Chương 87: Em Sẽ Cho Anh Thấy, Cái Giá Khi Đã Làm
PJH
08/09/2019
*Vì một số lý do nên truyện hôm nay sẽ được up trễ, Tiêu up trước cho các bạn hóng một chap nhé*
---------...----------...------------
Mạnh Huyền Chân vốn muốn đuổi theo Hứa Sơ Sơ, nhưng anh chỉ vừa mới xoay người, những cô gái trong bữa tiệc đã nhanh chóng đi đến chào hỏi, anh liếc mắt thì không tìm thấy cô nữa. Hứa Sơ Sơ đã hoàn toàn lút mất trong biển người....
Hàn Cẩn Du đứng ở bên phải cánh gà, nhìn mọi người đi qua lại, trên nét mặt vẫn lạnh lùng như thường ngày nhưng thực chất lại đang ngẩn ngơ không chuyên tâm, tựa như đang suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Hứa Sơ Sơ đi tới, chậm rãi đứng bên cạnh anh, ngỏ lời chào:
- Đứng đây chuẩn bị bắt đầu chương trình sao, học trưởng Hàn?
Hàn Cẩn Du thu lại những gì trong đầu mình, không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại:
- Em vì sao lại tới đây?
Hứa Sơ Sơ cười mỉm, cô lấy nĩa xiên một miếng hoa quả bỏ vào miệng, chậm rãi đáp:
- Tới để tạo mưa!!! Mà cũng không chắc nó có thành bão hay không nữa =)))
Nghe tiếng cười thầm của cô, Hàn Cẩn Du quay nhìn sang, nụ cười xinh đẹp thế kia nhưng lại không hiện lên trong mắt, chỉ tựa như là tùy tiện cười, càng giống như chỉ xã giao.
Nhìn xuống dĩa trái cây của cô, Hàn Cẩn Du lên tiếng:
- Đây là bữa tiệc của anh, đừng phá!
Hứa Sơ Sơ nhai miếng táo ngọt ngào, nuốt xuống, cô đáp:
- Bữa tiệc của anh hay của Hàn thị thì có gì khác nhau sao? Cũng đều là của kẻ đã làm người khác tổn thương!
Nói xong, cô nhắm người phục vụ đang đi về phía mình, đặt dĩa trái cây lên đó, không ăn nữa, cô quay sang nhìn Hàn Cẩn Du, nói:
- Mục đích hôm nay của em đến đây chỉ có một, chính là muốn biết sự thật! Anh không cản em, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả!
Hàn Cẩn Du nhíu mày, hỏi:
- Sự thật gì?
Hứa Sơ Sơ rút trong túi ra một tấm khăn giấy, nhẹ nhàng lau sạch sẽ bàn tay mình, thuận miệng đáp:
- Sự thật 3 năm trước, mẹ con anh đã làm gì với Lệ Lệ!
Một câu nói, làm Hàn Cẩn Du giật mình, anh hơi nắm tay, nói:
- Chuyện 3 năm trước liên quan gì đến mẹ anh?
Hứa Sơ Sơ cười nhếch môi, cô ngước đầu lên nhìn anh, không nhanh không chậm lên tiếng:
- Ngày hôm qua, em vừa mới biết được rằng chuyện năm đó giữa anh và Lệ Lệ, còn có một người khác xen vào, anh biết là ai không?
Ánh mắt Hứa Sơ Sơ hơi đổi, nói tiếp:
- Chính là mẹ anh!
Người Hàn Cẩn Du hơi cứng ngắc, anh mím môi nhìn Hứa Sơ Sơ, không lên tiếng đáp lại.
Hứa Sơ Sơ cười lạnh lùng, phun ra mấy câu:
- Nếu như em biết năm đó mẹ anh có tham gia vào chuyện của Lệ Lệ, bắt ép cậu ấy đi đến con đường cùng, em nhất định... sẽ không tha cho bà ta!
Hàn Cẩn Du nghe vậy, liền nói:
- Em....
Nhưng lời chưa thốt ra hết Hứa Sơ Sơ đã nhanh chóng cắt ngang:
- Em sợ anh, đó là sự thật, Nhưng không có nghĩa em cũng sợ mẹ của anh. Vậy nên, nếu như thật sự có chuyện gì, dù anh có tức giận với em như thế nào, em có sợ anh như thế nào, thì... em vẫn phải bắt bà ta trả giá. Hãy cầu mong mẹ anh không có dính líu gì đến chuyện năm đó, học trưởng Hàn, bằng không..... anh biết đấy, vì Lệ Lệ, chuyện gì em cũng dám làm!
Ánh mắt Hứa Sơ Sơ lóe lên, cô tiến thêm một bước đến trước mặt Hàn Cẩn Du, lên tiếng:
- Em sẽ cho anh thấy, cái giá khi đã làm Lệ Lệ phải đau khổ so với 3 năm trước..... đắt đến mức nào!
