Chương 45: Để Rồi Anh Một Lần Nữa Tống Tôi
PJH
06/09/2019
Mạc Lệ nằm trên giường, khó khăn mở mắt, đầu truyền đến cơn đau nhức khó chịu, xung quanh như quay cuồng.
Cô từ từ định hình lại mọi thứ, sau đó ngồi dậy.
Đột nhiên lồng ngực xông lên cảm giác khó chịu, một làn nước dọc theo cuống họng của Mạc Lệ trào ngược từ dạ dày lên đến cổ, cô nhanh chóng cúi đầu xuống dưới gầm giường, nôn hết mọi thứ ra ngoài, ho khan.
Đợi đến khi trong bụng đã không còn gì, Mạc Lệ mới mím môi, lau đi vết bẩn bên khóe miệng.
Cô vuốt tóc ngồi dậy, bấy giờ mới nhìn rõ căn phòng mình đang ở.
Đèn điện, ti vi, giường ngủ, đến chăn cũng là loại cao cấp, nội thất sang trọng thế này, là ai đưa cô tới đây vậy? Sơ Sơ sao?
Chợt, một làn khói bay lên, Mạc Lệ nhíu mày nhìn qua, giữa sương khói mù mịt, một bóng hình từng làm điên đảo tâm trí cô... hiện lên.
Người đàn ông với ngũ quan như điêu khắc, góc cạnh sắc bén, cùng với ánh mắt đen láy sâu thẳm như đại dương đó....
Ánh mắt Mạc Lệ chấn động, thân hình cô cứng nhắc ngồi bất động trên giường, thẫn thờ nhìn người đàn ông đang hút điếu thuốc lá.
Hàn Cẩn Du vùi điếu thuốc xuống gạt tàn, sau đó đứng dậy, đi về phía Mạc Lệ, mỗi bước đi của anh, khoảng cách giữa hai người càng được rút ngắn.
Cho đến khi.... anh đến trước mặt của Mạc Lệ, vô cùng bình tĩnh hỏi:
- Tỉnh dậy rồi??
Tiếng nói phát ra từ đôi môi mỏng bạc ấy, làm lòng của Mạc Lệ run lên từng hồi, lời nói... làm sao có thể rõ ràng và quen thuộc đến vậy?
Mạc Lệ mang theo tâm trạng bối rối đưa dần tay mình lên, cho đến khi chạm được vào mặt của Hàn Cẩn Du, cảm nhận được độ ấm trên làn da anh ta.
Bất giác, một giọt nước mắt bên trái mắt Mạc Lệ, rơi xuống...
Cô ngẩn người nói;
- Là thật.... không phải mơ!!!!
Trước câu nói ngoài dự kiến của cô, Hàn Cẩn Du không lên tiếng, hai tay vẫn đút vào túi quần, nhìn chằm chằm cô gái nhỏ phía dưới.
Ngồi trong đống nệm trắng bao quanh, Mạc Lệ như một cô gái nhỏ, càng nhỏ hơn khi ngồi dưới cái bóng của Hàn Cẩn Du.
Nước mắt của cô đã rơi, lời nói cũng chất chưa sự thương nhớ nồng đậm, thế nhưng.... hành động của cô tiếp sau đó lại là thứ không thể khiến người ta hiểu nổi....
"Chát" Một tiếng động lớn vang lên phá tan bầu không khí vốn có trong căn phòng.
Mạc Lệ như dùng hết sức đánh mạnh vào má của Hàn Cẩn Du, khiến nó trực tiếp lệch sang một bên. Cùng với đó là giọng nói thở dốc của cô:
- Tại sao.... lại dám quay về đây??
Hàn Cẩn Du ngạc nhiên, anh không nghĩ cô sẽ làm như vậy, liền cứ thế không phòng bị mà nếm trực tiếp cái tát mạnh ấy.
Quay đầu nhìn Mạc Lệ, Hàn Cẩn Du âm u lên tiếng;
- Đương nhiên là về tìm cô!!
