Chương 207: Em Không Cho Phép Anh Bị Thương!
PJH
12/09/2019
Hứa Sơ Sơ nghe câu nói của Thời Cảnh
Thường, trong phút chốc, sự mê mang bay bổng chợt tan đi, cô lắc
đầu, tránh nụ hôn của Thời Cảnh Thường, một bên tay đẩy anh
ra.
Thời Cảnh Thường bị bất ngờ, Hứa Sơ Sơ đẩy anh nhổm người dậy, thở dốc lên tiếng:
- Không cho phép!
Thời Cảnh Thường: "..."
Không cho phép gì cơ? Anh đã nói gì sai à?
Hứa Sơ Sơ há miệng, nhíu mày nói:
- Không cho phép anh nói như vậy, tuyệt đối không cho phép!
Hứa Sơ Sơ nói xong, cô vươn tay nắm lấy cổ áo anh, đẩy ngã Thời Cảnh Thường xuống giường, lật người mình lại, tư thế cả hai trong phút chốc biến đổi thành cô trên anh dưới.
Hứa Sơ Sơ chống tay nhìn Thời Cảnh Thường, cô chớp mắt, nghiến răng lên tiếng:
- Anh không được nói như vậy, em không cho phép anh có chuyện, càng không được bị thương dù chỉ là một vết trầy!
Thời Cảnh Thường nằm phía dưới, ngước nhìn cô gái đang hoảng loạn trước mắt, con ngươi đen càng sâu hơn.
Cô... sợ anh bị thương đến như vậy?
Hứa Sơ Sơ rũ mắt, nhìn đôi môi của anh, không kiềm chế được nói tiếp:
- Em đã nói rồi mà, em thà là để mình bị thương, cũng không muốn anh có mệnh hệ gì! Thời Cảnh Thường, anh đừng bị thương, được không? Thậm chí là vì e, cũng đừng để bị thương mà....
Hứa Sơ Sơ run rẩy, cô thật sự không dám tưởng tượng nếu Thời Cảnh Thường mà có mệnh hệ gì, cô sẽ không sống nổi mất. Cô không muốn trải qua cái cảm giác nhìn thấy anh ở một nơi toàn màu nền trắng xóa.
Cô cấm, cô cấm anh dù là anh nói miệng cô cũng cấm anh! Cô tuyệt đối không cho phép Thời Cảnh Thường có chuyện!
Thời Cảnh Thường mím môi, anh vươn tay sờ vào má Hứa Sơ Sơ, ép cô nhìn mình, chậm rãi lên tiếng:
- Sơ Sơ, đến khi nào em mới chịu để tôi bảo vệ em? Nhìn thấy em bị thương, tôi càng đau lòng hơn!
Cô luôn nghĩ cho anh, vậy tại sao cô không nghĩ được rằng anh đau đớn thế nào khi thấy cô bị thương chứ?
Anh chưa từng quên, cái cảm giác nhìn cô nằm trên giường bệnh trắng toát lần đó, con tim như bị bóp chặt, máu như chảy ngược vào trong, không còn sức sống. Lúc ấy, thậm chí trí não của anh gần như sụp đổ, đó là lần đầu tiên anh run rẩy khi sợ mất một người như vậy!
Anh không thể quay lại cảm giác đó một lần nào nữa, không thể.....
Một câu nói của Thời Cảnh Thường, đánh vào trong lòng của Hứa Sơ Sơ, cô nhìn vào mắt anh, liền nhắm môi anh hôn xuống, không kiêng nệ mà hôn sâu anh, nhiệt tình đến mức như muốn hòa tan vào.
Thời Cảnh Thường cũng ôm lấy cô, một tay anh vòng qua chiếc eo nhỏ nhắn, áp sát nó xuống thân thể mình, một tay ấn lấy đầu cô, càng hôn càng cuồng nhiệt.
Hứa Sơ Sơ lần đầu tiên chủ động, cô ngây ngô liếm môi anh, lại không biết cách đưa lưỡi vào trong, thế nên dù có hôn thế nào cũng chỉ ở ngoài miêng.
Thế nhưng, không biết tại vì sao, Thời Cảnh Thường lại nổi phản ứng vì hành động này của cô, anh không chịu nổi, liền lật người Hứa Sơ Sơ lại, đổi tư thế bị động thành chủ động.
Thời Cảnh Thường đỡ lấy đầu cô, cho đến khi chạm đến nền giường mềm mại mới buông ra, bàn tay lần mò xuống phía dưới, cởi từng cúc áo sơ mi trên người cô.
Hứa Sơ Sơ vòng tay qua cổ anh, nhắm mắt không để tâm đến, chỉ biết đi theo sự dẫn dắt ngọt ngào không lối thoát này.
Thời Cảnh Thường buông môi Hứa Sơ Sơ ra, anh hôn lên má rồi hôn lên mắt của cô, sau đó dời dần lên trán, đến cả chóp mũi nhỏ cũng không bỏ qua.
Hứa Sơ Sơ bị anh trêu chọc, chỉ biết thở dốc gọi nhỏ:
- A Thường....
Cách gọi này lần thứ 2 khiến người đàn ông trước mắt không kiềm chế được, anh cúi xuống cắn lấy vành tai nhỏ của Hứa Sơ Sơ, khiến cô vang lên tiếng nhỏ nhắn:
- A....
