Chương 35: Đôi co!
PJH
04/09/2019
Hứa Sơ Sơ nhìn cô gái trước mặt mình từ
trên xuống dưới, dáng người cân đối, cao khoảng 1m65, ừm thấp
hơn cô 2cm..., khuôn mặt thanh tú, là kiểu nhẹ nhàng thục nữ đây mà.
Nghe cô gái đó lên tiếng, Hứa Sơ Sơ không nhanh không chậm đáp lại:
- Còn cô là ai?
Cô gái kia không nghĩ mình sẽ bị hỏi lại, hơi thắc mắc hỏi:
- Không phải tôi hỏi cô sao? Cô nên trả lời tôi trước mới đúng chứ?
Hứa Sơ Sơ đứng dựa vào cổng, khoanh hai tay lại, lười nhác lên tiếng:
- Vậy tôi cũng đang hỏi cô này! Sao cô không nghĩ là nên trả lời tôi trước?
Cô gái: "..."
Người đứng trước mặt cô bị vấn đề hả? Tại sao cô lại phải trả lời trong khi cô là người hỏi trước chứ?
Nhìn tuổi thì nhỏ lắm đây nhưng sao ăn nói thiếu lễ phép thế nhở?
Hứa Sơ Sơ nhàn nhã đứng dựa vào cửa sắt, nhướng mày nhìn cô gái, xinh đẹp thế này, đến đây là muốn làm gì? Hửm?
Cái nhà này ngoài kiếm Thời Cảnh Thường thì còn muốn kiếm ai? Cô nhìn một phát là ra rồi. Ăn mặc đẹp vậy cơ mà!!!!
- Em gái, tôi hỏi em là ai? Tại sao lại ở trong nhà của Cảnh Thường? - Cô gái lên tiếng đanh thép, giọng điệu hơi kiêu ngạo.
Hứa Sơ Sơ nhăn mày, Cảnh Thường? Ha! Thật là thân thiết hết phần thiên hạ mà!
- Chị gái, tôi cũng đang hỏi chị là ai mà? Chị muốn tôi trả lời trước sao không làm mẫu mà giới thiệu mình chút đi! Hơn nữa, tôi ở đâu thì liên quan gì tới chị? Chẳng lẽ tôi muốn ở chỗ này phải ra ngoài đường thông báo với người lạ mặt chắc? - Hứa Sơ Sơ tiếp lời.
Bản thân cô vốn không ghét người lạ, nhưng cũng không phải dạng hiếu khách, muốn người khác cho vào thì cũng phải nói mình tên gì, là ai chứ?
Sòng sọc xông vô vậy? Còn hỏi cô là ai nữa, tôi là người hầu của cô chắc?
Cô gái mặt hơi chuyển, có chút khó chịu nói:
- Nhìn tuổi của em nhỏ mà sao ăn nói thô lỗ quá vậy?
Hứa Sơ Sơ ngẩng mặt lên, đứng thẳng người đáp:
- Tôi nhỏ tuổi thì sao? Tôi cũng đâu có quen chị? Ăn nói như thế nào là quyền của tôi, chị cấm tôi chắc! Nếu như tôi bảo tôi là chủ nhà thì chị tính thế nào? Nhấn chuông cửa thì cũng phải nói rõ mình ai, tới tìm ai chứ, không nói gì muốn vào nhà, lại còn hỏi tôi là gì? Chị bị bệnh à?
Cô gái: "..."
Con nhóc này sao nói chuyện vô lý thế nhỉ? Mà lại là kiểu vô lý đến mức cô không đáp lạ được mới sợ chứ!
Cô hỏi thì sao? Cô ta trả lời không được chắc, sao cứ bắt cô trả lời trước?
Hứa Sơ Sơ không vui, liền lên tiếng:
- Chị không nói tôi cũng không ép, tôi không thích phí thời gian ở đây đôi co với chị!
Nói rồi, Hứa Sơ Sơ xoay người, muốn đi vào nhà.
Cô gái kia thấy vậy liền hô lên:
- Này, tôi chưa hỏi xong mà.... này... Cảnh Thường có nhà không? Tôi muốn gặp anh ấy!!!
