Chú À! Em Yêu Anh!

Chương 240: Em Không Tin!

PJH

14/09/2019

"Tút" "Tút" "Tút" - Tiếng vang dài trong điện thoại lại hiện lên, Mạc Lệ khó chịu cau mày.

Sơ Sơ đang làm gì vậy nhỉ? Tại sao lại không nghe điện thoại của cô?

Không phải bảo hôm nay sẽ đi mua sắm với cô sao? Gọi từ sáng đến giờ vẫn không được. Con nhóc đó rốt cuộc đang làm gì chứ?

Đang suy nghĩ, đột nhiên một bóng đen vô tình xuất hiện, Mạc Lệ ngước đầu nhìn lên, khi thấy thân ảnh quen thuộc đó, có chút bất ngờ hỏi:

- Anh làm gì ở đây vậy? Đến tìm em sao?

Mạnh Huyền Chân nhìn Mạc Lệ, mím môi không lên tiếng, ánh mắt lại có chút buồn man mác.

Nhìn thấy vậy, Mạc Lệ liền tiến lên, đưa tay sờ vào mặt Mạnh Huyền Chân, chậm rãi hỏi:

- Huyền Chân, anh sao vậy? Đã có chuyện gì xảy ra sao?

Mạnh Huyền Chân bình thường là người rất ồn ào, nơi nào có anh xuất hiện đều rất náo nhiệt và vui tươi. Anh hài hước và biết cách gây cười, vậy nên cô chưa bao giờ thấy một Mạnh Huyền Chân ủ rũ như thế này. Đây không phải con người mà cô biết.

Thấy anh vẫn im lặng, Mạc Lệ tiếp tục lên tiếng:

- Huyền Chân, rốt cuộc anh...

- Lệ Lệ, anh xin lỗi! - Mạnh Huyền Chân đột ngột nói, làm Mạc Lệ bất ngờ.

Cô nhíu mày, linh tính bất an trong lòng càng lúc càng lớn:

- Sao vậy? Tại sao anh lại xin lỗi em?

Mạnh Huyền Chân cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng Mạc Lệ, chỉ biết lặp đi lặp lai một câu nói:

- Anh xin lỗi! Lệ Lệ, anh xin lỗi em!



Hô hấp của Mạc Lệ bắt đầu rối loạn, cô dùng cả hai tay áp vào mặt Mạnh Huyền Chân, ép anh nhìn mình, ra sức hỏi:

- Huyền Chân, anh đừng như vậy, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra? Anh nói cho em biết đi, anh đừng làm em sợ, Huyền Chân!!

Mạnh Huyền Chân đặt tay lên vai Mạc Lệ, ánh mắt anh đen láy, chất chứa nỗi buồn không thể diễn tả bằng lời, nói chậm rãi:

- Lệ Lệ...... Sơ Sơ ... chết rồi!

Một câu, như tiếng sét giữa trời quang, đánh thẳng vào người Mạc Lệ. Máu huyết trong người cô như ngưng lại, hô hấp cũng tắt đứng, đại não gần như là một khoảng không, chẳng hiện lên một chút suy nghĩ nào.

Tay Mạc Lệ đang đặt trên người Mạnh Huyền Chân đột nhiên buông thỏng, cô vô lực ngã bệt người xuống đất. Ngay lúc đó, Mạnh Huyền Chân liền đưa tay đỡ lấy người cô, anh lo lắng gọi:

- Lệ Lệ!

Mắt Mạc Lệ như không có tiêu cự, chốc chốc liền nổi lên một mảng nước, cô đột nhiên lắc đầu, lẩm bẩm nói:

- Mạnh Huyền Chân, anh đang nói gì vậy.. Tại sao em nghe không hiểu được thế này... Sơ Sơ... làm sao có thể..... Cậu ấy vừa gặp em hôm qua, còn nói sẽ cùng em đi mua sắm, làm sao mà.... làm sao mà.... Không thể nào.. Mạnh Huyền Chân, không thể nào, anh không được phép nói như vậy, Mạnh Huyền Chân!!!

