Chương 367: Em Chỉ Là Tạo Cơ Hội!
PJH
19/09/2019
Vĩ Sâm đứng trước phòng thay đồ của Hứa Á Nhan, anh ngạc nhiên nhìn cô gái trước mặt.
Chưa từng nghĩ cô mặc váy lên sẽ hợp như thế này. Qua vài lần gặp mặt, anh biết cô chỉ thường mang quần và đồ bó sát như đặc công thôi.
Vì là được huấn luyện từ lò đào tạo của Thời gia, nên việc ăn mặc giống như sát thủ là chuyện bình thường. Suy cho cùng, huấn luyện viên ở đấy đa phần là từ Kỷ gia đem qua mà!
Anh chưa từng suy xét việc Hứa Á Nhan mang một bộ váy sẽ như thế nào, chứ đừng nói là váy cưới.
Với tính tình như đàn ông của cô, bao nhiêu là đủ che đi phần nam tính đó chứ?
Ánh mắt Vĩ Sâm đen láy, anh nghe Hứa Á Nhan hỏi, thuận miệng trả lời:
- Tại sao lại không thể là tôi?
Hứa Á Nhan bất ngờ, không nghĩ đến Vĩ Sâm sẽ trả lời như vậy. Còn giọng nói của anh nữa, hình như có hơi khác trước? Sao cô lại nghe được sự dịu dàng trong đó nhỉ?
Suy nghĩ vừa chớp qua, Hứa Á Nhan liền xua đầu lắc đi, cô đang nghĩ cái gì vậy nhỉ? Dịu dàng là dịu dàng thế nào, người đàn ông đó... sao có thể chứ?
Nghĩ rồi, Hứa Á Nhan liền lên tiếng:
- Không phải... ý tôi là... tại sao anh lại ở đây? Anh đến đây làm gì?
Vĩ Sâm chớp mắt, đôi con ngươi đen láy vẫn bình tĩnh đến kỳ lạ, chẳng ai biết cảm xúc đang xuất hiện trong đó là gì.
ANh đứng trước mặt cô, ngước nhìn cô từ trên bậc cao, khắp người Hứa Á Nhan như tỏa sáng lấp lánh. Trong tâm... có cái gì đó như bị đánh vào một cách lẳng lặng.
- Tôi đến cùng Thời tổng! - Vĩ Sâm chẹp miệng, không nhanh không chậm trả lời.
Hứa Á Nhan nghe xong, bây giờ mới để ý còn có sự hiện diện của người khác, cô liếc mắt qua, liền thấy Thời Cảnh Thường đang ngồi trên ghế, ánh mắt hướng về cửa phòng thay đồ của Hứa Sơ Sơ, có lẽ là đang đợi cô ấy!
Hứa Á Nhan ho khan, cô đảo mắt, nói:
- Vậy thì sao anh không ngồi luôn ở ghế, lại đây đứng làm gì chứ? Làm tôi tưởng...
Vĩ Sâm nghe đến đây, nhíu mày hỏi:
- Cô tưởng là ai?
Hứa Á Nhan chớp mắt, lắp bắp trả lời:
- Tưởng... tưởng là ai thì liên quan gì đến anh!
Nói rồi, cô xoay người, muốn kéo rèm lại để thay váy ra. Thế nhưng, ngay khoảnh khắc đó, đằng sau Hứa Á Nhan liền vang lên một tiếng nói, khiến cô sững sờ:
- Cô mặc chiếc váy đó... rất đẹp!
"..."
Thời Cảnh Thường ngồi bên cạnh, liếc mắt nhìn hai người nào đó đang thả thính lẫn nhau, trong tâm sớm đã bị thức ăn cho chó làm nghẹn sắp chết.
Tại sao anh lại phải đem theo Vĩ Sâm đến đây chứ? Để rồi bây giờ nhìn một màn khó nuốt như thế này?
Thời Cảnh Thường thở hắt ra một hơi, anh lấy điện thoại ra, nhắn cho Hứa Sơ Sơ.
"Người cần nhìn cũng nhìn rồi, em hài lòng chưa?"
Hứa Sơ Sơ đang mặc váy, nghe tiếng tin nhắn, cô liền mở điện thoại ra xem. Thấy nhưng dòng chữ của Thời Cảnh Thường, bất giác bật cười, ngón tay lướt qua lại, đáp.
"Em chỉ là tạo cơ hội cho hai người họ, rất đẹp đôi mà, anh không thấy sao?"
Thời Cảnh Thường nhận được tin, anh chẹp miệng lắc đầu, không nghĩ cái tính bao đồng này vẫn còn ở trong đầu Hứa Sơ Sơ.
Chợt nghe tiếng bên cạnh vang lên:
- Cô mặc chiếc váy đó... rất đẹp!
Thời Cảnh Thường: "....."
Mấy người xem anh là không khí sao? Thả thính làm thế?
Xem chút nữa là phọt ngay câu chửi thề rồi!
Thời Cảnh Thường bực mình, lập tức muốn xây một bức tường ngay đây, ngăn cách hai người kia sang thế giới khác,
Trong lòng, sớm đã khóc không thành tiếng. Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi T.T
Vĩ Sâm lần này, vô cớ lại bị trừ lương lần nữa!
Chưa từng nghĩ cô mặc váy lên sẽ hợp như thế này. Qua vài lần gặp mặt, anh biết cô chỉ thường mang quần và đồ bó sát như đặc công thôi.
Vì là được huấn luyện từ lò đào tạo của Thời gia, nên việc ăn mặc giống như sát thủ là chuyện bình thường. Suy cho cùng, huấn luyện viên ở đấy đa phần là từ Kỷ gia đem qua mà!
Anh chưa từng suy xét việc Hứa Á Nhan mang một bộ váy sẽ như thế nào, chứ đừng nói là váy cưới.
Với tính tình như đàn ông của cô, bao nhiêu là đủ che đi phần nam tính đó chứ?
Ánh mắt Vĩ Sâm đen láy, anh nghe Hứa Á Nhan hỏi, thuận miệng trả lời:
- Tại sao lại không thể là tôi?
Hứa Á Nhan bất ngờ, không nghĩ đến Vĩ Sâm sẽ trả lời như vậy. Còn giọng nói của anh nữa, hình như có hơi khác trước? Sao cô lại nghe được sự dịu dàng trong đó nhỉ?
Suy nghĩ vừa chớp qua, Hứa Á Nhan liền xua đầu lắc đi, cô đang nghĩ cái gì vậy nhỉ? Dịu dàng là dịu dàng thế nào, người đàn ông đó... sao có thể chứ?
Nghĩ rồi, Hứa Á Nhan liền lên tiếng:
- Không phải... ý tôi là... tại sao anh lại ở đây? Anh đến đây làm gì?
Vĩ Sâm chớp mắt, đôi con ngươi đen láy vẫn bình tĩnh đến kỳ lạ, chẳng ai biết cảm xúc đang xuất hiện trong đó là gì.
ANh đứng trước mặt cô, ngước nhìn cô từ trên bậc cao, khắp người Hứa Á Nhan như tỏa sáng lấp lánh. Trong tâm... có cái gì đó như bị đánh vào một cách lẳng lặng.
- Tôi đến cùng Thời tổng! - Vĩ Sâm chẹp miệng, không nhanh không chậm trả lời.
Hứa Á Nhan nghe xong, bây giờ mới để ý còn có sự hiện diện của người khác, cô liếc mắt qua, liền thấy Thời Cảnh Thường đang ngồi trên ghế, ánh mắt hướng về cửa phòng thay đồ của Hứa Sơ Sơ, có lẽ là đang đợi cô ấy!
Hứa Á Nhan ho khan, cô đảo mắt, nói:
- Vậy thì sao anh không ngồi luôn ở ghế, lại đây đứng làm gì chứ? Làm tôi tưởng...
Vĩ Sâm nghe đến đây, nhíu mày hỏi:
- Cô tưởng là ai?
Hứa Á Nhan chớp mắt, lắp bắp trả lời:
- Tưởng... tưởng là ai thì liên quan gì đến anh!
Nói rồi, cô xoay người, muốn kéo rèm lại để thay váy ra. Thế nhưng, ngay khoảnh khắc đó, đằng sau Hứa Á Nhan liền vang lên một tiếng nói, khiến cô sững sờ:
- Cô mặc chiếc váy đó... rất đẹp!
"..."
Thời Cảnh Thường ngồi bên cạnh, liếc mắt nhìn hai người nào đó đang thả thính lẫn nhau, trong tâm sớm đã bị thức ăn cho chó làm nghẹn sắp chết.
Tại sao anh lại phải đem theo Vĩ Sâm đến đây chứ? Để rồi bây giờ nhìn một màn khó nuốt như thế này?
Thời Cảnh Thường thở hắt ra một hơi, anh lấy điện thoại ra, nhắn cho Hứa Sơ Sơ.
"Người cần nhìn cũng nhìn rồi, em hài lòng chưa?"
Hứa Sơ Sơ đang mặc váy, nghe tiếng tin nhắn, cô liền mở điện thoại ra xem. Thấy nhưng dòng chữ của Thời Cảnh Thường, bất giác bật cười, ngón tay lướt qua lại, đáp.
"Em chỉ là tạo cơ hội cho hai người họ, rất đẹp đôi mà, anh không thấy sao?"
Thời Cảnh Thường nhận được tin, anh chẹp miệng lắc đầu, không nghĩ cái tính bao đồng này vẫn còn ở trong đầu Hứa Sơ Sơ.
Chợt nghe tiếng bên cạnh vang lên:
- Cô mặc chiếc váy đó... rất đẹp!
Thời Cảnh Thường: "....."
Mấy người xem anh là không khí sao? Thả thính làm thế?
Xem chút nữa là phọt ngay câu chửi thề rồi!
Thời Cảnh Thường bực mình, lập tức muốn xây một bức tường ngay đây, ngăn cách hai người kia sang thế giới khác,
Trong lòng, sớm đã khóc không thành tiếng. Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi T.T
Vĩ Sâm lần này, vô cớ lại bị trừ lương lần nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.