Chương 346: Đây Là Sư Huynh Của Con!
PJH
18/09/2019
Hứa Á Nhan nhíu mày, nhìn Vĩ Sâm và Hứa Thanh đang trò chuyện mà cảm thấy bất ngờ.
Trong đầu cô lúc này hiện lên rất nhiều câu hỏi, vô cùng phức tạp.
Anh ta làm gì ở đây vậy? Lại còn nói chuyện với ba cô thân thiết như thế nữa. Không lẽ, quen nhau hả?
Điều làm cô bận tâm nữa là, anh ta gọi ba cô là thầy? Thầy trò gì ở đây chứ?
Vĩ Sâm nhìn thấy Hứa Thanh, anh theo thói quen gọi xưng hô với ông, gặp lại nhau sau bao nhiêu năm, cảm giác thân thiết như ruột thịt lại ùa về!
Khi đang nói chuyện, anh cảm giác có một ánh mắt đang đặt trên người mình, liếc tầm mắt qua một chút, chợt thấy Hứa Á Nhan nhìn về phía này.
Cô ta... sao lại xuất hiện ở đây nữa? Đi đâu cũng gặp như vậy?
Hơn thế, nhìn như vậy là muốn làm gì? Muốn cắn anh hay gì? Anh có chọc cô ta đâu chứ.
Hứa Thanh thấy Vĩ Sâm nhìn đi nơi khác, ông quay người lại, đối diện nhìn Hứa Á Nhan, rồi đưa tay lên vẫy:
- Á Nhan, mau lại đây!
Hứa Á Nhan chớp mắt, hơi giật mình nhìn lại. Gì đây! Tự nhiên gọi cô lại... có ý gì đây nhỉ!
Trong lòng dâng lên chút cảm giác không lành, cô nhấc chân bước ngược về phía Hứa Thanh.
Khi đến gần, ông đột nhiên đặt tay lên vai Hứa Á Nhan, nói:
- Á Nhan, chào hỏi đi, đây là sư huynh của con!
Dứt lời, ông nhìn sang Vĩ Sâm, giới thiệu tương tự:
- Tiểu Sâm, đây là con gái của ta - Hứa Á Nhan!
Hứa Á Nhan khi nghe xong: "..."
Đứng hình mất vài giây!
Cô mới nghe cái gì cơ? Sư huynh.... sư huynh gì vậy? Ở đâu lòi ra cách gọi đó vậy? Anh em bà con xa thất lạc gì nữa thế!!
Vĩ Sâm khi nghe xong: "..."
Tâm hồn cũng đóng băng vài giây!
Cái gì? Cô ta?? Con gái sư phụ anh?? Quách tờ phắc!! Đừng đùa chứ!
Mất vài giây định hình, Hứa Á Nhan lắp bắp lên tiếng trước:
- Sư... sư huynh?
Vĩ Sâm cũng nhận ra được, anh cười gượng, đáp lại:
- Chào! Vậy ra... đây là... con gái của thầy!
Hứa Thanh không thấy hai người nào đó đang hóa đá, ông vẫn tiếp tục lên tiếng:
- Thật trùng hợp! Ta chưa từng nghĩ sẽ gặp lại con đấy! Bây giờ đã làm gì rồi?
Ánh mắt Vĩ Sâm vẫn đặt trên người Hứa Á Nhan, khi nghe Hứa Thanh hỏi, anh mới quay sang nhìn ông, bình tĩnh trả lời:
- Con... hiện tại đang làm thư kí bên cạnh Thời tổng! Con cũng không ngờ sẽ gặp thầy ở đây!
Điều anh nói hoàn toàn là sự thật! Hôm nay anh là theo lệnh Thời Cảnh Thường đến để chuẩn bị cho tiệc cưới. Cùng với Hứa Sơ Sơ nữa, sau khi hai người đó bàn bạc xong, thì anh sẽ nhận việc mà làm!
Gặp Hứa Thanh và Hứa Á Nhan ở đây... hoàn toàn là điều ngoài ý muốn!
Hứa Thanh gật đầu, ông nhìn sang Hứa Á Nhan, nói:
- Đây là người học trò mà ba luôn kể với con đấy! Còn nhớ không?
Hứa Á Nhan cắn môi, đáp:
- Nhớ chứ! Là cái người mà ba kể là có hôn.....
!!!!
Lời đang nói của Hứa Á Nhan đột nhiên dừng lại, cô mở to mắt, nhìn về phía Vĩ Sâm, ánh mắt như không thể tin nổi.
Nếu.... nếu đây là người học trò trong truyền thuyết đó, vậy... chẳng phải hắn ta là người.... sẽ... sẽ với cô...
Hứa Thanh nghe cô nói, trong đầu chợt xoẹt qua một tia ý nghĩ, ông "A" lên một tiếng, nói:
- Đúng rồi! Tiểu Sâm chính là người đã có hôn ước với con đấy! Hai đứa đã được định sẵn từ trong trứng rồi cơ mà!