Mạc Lệ hét lớn, cô cầm lấy áo Mạnh Huyền Chân, lắc lư thân người anh, càng lúc càng mất kiểm soát.

Mạnh Huyền Chân vô cùng đau lòng, anh ôm chặt lấy cô, gằn giọng nói:

- Là anh có lỗi với em, là anh không bảo vệ được cô ấy! Lệ Lệ, anh xin lỗi!

Mạc Lệ đánh vào người Mạnh Huyền Chân, cố gằng vùng mình khỏi cái ôm của anh, nước mắt đã trào ra rất nhiều, hòa vào tiếng nức nở của cô:

- Em không tin, Mạnh Huyền Chân, anh lừa em, em không tin.... em không tin..........

Cuối cùng, Mạc Lệ đến sức đánh người đàn ông đang ôm mình cũng không còn , nắm đấm càng lúc càng yếu đi, thân hình vô lực ngã vào người anh, ngửa đầu hét lớn:



- Tại sao lại như vậy! Tại sao lại như vậy chứ? Sơ Sơ! Hứa Sơ Sơ!!!!

Mạc Lệ ngửa đầu thét với trời, bầu trời trong xanh hôm ấy, không biết có ai nghe thấy tiếng thét ai oán của cô hay không. Những giọt nước mắt tuôn trào trong nỗi đau đớn vô tận, hoàn toàn tan vào trong không trung.

----------...--------------------...--------

Sở gia, tại một căn phòng nhỏ...

Sở Bắc đứng quay lưng, nhìn người đàn ông quen thuộc đang nằm trên giường với những dải băng quấn quanh người.

Anh mím môi, ánh mắt vô cùng sắc lạnh, lên tiếng với người phía sau:

- Tiếp tục tìm, tìm đến khi nào thấu được xác của con bé, thì tôi mới tin nó đã chết! Nghe rõ chưa?

Âm thanh của anh vô cùng âm u, nghe như từ Diêm La vọng về, mang đầy nỗi đau thương và sự phẫn nộ.

Người đàn ông đằng sau cúi đầu, trong thâm tâm cũng đau buồn không kém, đáp:

- Vâng! Tôi biết rồi!

Nói xong, người đó cũng lui ra ngoài. Đúng lúc mở cửa lại phát hiện Tưởng Vy Vy đang đứng đó. Cô ra hiệu im lặng cho anh ta, rồi nhấc chân nhẹ nhàng bước vào.

Tưởng Vy Vy lại gần Sở Bắc, luồn tay qua eo anh, chợt, một giọt nước ấm nhỏ lên bàn tay trắng nhỏ của cô, trong chốc lát, mắt Tưởng Vy Vy cũng cay xè.

Cô áp mặt vào lưng Sở Bắc, nhưng không lên tiếng. Bây giờ, cô chẳng biết nói gì cả. Ngay cả khi cô là một nhà tâm lí, có thể đưa ra hàng ngàn câu an ủi, thế nhưng, lại không biết nói gì ngay lúc này, với một người đàn ông đang khóc vì đau khổ, cô... biết làm gì đây?

Sở Bắc run người, anh nắm chặt tay, mím môi ngăn giọt nước mắt đang chảy dài xuống, trong đầu, vẫn còn nhớ hình ảnh kia.

Hình ảnh người con gái, ngồi trên ghế nhắm mắt, vẻ mặt bình thản nở một nụ cười kì lạ, và rồi.... một viên đạn, gâm sâu vào trong đầu của cô.

Hình ảnh người con gái mà anh yêu thương nhất, đã ngã xuống đất trong vũng máu đỏ tươi, mái tóc dài, tung bay lần cuối cùng.... rồi đáp xuống. Tất cả.... hóa thành tro bụi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chú À! Em Yêu Anh!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook