ưu thế nhiều hơn!
Hà Như cũng đem theo Yết Yến đi gặp các tộc khác, đôi lúc cô còn bắt gặp họ đi chung tại một nhà hàng, thật không biết nên nói là cô xui xẻo hay đám người đó bám dai nữa, đi đâu cũng gặp!!!
Hứa Sơ Sơ thậm chí còn nghĩ đến việc đốt phong long, chứ để oan hồn các đảng bám theo thế này mãi, bản thân không sợ bị làm phiền chết thì cũng sợ bị ngứa mắt mà chết!
Cô dạo gần đây bận rộn với công việc ở Hứa gia nên đã xin phép nghỉ trên trường 10 ngày, bản thân cũng thường xuyên chạy đi chạy lại bận rộn, có về nhà của Thời Cảnh Thường cũng về rất trễ!
Từ sau lần nói chuyện đó, anh và cô càng ít gặp mặt, đừng nói đến chuyện giải thích với nhau, thời gian nhìn nhau còn không có, mà chính cả hai người bọn họ lại như đang chiến tranh lạnh mới lạ chứ, rõ ràng là Hứa Sơ Sơ đơn phương tức giận thế mà Thời Cảnh Thường lại phát động chiến tranh lạnh .... quá hài hước mà!
Không một cuộc điện thoại nào, không có sự chủ động nào, càng không có sự ở chung một chỗ như lúc trước nữa.
Hứa Sơ Sơ sớm đi tối về, có lúc cô về đến nhà thì phát hiện Thời Cảnh Thường vẫn chưa về, công việc ở công ty cũng làm anh bận rộn hơn hẳn, cô nghe loáng thoáng công ty đang gặp sự cố thế nên anh phải trực tiếp xử lí, cụ thể là gì thì cô không rõ.
Có đêm cô đang nằm ngủ thì nghe tiếng xe, biết chắc là Thời Cảnh Thường đã về, cô ngước nhìn đồng hồ, đã 3h sáng.... anh về trễ như vậy đấy!
Thậm chí có hôm cô thấy Thời Cảnh Thường về sớm, nhưng mấy tiếng sau lại lấy xe đi lại, rồi về nhà vào sáng ngày hôm sau, nghe dì Tầm nói trên quần áo anh thoang thoảng mùi rượu....
Hứa Sơ Sơ muốn quan tâm nhưng bản thân lại chẳng thể quan tâm được, cô xoay vòng với việc đi hợp tác lôi kéo các tộc về phía mình, cũng không có thời gian để ngó tới Thời Cảnh Thường, chỉ là hay nghe dì Tầm kể lại.
Hôm đó, dì Tầm bảo thấy bánh bị đổ trong bồn nước, cô lấy cớ tay chân vụng về mà lấp liếm cho qua, bà ấy lại kể sáng hôm đó có chúc mừng sinh nhật Thời Cảnh Thường, còn hỏi anh hôm qua ăn sinh nhật với cô có vui không, nhưng anh nghe rồi không nói gì cả, biểu hiện trên mặt thì cứng nhắc, nên dì Tầm cũng không nhìn ra được gì!
Hứa Sơ Sơ thầm nghĩ, anh ấy biết rồi, nhưng mà vẫn không muốn nói với cô sao?
Sau lần giải thích đó, Thời Cảnh Thường chẳng bao giờ đề cập đến nó nữa, nhưng mà..... cô không hỏi cũng không có nghĩa là cô không để tâm....
Cuối cùng cứ như thế 4 ngày trôi qua Hứa Sơ Sơ và Thời Cảnh Thường không hề gặp mặt nhau, hoàn toàn chuyên tâm vào việc riêng của mình!
Hôm nay là diễn ra cuộc họp tổng bộ, Hứa Sơ Sơ mang một bộ váy liền màu đen đơn giản nhưng tôn lên dáng người chuẩn đến từng đường nét của cô, tóc Hứa Sơ Sơ cột thấp phía sau, tạo nên nét chững chạc hiếm thấy!
Kết hợp với màu son đỏ, Hứa Sơ Sơ thành công gây chú ý với sắc mặt lạnh lùng cùng thần thái của bậc vương giả, cao quý và sang chảnh!
Cô đi đến trước cửa phòng họp thì bắt gặp Hà Như và Yết Yến đang đi tới!
Hà Như nhìn Hứa Sơ Sơ trước mặt, vẫn là điềm đạm lên tiếng:
- Hôm nay con thật xinh đẹp!