Trước câu nói của anh, Mạc Lệ như nghe một câu chuyện cười, cô nhếch môi cười hắc một cái, nói:
- Tìm tôi? Để rồi anh một lần nữa tống tôi vào tù sao??
Cô từ từ định hình lại mọi thứ, sau đó ngồi dậy.
Đột nhiên lồng ngực xông lên cảm giác khó chịu, một làn nước dọc theo cuống họng của Mạc Lệ trào ngược từ dạ dày lên đến cổ, cô nhanh chóng cúi đầu xuống dưới gầm giường, nôn hết mọi thứ ra ngoài, ho khan.
Đợi đến khi trong bụng đã không còn gì, Mạc Lệ mới mím môi, lau đi vết bẩn bên khóe miệng.
Cô vuốt tóc ngồi dậy, bấy giờ mới nhìn rõ căn phòng mình đang ở.
Đèn điện, ti vi, giường ngủ, đến chăn cũng là loại cao cấp, nội thất sang trọng thế này, là ai đưa cô tới đây vậy? Sơ Sơ sao?
Chợt, một làn khói bay lên, Mạc Lệ nhíu mày nhìn qua, giữa sương khói mù mịt, một bóng hình từng làm điên đảo tâm trí cô... hiện lên.
Người đàn ông với ngũ quan như điêu khắc, góc cạnh sắc bén, cùng với ánh mắt đen láy sâu thẳm như đại dương đó....
Ánh mắt Mạc Lệ chấn động, thân hình cô cứng nhắc ngồi bất động trên giường, thẫn thờ nhìn người đàn ông đang hút điếu thuốc lá.
Hàn Cẩn Du vùi điếu thuốc xuống gạt tàn, sau đó đứng dậy, đi về phía Mạc Lệ, mỗi bước đi của anh, khoảng cách giữa hai người càng được rút ngắn.
Cho đến khi.... anh đến trước mặt của Mạc Lệ, vô cùng bình tĩnh hỏi:
- Tỉnh dậy rồi??
Tiếng nói phát ra từ đôi môi mỏng bạc ấy, làm lòng của Mạc Lệ run lên từng hồi, lời nói... làm sao có thể rõ ràng và quen thuộc đến vậy?
Mạc Lệ mang theo tâm trạng bối rối đưa dần tay mình lên, cho đến khi chạm được vào mặt của Hàn Cẩn Du, cảm nhận được độ ấm trên làn da anh ta.
Bất giác, một giọt nước mắt bên trái mắt Mạc Lệ, rơi xuống...
Cô ngẩn người nói;
- Là thật.... không phải mơ!!!!
Trước câu nói ngoài dự kiến của cô, Hàn Cẩn Du không lên tiếng, hai tay vẫn đút vào túi quần, nhìn chằm chằm cô gái nhỏ phía dưới.
Ngồi trong đống nệm trắng bao quanh, Mạc Lệ như một cô gái nhỏ, càng nhỏ hơn khi ngồi dưới cái bóng của Hàn Cẩn Du.
Nước mắt của cô đã rơi, lời nói cũng chất chưa sự thương nhớ nồng đậm, thế nhưng.... hành động của cô tiếp sau đó lại là thứ không thể khiến người ta hiểu nổi....
"Chát" Một tiếng động lớn vang lên phá tan bầu không khí vốn có trong căn phòng.
Mạc Lệ như dùng hết sức đánh mạnh vào má của Hàn Cẩn Du, khiến nó trực tiếp lệch sang một bên. Cùng với đó là giọng nói thở dốc của cô:
- Tại sao.... lại dám quay về đây??
Hàn Cẩn Du ngạc nhiên, anh không nghĩ cô sẽ làm như vậy, liền cứ thế không phòng bị mà nếm trực tiếp cái tát mạnh ấy.
Quay đầu nhìn Mạc Lệ, Hàn Cẩn Du âm u lên tiếng;
- Đương nhiên là về tìm cô!!
Trước câu nói của anh, Mạc Lệ như nghe một câu chuyện cười, cô nhếch môi cười hắc một cái, nói:
- Tìm tôi? Để rồi anh một lần nữa tống tôi vào tù sao??
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.