Hứa Sơ Sơ hơi dừng chân, nhưng chỉ 1 2s rồi đi tiếp, không quay đầu đáp:
- Không có!
Nghe cô gái đó lên tiếng, Hứa Sơ Sơ không nhanh không chậm đáp lại:
- Còn cô là ai?
Cô gái kia không nghĩ mình sẽ bị hỏi lại, hơi thắc mắc hỏi:
- Không phải tôi hỏi cô sao? Cô nên trả lời tôi trước mới đúng chứ?
Hứa Sơ Sơ đứng dựa vào cổng, khoanh hai tay lại, lười nhác lên tiếng:
- Vậy tôi cũng đang hỏi cô này! Sao cô không nghĩ là nên trả lời tôi trước?
Cô gái: "..."
Người đứng trước mặt cô bị vấn đề hả? Tại sao cô lại phải trả lời trong khi cô là người hỏi trước chứ?
Nhìn tuổi thì nhỏ lắm đây nhưng sao ăn nói thiếu lễ phép thế nhở?
Hứa Sơ Sơ nhàn nhã đứng dựa vào cửa sắt, nhướng mày nhìn cô gái, xinh đẹp thế này, đến đây là muốn làm gì? Hửm?
Cái nhà này ngoài kiếm Thời Cảnh Thường thì còn muốn kiếm ai? Cô nhìn một phát là ra rồi. Ăn mặc đẹp vậy cơ mà!!!!
- Em gái, tôi hỏi em là ai? Tại sao lại ở trong nhà của Cảnh Thường? - Cô gái lên tiếng đanh thép, giọng điệu hơi kiêu ngạo.
Hứa Sơ Sơ nhăn mày, Cảnh Thường? Ha! Thật là thân thiết hết phần thiên hạ mà!
- Chị gái, tôi cũng đang hỏi chị là ai mà? Chị muốn tôi trả lời trước sao không làm mẫu mà giới thiệu mình chút đi! Hơn nữa, tôi ở đâu thì liên quan gì tới chị? Chẳng lẽ tôi muốn ở chỗ này phải ra ngoài đường thông báo với người lạ mặt chắc? - Hứa Sơ Sơ tiếp lời.
Bản thân cô vốn không ghét người lạ, nhưng cũng không phải dạng hiếu khách, muốn người khác cho vào thì cũng phải nói mình tên gì, là ai chứ?
Sòng sọc xông vô vậy? Còn hỏi cô là ai nữa, tôi là người hầu của cô chắc?
Cô gái mặt hơi chuyển, có chút khó chịu nói:
- Nhìn tuổi của em nhỏ mà sao ăn nói thô lỗ quá vậy?
Hứa Sơ Sơ ngẩng mặt lên, đứng thẳng người đáp:
- Tôi nhỏ tuổi thì sao? Tôi cũng đâu có quen chị? Ăn nói như thế nào là quyền của tôi, chị cấm tôi chắc! Nếu như tôi bảo tôi là chủ nhà thì chị tính thế nào? Nhấn chuông cửa thì cũng phải nói rõ mình ai, tới tìm ai chứ, không nói gì muốn vào nhà, lại còn hỏi tôi là gì? Chị bị bệnh à?
Cô gái: "..."
Con nhóc này sao nói chuyện vô lý thế nhỉ? Mà lại là kiểu vô lý đến mức cô không đáp lạ được mới sợ chứ!
Cô hỏi thì sao? Cô ta trả lời không được chắc, sao cứ bắt cô trả lời trước?
Hứa Sơ Sơ không vui, liền lên tiếng:
- Chị không nói tôi cũng không ép, tôi không thích phí thời gian ở đây đôi co với chị!
Nói rồi, Hứa Sơ Sơ xoay người, muốn đi vào nhà.
Cô gái kia thấy vậy liền hô lên:
- Này, tôi chưa hỏi xong mà.... này... Cảnh Thường có nhà không? Tôi muốn gặp anh ấy!!!
Hứa Sơ Sơ hơi dừng chân, nhưng chỉ 1 2s rồi đi tiếp, không quay đầu đáp:
- Không có!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.