Hứa Sơ Sơ nhếch môi, cô lạnh nhạt đáp:
- Tôi có khi nào không xinh đẹp sao? Còn nữa... - Vừa nói Hứa Sơ Sơ vừa đưa tay lên, một cách nhẹ nhàng bắt đầu, và sau đó hạ xuống nhanh chóng....
"Chát" - Một cái tát vang lên thật lớn tiếng và mạnh bạo làm mặt của Hà Như lệch hẳn sang một bên, hành động của cô làm nhiều người hoảng sợ, đặc biệt là Yết Yến đang đứng bên cạnh.
Cô ta hãi đến mức la lên gọi:
- Mẹ!!!!
Hứa Sơ Sơ lạnh lùng liếc mắt nhìn Hà Như ngẩng đầu lên, trong mắt bà ta nổi lửa nhưng khuôn mặt vẫn giữ được nét nghiêm túc, lòng thầm ngưỡng mộ, quả là cao thủ mà, ẩn nhẫn ngàn năm, bây giờ... xem như xuất đạo, cô được mở rộng tầm mắt rồi, còn chứng kiến được sự chịu đựng gan lì của bà ta nữa chứ!
Có trời mới biết Hứa Sơ Sơ dùng bao nhiêu lực vào cái tát đó, thế mà Hà NHư vẫn không hề kêu đau một chút nào, điều này có thể chứng tỏ cái gì đây?
Thật là thán phục khả năng nhẫn nhịn mà!!!
Hứa Sơ Sơ nhướng mày, lạnh lùng nói:
- Đây sẽ là lần cuối cùng tôi cảnh cáo bà, đừng gọi tôi một lần nào bằng cái xưng hô đó nữa, nếu không, đừng trách tôi trước mặt nhiều người mà đánh bà! Gọi một lần, thì tôi sẽ đánh bà một cái, hai lần tôi sẽ đánh hai cái, 10 lần tôi cũng sẽ đánh 10 cái, đánh đến khi nào bà ngậm miệng thì thôi, biết không?
Nói rồi, Hứa Sơ Sơ tiến lại gần, cô nhìn vào mắt Hà Như không chút e dè, trực diện chế nhạo:
- Để tôi xem, bà có thể làm được gì ngày hôm nay! Hà phu nhân!
Hà Như cũng đem theo Yết Yến đi gặp các tộc khác, đôi lúc cô còn bắt gặp họ đi chung tại một nhà hàng, thật không biết nên nói là cô xui xẻo hay đám người đó bám dai nữa, đi đâu cũng gặp!!!
Hứa Sơ Sơ thậm chí còn nghĩ đến việc đốt phong long, chứ để oan hồn các đảng bám theo thế này mãi, bản thân không sợ bị làm phiền chết thì cũng sợ bị ngứa mắt mà chết!
Cô dạo gần đây bận rộn với công việc ở Hứa gia nên đã xin phép nghỉ trên trường 10 ngày, bản thân cũng thường xuyên chạy đi chạy lại bận rộn, có về nhà của Thời Cảnh Thường cũng về rất trễ!
Từ sau lần nói chuyện đó, anh và cô càng ít gặp mặt, đừng nói đến chuyện giải thích với nhau, thời gian nhìn nhau còn không có, mà chính cả hai người bọn họ lại như đang chiến tranh lạnh mới lạ chứ, rõ ràng là Hứa Sơ Sơ đơn phương tức giận thế mà Thời Cảnh Thường lại phát động chiến tranh lạnh .... quá hài hước mà!
Không một cuộc điện thoại nào, không có sự chủ động nào, càng không có sự ở chung một chỗ như lúc trước nữa.
Hứa Sơ Sơ sớm đi tối về, có lúc cô về đến nhà thì phát hiện Thời Cảnh Thường vẫn chưa về, công việc ở công ty cũng làm anh bận rộn hơn hẳn, cô nghe loáng thoáng công ty đang gặp sự cố thế nên anh phải trực tiếp xử lí, cụ thể là gì thì cô không rõ.
Có đêm cô đang nằm ngủ thì nghe tiếng xe, biết chắc là Thời Cảnh Thường đã về, cô ngước nhìn đồng hồ, đã 3h sáng.... anh về trễ như vậy đấy!
Thậm chí có hôm cô thấy Thời Cảnh Thường về sớm, nhưng mấy tiếng sau lại lấy xe đi lại, rồi về nhà vào sáng ngày hôm sau, nghe dì Tầm nói trên quần áo anh thoang thoảng mùi rượu....