Trong đầu cô lúc này hiện lên rất nhiều câu hỏi, vô cùng phức tạp.
Anh ta làm gì ở đây vậy? Lại còn nói chuyện với ba cô thân thiết như thế nữa. Không lẽ, quen nhau hả?
Điều làm cô bận tâm nữa là, anh ta gọi ba cô là thầy? Thầy trò gì ở đây chứ?
Vĩ Sâm nhìn thấy Hứa Thanh, anh theo thói quen gọi xưng hô với ông, gặp lại nhau sau bao nhiêu năm, cảm giác thân thiết như ruột thịt lại ùa về!
Khi đang nói chuyện, anh cảm giác có một ánh mắt đang đặt trên người mình, liếc tầm mắt qua một chút, chợt thấy Hứa Á Nhan nhìn về phía này.
Cô ta... sao lại xuất hiện ở đây nữa? Đi đâu cũng gặp như vậy?
Hơn thế, nhìn như vậy là muốn làm gì? Muốn cắn anh hay gì? Anh có chọc cô ta đâu chứ.
Hứa Thanh thấy Vĩ Sâm nhìn đi nơi khác, ông quay người lại, đối diện nhìn Hứa Á Nhan, rồi đưa tay lên vẫy:
- Á Nhan, mau lại đây!
Hứa Á Nhan chớp mắt, hơi giật mình nhìn lại. Gì đây! Tự nhiên gọi cô lại... có ý gì đây nhỉ!
Trong lòng dâng lên chút cảm giác không lành, cô nhấc chân bước ngược về phía Hứa Thanh.
Khi đến gần, ông đột nhiên đặt tay lên vai Hứa Á Nhan, nói:
- Á Nhan, chào hỏi đi, đây là sư huynh của con!
Dứt lời, ông nhìn sang Vĩ Sâm, giới thiệu tương tự:
- Tiểu Sâm, đây là con gái của ta - Hứa Á Nhan!
Hứa Á Nhan khi nghe xong: "..."
Đứng hình mất vài giây!
Cô mới nghe cái gì cơ? Sư huynh.... sư huynh gì vậy? Ở đâu lòi ra cách gọi đó vậy? Anh em bà con xa thất lạc gì nữa thế!!
Vĩ Sâm khi nghe xong: "..."
Tâm hồn cũng đóng băng vài giây!
Cái gì? Cô ta?? Con gái sư phụ anh?? Quách tờ phắc!! Đừng đùa chứ!
Mất vài giây định hình, Hứa Á Nhan lắp bắp lên tiếng trước:
- Sư... sư huynh?
Vĩ Sâm cũng nhận ra được, anh cười gượng, đáp lại:
- Chào! Vậy ra... đây là... con gái của thầy!
Hứa Thanh không thấy hai người nào đó đang hóa đá, ông vẫn tiếp tục lên tiếng:
- Thật trùng hợp! Ta chưa từng nghĩ sẽ gặp lại con đấy! Bây giờ đã làm gì rồi?
Ánh mắt Vĩ Sâm vẫn đặt trên người Hứa Á Nhan, khi nghe Hứa Thanh hỏi, anh mới quay sang nhìn ông, bình tĩnh trả lời:
- Con... hiện tại đang làm thư kí bên cạnh Thời tổng! Con cũng không ngờ sẽ gặp thầy ở đây!
Điều anh nói hoàn toàn là sự thật! Hôm nay anh là theo lệnh Thời Cảnh Thường đến để chuẩn bị cho tiệc cưới. Cùng với Hứa Sơ Sơ nữa, sau khi hai người đó bàn bạc xong, thì anh sẽ nhận việc mà làm!
Gặp Hứa Thanh và Hứa Á Nhan ở đây... hoàn toàn là điều ngoài ý muốn!
Hứa Thanh gật đầu, ông nhìn sang Hứa Á Nhan, nói:
- Đây là người học trò mà ba luôn kể với con đấy! Còn nhớ không?
Hứa Á Nhan cắn môi, đáp:
- Nhớ chứ! Là cái người mà ba kể là có hôn.....
!!!!
Lời đang nói của Hứa Á Nhan đột nhiên dừng lại, cô mở to mắt, nhìn về phía Vĩ Sâm, ánh mắt như không thể tin nổi.
Nếu.... nếu đây là người học trò trong truyền thuyết đó, vậy... chẳng phải hắn ta là người.... sẽ... sẽ với cô...
Hứa Thanh nghe cô nói, trong đầu chợt xoẹt qua một tia ý nghĩ, ông "A" lên một tiếng, nói:
- Đúng rồi! Tiểu Sâm chính là người đã có hôn ước với con đấy! Hai đứa đã được định sẵn từ trong trứng rồi cơ mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.