Chương 376: Đừng Đùa Với Lửa (H++)
PJH
19/09/2019
Thời Cảnh Thường tiếp tục trao những nụ
hôn đầy kích thích đến cho Hứa Sơ Sơ, anh hôn khắp mặt và cơ
thể cô, không để sót một chỗ nào.
Từ mắt đến mũi, chút nhấn nhá nơi trước ngực rồi đến chiếc eo hẹp nhỏ nhắn, mọi thứ đều tỉ mỉ và cẩn thận.
Hứa Sơ Sơ vốn chưa tỉnh táo hẳn, cô lại bị bắt quay về với thế giới khoái lạc, trong nhất thời, đầu óc lại mơ hồ mà kêu lên:
- Ưm....ưm.....
Hứa Sơ Sơ cắn môi, cô ngửa đầu ra sau, hô hấp có chút nặng nề.
Thời Cảnh Thường lại đưa "niềm kiêu hãnh" của mình vào trong, anh cúi đầu hôn lên cần cổ thon dài của cô, thân dưới tự động di chuyển.
Lòng bàn tay ôm chặt lấy tấm lưng trần của Hứa Sơ Sơ, anh nhấc cô từ dưới lên, đặt hai tay cô choàng qua cổ mình, áp đầu vào trong mái tóc ngửi mùi thơm khiến anh mê đắm.
Hứa Sơ Sơ như một con rối, tùy ý để anh điều khiển, cô chỉ biết ôm chặt lấy cổ Thời Cảnh Thường, móng tay cào cấu lên lớp da màu đồng ráng chắc đó của anh.
Thời Cảnh Thường di chuyển môi lúc một nhanh, nhịp điệu lên xuống mỗi lúc một tăng cao, đưa Hứa Sơ Sơ lên đỉnh điểm.
Lần phun trào tiếp theo, cô cúi đầu, cắn vào bả vai Thời Cảnh Thường, ngăn đi những tiếng hét kì lạ mập mờ.
Thế nhưng, không để cho Hứa Sơ Sơ kịp nghỉ ngơi, Thời Cảnh Thường tiếp tục đè cô xuống giường, tay anh bắt lấy hai bắp đùi cô, đưa lên cao, tiếp tục đưa thứ cương cứng nóng hổi của mình vào bên trong.
Mồ hôi đọng lại thành từng hạt, chảy từ trên trán anh rơi xuống mặt người con gái nằm phía dưới, hòa vào tiếng rên rỉ của cô, tạo thành một bức tranh sống động tuyêt đẹp.
Tiếng thở dốc và tiếng thì thầm gọi tên đan vào nhau, càng như từng nốt nhạc đang nhảy nhót trên phím đàn, tạo nên những giai điệu đẹp đẽ nhất trong nhân gian, vang vào không trung.
Ngày hôm đó, Thời Cảnh Thường không biết đã muốn Hứa Sơ Sơ bao nhiêu lần, Hứa Sơ Sơ cũng không nhớ mình đã cùng anh chạm đến đỉnh cao bao nhiêu lần, cả hai người chỉ biết, họ đã ôm ấp và quấn lấy nhau trong một căn phòng không thể tách rời suốt một ngày liền, và.. cho đến tận sáng hôm sau!
Mãi đến sau này, mỗi khi nhớ về ngày hôm đó, Hứa Sơ Sơ lại bắt chợt rùng mình, cô tự nhủ... không nên để một con hổ đói quá lâu... nếu không.... lần ăn đó, nó sẽ ăn như thể là lần ăn cuối cùng!
Và cũng từ ấy, Hứa Sơ Sơ tự rút ra cho mình một bài học quý báu đầy đáng giá, chính là... đừng bao giờ đùa với lửa!
Đừng bao giờ đùa giỡn với người đàn ông mang tên Thời! Cảnh! Thường!
Từ mắt đến mũi, chút nhấn nhá nơi trước ngực rồi đến chiếc eo hẹp nhỏ nhắn, mọi thứ đều tỉ mỉ và cẩn thận.
Hứa Sơ Sơ vốn chưa tỉnh táo hẳn, cô lại bị bắt quay về với thế giới khoái lạc, trong nhất thời, đầu óc lại mơ hồ mà kêu lên:
- Ưm....ưm.....
Hứa Sơ Sơ cắn môi, cô ngửa đầu ra sau, hô hấp có chút nặng nề.
Thời Cảnh Thường lại đưa "niềm kiêu hãnh" của mình vào trong, anh cúi đầu hôn lên cần cổ thon dài của cô, thân dưới tự động di chuyển.
Lòng bàn tay ôm chặt lấy tấm lưng trần của Hứa Sơ Sơ, anh nhấc cô từ dưới lên, đặt hai tay cô choàng qua cổ mình, áp đầu vào trong mái tóc ngửi mùi thơm khiến anh mê đắm.
Hứa Sơ Sơ như một con rối, tùy ý để anh điều khiển, cô chỉ biết ôm chặt lấy cổ Thời Cảnh Thường, móng tay cào cấu lên lớp da màu đồng ráng chắc đó của anh.
Thời Cảnh Thường di chuyển môi lúc một nhanh, nhịp điệu lên xuống mỗi lúc một tăng cao, đưa Hứa Sơ Sơ lên đỉnh điểm.
Lần phun trào tiếp theo, cô cúi đầu, cắn vào bả vai Thời Cảnh Thường, ngăn đi những tiếng hét kì lạ mập mờ.
Thế nhưng, không để cho Hứa Sơ Sơ kịp nghỉ ngơi, Thời Cảnh Thường tiếp tục đè cô xuống giường, tay anh bắt lấy hai bắp đùi cô, đưa lên cao, tiếp tục đưa thứ cương cứng nóng hổi của mình vào bên trong.
Mồ hôi đọng lại thành từng hạt, chảy từ trên trán anh rơi xuống mặt người con gái nằm phía dưới, hòa vào tiếng rên rỉ của cô, tạo thành một bức tranh sống động tuyêt đẹp.
Tiếng thở dốc và tiếng thì thầm gọi tên đan vào nhau, càng như từng nốt nhạc đang nhảy nhót trên phím đàn, tạo nên những giai điệu đẹp đẽ nhất trong nhân gian, vang vào không trung.
Ngày hôm đó, Thời Cảnh Thường không biết đã muốn Hứa Sơ Sơ bao nhiêu lần, Hứa Sơ Sơ cũng không nhớ mình đã cùng anh chạm đến đỉnh cao bao nhiêu lần, cả hai người chỉ biết, họ đã ôm ấp và quấn lấy nhau trong một căn phòng không thể tách rời suốt một ngày liền, và.. cho đến tận sáng hôm sau!
Mãi đến sau này, mỗi khi nhớ về ngày hôm đó, Hứa Sơ Sơ lại bắt chợt rùng mình, cô tự nhủ... không nên để một con hổ đói quá lâu... nếu không.... lần ăn đó, nó sẽ ăn như thể là lần ăn cuối cùng!
Và cũng từ ấy, Hứa Sơ Sơ tự rút ra cho mình một bài học quý báu đầy đáng giá, chính là... đừng bao giờ đùa với lửa!
Đừng bao giờ đùa giỡn với người đàn ông mang tên Thời! Cảnh! Thường!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.