Hứa Sơ Sơ muốn quan tâm nhưng bản thân lại chẳng thể quan tâm được, cô xoay vòng với việc đi hợp tác lôi kéo các tộc về phía mình, cũng không có thời gian để ngó tới Thời Cảnh Thường, chỉ là hay nghe dì Tầm kể lại.
Hôm đó, dì Tầm bảo thấy bánh bị đổ trong bồn nước, cô lấy cớ tay chân vụng về mà lấp liếm cho qua, bà ấy lại kể sáng hôm đó có chúc mừng sinh nhật Thời Cảnh Thường, còn hỏi anh hôm qua ăn sinh nhật với cô có vui không, nhưng anh nghe rồi không nói gì cả, biểu hiện trên mặt thì cứng nhắc, nên dì Tầm cũng không nhìn ra được gì!
Hứa Sơ Sơ thầm nghĩ, anh ấy biết rồi, nhưng mà vẫn không muốn nói với cô sao?
Sau lần giải thích đó, Thời Cảnh Thường chẳng bao giờ đề cập đến nó nữa, nhưng mà..... cô không hỏi cũng không có nghĩa là cô không để tâm....
Cuối cùng cứ như thế 4 ngày trôi qua Hứa Sơ Sơ và Thời Cảnh Thường không hề gặp mặt nhau, hoàn toàn chuyên tâm vào việc riêng của mình!
Hôm nay là diễn ra cuộc họp tổng bộ, Hứa Sơ Sơ mang một bộ váy liền màu đen đơn giản nhưng tôn lên dáng người chuẩn đến từng đường nét của cô, tóc Hứa Sơ Sơ cột thấp phía sau, tạo nên nét chững chạc hiếm thấy!
Kết hợp với màu son đỏ, Hứa Sơ Sơ thành công gây chú ý với sắc mặt lạnh lùng cùng thần thái của bậc vương giả, cao quý và sang chảnh!
Cô đi đến trước cửa phòng họp thì bắt gặp Hà Như và Yết Yến đang đi tới!
Hà Như nhìn Hứa Sơ Sơ trước mặt, vẫn là điềm đạm lên tiếng:
- Hôm nay con thật xinh đẹp!
Hứa Sơ Sơ nhếch môi, cô lạnh nhạt đáp:
- Tôi có khi nào không xinh đẹp sao? Còn nữa... - Vừa nói Hứa Sơ Sơ vừa đưa tay lên, một cách nhẹ nhàng bắt đầu, và sau đó hạ xuống nhanh chóng....
"Chát" - Một cái tát vang lên thật lớn tiếng và mạnh bạo làm mặt của Hà Như lệch hẳn sang một bên, hành động của cô làm nhiều người hoảng sợ, đặc biệt là Yết Yến đang đứng bên cạnh.
Cô ta hãi đến mức la lên gọi:
- Mẹ!!!!
Hứa Sơ Sơ lạnh lùng liếc mắt nhìn Hà Như ngẩng đầu lên, trong mắt bà ta nổi lửa nhưng khuôn mặt vẫn giữ được nét nghiêm túc, lòng thầm ngưỡng mộ, quả là cao thủ mà, ẩn nhẫn ngàn năm, bây giờ... xem như xuất đạo, cô được mở rộng tầm mắt rồi, còn chứng kiến được sự chịu đựng gan lì của bà ta nữa chứ!
Có trời mới biết Hứa Sơ Sơ dùng bao nhiêu lực vào cái tát đó, thế mà Hà NHư vẫn không hề kêu đau một chút nào, điều này có thể chứng tỏ cái gì đây?
Thật là thán phục khả năng nhẫn nhịn mà!!!
Hứa Sơ Sơ nhướng mày, lạnh lùng nói:
- Đây sẽ là lần cuối cùng tôi cảnh cáo bà, đừng gọi tôi một lần nào bằng cái xưng hô đó nữa, nếu không, đừng trách tôi trước mặt nhiều người mà đánh bà! Gọi một lần, thì tôi sẽ đánh bà một cái, hai lần tôi sẽ đánh hai cái, 10 lần tôi cũng sẽ đánh 10 cái, đánh đến khi nào bà ngậm miệng thì thôi, biết không?
Nói rồi, Hứa Sơ Sơ tiến lại gần, cô nhìn vào mắt Hà Như không chút e dè, trực diện chế nhạo:
- Để tôi xem, bà có thể làm được gì ngày hôm nay! Hà phu nhân!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.