Chương 409: Đó Là Vợ Tôi!
PJH
23/09/2019
Hứa Sơ Sơ chạy đến, cô thở dốc, hỏi:
- Các anh đến đây làm gì, đây là phòng chờ của cô dâu mà?
Thẩm Băng nghe tiếng Hứa Sơ Sơ, cô là người đầu tiên phản xạ nhanh nhất, cầm lấy dây kéo trên lưng mình, lùi nhanh về sau rồi vào lại nơi thay đồ.
Mạc Lệ thấy vậy cũng ngay lập tức làm theo, chỉ có riêng Hứa Á Nhan là đứng sững người nhìn Vĩ Sâm.
Vài giây sau, cô mới hoạt động lại được, cứng nhắc đi vào trong, xém chút là tụt váy đang treo trên giá của Hứa Sơ Sơ che lại.
Mạnh Huyền Chân chớp chớp mắt, khi não đã trở lại, anh liền túm lấy áo Vĩ Sâm lôi về sau, không để anh ta tiếp tục nhìn nữa.
Hứa Sơ Sơ vội đứng chắn trước cửa, cô nhìn 3 người đàn ông như 3 tên biến thái, sau đó xoay người đóng sầm cửa lại.
Mạnh Huyền Chân: "..."
Hàn Cẩn Du: "..."
Vĩ Sâm: "..."
Bộ ba bị ăn gió cửa đập vào mặt!
Vĩ Sâm há miệng, anh chớp mắt, máy móc xoay người lại hỏi:
- Vì sao anh lại kéo tôi?
Mạnh Huyền Chân thả tay mình ra, nhướn mày nói:
- Không kéo ra cậu ra cậu đã bị cái cửa này kẹp bẹp dí rồi!
Nói xong, anh sửa lại tóc của mình, rồi như nhớ đến gì đó, Mạnh Huyền Chân liền lên giọng:
- Hơn nữa, trong đó là vợ tôi, cậu tính đứng nhìn cái gì mà ở lại?
Vĩ Sâm: "..."
--------...---------...---------------------
Ở một nơi khác, trên chiếc trực thăng,
Một người đàn ông đứng ở cạnh cửa máy bay, lên tiếng hỏi người phía sau:
- Có chắc chắn cô ấy ở đó không?
Người phía sau một khuôn mặt lạnh nhạt, thái độ cung cẩn, cúi đầu đáp:
- Chắc chắn, là Kỷ thiếu gia gởi tin tới, không sai được!
Người đàn ông nghe rồi, chớp mắt để đó, không nói thêm tiếng nào nữa.
Anh nhìn xuống phía dưới chân mình, nơi những con sóng nhỏ đang đua nhau đánh vào bờ, đôi mắt đen láy không gợn sóng, ánh lên tia sáng chớp nhoáng bí ẩn.
Thẩm Băng... lần này, tôi lại bắt được em rồi!
- Các anh đến đây làm gì, đây là phòng chờ của cô dâu mà?
Thẩm Băng nghe tiếng Hứa Sơ Sơ, cô là người đầu tiên phản xạ nhanh nhất, cầm lấy dây kéo trên lưng mình, lùi nhanh về sau rồi vào lại nơi thay đồ.
Mạc Lệ thấy vậy cũng ngay lập tức làm theo, chỉ có riêng Hứa Á Nhan là đứng sững người nhìn Vĩ Sâm.
Vài giây sau, cô mới hoạt động lại được, cứng nhắc đi vào trong, xém chút là tụt váy đang treo trên giá của Hứa Sơ Sơ che lại.
Mạnh Huyền Chân chớp chớp mắt, khi não đã trở lại, anh liền túm lấy áo Vĩ Sâm lôi về sau, không để anh ta tiếp tục nhìn nữa.
Hứa Sơ Sơ vội đứng chắn trước cửa, cô nhìn 3 người đàn ông như 3 tên biến thái, sau đó xoay người đóng sầm cửa lại.
Mạnh Huyền Chân: "..."
Hàn Cẩn Du: "..."
Vĩ Sâm: "..."
Bộ ba bị ăn gió cửa đập vào mặt!
Vĩ Sâm há miệng, anh chớp mắt, máy móc xoay người lại hỏi:
- Vì sao anh lại kéo tôi?
Mạnh Huyền Chân thả tay mình ra, nhướn mày nói:
- Không kéo ra cậu ra cậu đã bị cái cửa này kẹp bẹp dí rồi!
Nói xong, anh sửa lại tóc của mình, rồi như nhớ đến gì đó, Mạnh Huyền Chân liền lên giọng:
- Hơn nữa, trong đó là vợ tôi, cậu tính đứng nhìn cái gì mà ở lại?
Vĩ Sâm: "..."
--------...---------...---------------------
Ở một nơi khác, trên chiếc trực thăng,
Một người đàn ông đứng ở cạnh cửa máy bay, lên tiếng hỏi người phía sau:
- Có chắc chắn cô ấy ở đó không?
Người phía sau một khuôn mặt lạnh nhạt, thái độ cung cẩn, cúi đầu đáp:
- Chắc chắn, là Kỷ thiếu gia gởi tin tới, không sai được!
Người đàn ông nghe rồi, chớp mắt để đó, không nói thêm tiếng nào nữa.
Anh nhìn xuống phía dưới chân mình, nơi những con sóng nhỏ đang đua nhau đánh vào bờ, đôi mắt đen láy không gợn sóng, ánh lên tia sáng chớp nhoáng bí ẩn.
Thẩm Băng... lần này, tôi lại bắt được em rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.