Đôi môi mỏng nhâm nhi vành tai xinh xắn, rồi chuyển dần xuống cần cổ thon dài, tay phía dưới, vẫn không ngừng cởi bỏ các chướng ngại vật...
Thời Cảnh Thường bị bất ngờ, Hứa Sơ Sơ đẩy anh nhổm người dậy, thở dốc lên tiếng:
- Không cho phép!
Thời Cảnh Thường: "..."
Không cho phép gì cơ? Anh đã nói gì sai à?
Hứa Sơ Sơ há miệng, nhíu mày nói:
- Không cho phép anh nói như vậy, tuyệt đối không cho phép!
Hứa Sơ Sơ nói xong, cô vươn tay nắm lấy cổ áo anh, đẩy ngã Thời Cảnh Thường xuống giường, lật người mình lại, tư thế cả hai trong phút chốc biến đổi thành cô trên anh dưới.
Hứa Sơ Sơ chống tay nhìn Thời Cảnh Thường, cô chớp mắt, nghiến răng lên tiếng:
- Anh không được nói như vậy, em không cho phép anh có chuyện, càng không được bị thương dù chỉ là một vết trầy!
Thời Cảnh Thường nằm phía dưới, ngước nhìn cô gái đang hoảng loạn trước mắt, con ngươi đen càng sâu hơn.
Cô... sợ anh bị thương đến như vậy?
Hứa Sơ Sơ rũ mắt, nhìn đôi môi của anh, không kiềm chế được nói tiếp:
- Em đã nói rồi mà, em thà là để mình bị thương, cũng không muốn anh có mệnh hệ gì! Thời Cảnh Thường, anh đừng bị thương, được không? Thậm chí là vì e, cũng đừng để bị thương mà....
Hứa Sơ Sơ run rẩy, cô thật sự không dám tưởng tượng nếu Thời Cảnh Thường mà có mệnh hệ gì, cô sẽ không sống nổi mất. Cô không muốn trải qua cái cảm giác nhìn thấy anh ở một nơi toàn màu nền trắng xóa.
Cô cấm, cô cấm anh dù là anh nói miệng cô cũng cấm anh! Cô tuyệt đối không cho phép Thời Cảnh Thường có chuyện!
Thời Cảnh Thường mím môi, anh vươn tay sờ vào má Hứa Sơ Sơ, ép cô nhìn mình, chậm rãi lên tiếng:
- Sơ Sơ, đến khi nào em mới chịu để tôi bảo vệ em? Nhìn thấy em bị thương, tôi càng đau lòng hơn!
Cô luôn nghĩ cho anh, vậy tại sao cô không nghĩ được rằng anh đau đớn thế nào khi thấy cô bị thương chứ?
Anh chưa từng quên, cái cảm giác nhìn cô nằm trên giường bệnh trắng toát lần đó, con tim như bị bóp chặt, máu như chảy ngược vào trong, không còn sức sống. Lúc ấy, thậm chí trí não của anh gần như sụp đổ, đó là lần đầu tiên anh run rẩy khi sợ mất một người như vậy!
Anh không thể quay lại cảm giác đó một lần nào nữa, không thể.....
Một câu nói của Thời Cảnh Thường, đánh vào trong lòng của Hứa Sơ Sơ, cô nhìn vào mắt anh, liền nhắm môi anh hôn xuống, không kiêng nệ mà hôn sâu anh, nhiệt tình đến mức như muốn hòa tan vào.
Thời Cảnh Thường cũng ôm lấy cô, một tay anh vòng qua chiếc eo nhỏ nhắn, áp sát nó xuống thân thể mình, một tay ấn lấy đầu cô, càng hôn càng cuồng nhiệt.
Hứa Sơ Sơ lần đầu tiên chủ động, cô ngây ngô liếm môi anh, lại không biết cách đưa lưỡi vào trong, thế nên dù có hôn thế nào cũng chỉ ở ngoài miêng.
Thế nhưng, không biết tại vì sao, Thời Cảnh Thường lại nổi phản ứng vì hành động này của cô, anh không chịu nổi, liền lật người Hứa Sơ Sơ lại, đổi tư thế bị động thành chủ động.
Thời Cảnh Thường đỡ lấy đầu cô, cho đến khi chạm đến nền giường mềm mại mới buông ra, bàn tay lần mò xuống phía dưới, cởi từng cúc áo sơ mi trên người cô.
Hứa Sơ Sơ vòng tay qua cổ anh, nhắm mắt không để tâm đến, chỉ biết đi theo sự dẫn dắt ngọt ngào không lối thoát này.
Thời Cảnh Thường buông môi Hứa Sơ Sơ ra, anh hôn lên má rồi hôn lên mắt của cô, sau đó dời dần lên trán, đến cả chóp mũi nhỏ cũng không bỏ qua.
Hứa Sơ Sơ bị anh trêu chọc, chỉ biết thở dốc gọi nhỏ:
- A Thường....
Cách gọi này lần thứ 2 khiến người đàn ông trước mắt không kiềm chế được, anh cúi xuống cắn lấy vành tai nhỏ của Hứa Sơ Sơ, khiến cô vang lên tiếng nhỏ nhắn:
- A....
Đôi môi mỏng nhâm nhi vành tai xinh xắn, rồi chuyển dần xuống cần cổ thon dài, tay phía dưới, vẫn không ngừng cởi bỏ các chướng ngại vật...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.