Nói rồi, Hứa Sơ Sơ dời tầm mắt, sải chân bước đi, hướng người đến một nơi khác. Mục tiêu ngày hôm nay của cô.... cô đã tìm thấy rồi!
---------...----------...------------
Mạnh Huyền Chân vốn muốn đuổi theo Hứa Sơ Sơ, nhưng anh chỉ vừa mới xoay người, những cô gái trong bữa tiệc đã nhanh chóng đi đến chào hỏi, anh liếc mắt thì không tìm thấy cô nữa. Hứa Sơ Sơ đã hoàn toàn lút mất trong biển người....
Hàn Cẩn Du đứng ở bên phải cánh gà, nhìn mọi người đi qua lại, trên nét mặt vẫn lạnh lùng như thường ngày nhưng thực chất lại đang ngẩn ngơ không chuyên tâm, tựa như đang suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Hứa Sơ Sơ đi tới, chậm rãi đứng bên cạnh anh, ngỏ lời chào:
- Đứng đây chuẩn bị bắt đầu chương trình sao, học trưởng Hàn?
Hàn Cẩn Du thu lại những gì trong đầu mình, không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại:
- Em vì sao lại tới đây?
Hứa Sơ Sơ cười mỉm, cô lấy nĩa xiên một miếng hoa quả bỏ vào miệng, chậm rãi đáp:
- Tới để tạo mưa!!! Mà cũng không chắc nó có thành bão hay không nữa =)))
Nghe tiếng cười thầm của cô, Hàn Cẩn Du quay nhìn sang, nụ cười xinh đẹp thế kia nhưng lại không hiện lên trong mắt, chỉ tựa như là tùy tiện cười, càng giống như chỉ xã giao.
Nhìn xuống dĩa trái cây của cô, Hàn Cẩn Du lên tiếng:
- Đây là bữa tiệc của anh, đừng phá!
Hứa Sơ Sơ nhai miếng táo ngọt ngào, nuốt xuống, cô đáp:
- Bữa tiệc của anh hay của Hàn thị thì có gì khác nhau sao? Cũng đều là của kẻ đã làm người khác tổn thương!
Nói xong, cô nhắm người phục vụ đang đi về phía mình, đặt dĩa trái cây lên đó, không ăn nữa, cô quay sang nhìn Hàn Cẩn Du, nói:
- Mục đích hôm nay của em đến đây chỉ có một, chính là muốn biết sự thật! Anh không cản em, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả!
Hàn Cẩn Du nhíu mày, hỏi:
- Sự thật gì?
Hứa Sơ Sơ rút trong túi ra một tấm khăn giấy, nhẹ nhàng lau sạch sẽ bàn tay mình, thuận miệng đáp:
- Sự thật 3 năm trước, mẹ con anh đã làm gì với Lệ Lệ!
Một câu nói, làm Hàn Cẩn Du giật mình, anh hơi nắm tay, nói:
- Chuyện 3 năm trước liên quan gì đến mẹ anh?
Hứa Sơ Sơ cười nhếch môi, cô ngước đầu lên nhìn anh, không nhanh không chậm lên tiếng:
- Ngày hôm qua, em vừa mới biết được rằng chuyện năm đó giữa anh và Lệ Lệ, còn có một người khác xen vào, anh biết là ai không?
Ánh mắt Hứa Sơ Sơ hơi đổi, nói tiếp:
- Chính là mẹ anh!
Người Hàn Cẩn Du hơi cứng ngắc, anh mím môi nhìn Hứa Sơ Sơ, không lên tiếng đáp lại.
Hứa Sơ Sơ cười lạnh lùng, phun ra mấy câu:
- Nếu như em biết năm đó mẹ anh có tham gia vào chuyện của Lệ Lệ, bắt ép cậu ấy đi đến con đường cùng, em nhất định... sẽ không tha cho bà ta!
Hàn Cẩn Du nghe vậy, liền nói:
- Em....
Nhưng lời chưa thốt ra hết Hứa Sơ Sơ đã nhanh chóng cắt ngang:
- Em sợ anh, đó là sự thật, Nhưng không có nghĩa em cũng sợ mẹ của anh. Vậy nên, nếu như thật sự có chuyện gì, dù anh có tức giận với em như thế nào, em có sợ anh như thế nào, thì... em vẫn phải bắt bà ta trả giá. Hãy cầu mong mẹ anh không có dính líu gì đến chuyện năm đó, học trưởng Hàn, bằng không..... anh biết đấy, vì Lệ Lệ, chuyện gì em cũng dám làm!
Ánh mắt Hứa Sơ Sơ lóe lên, cô tiến thêm một bước đến trước mặt Hàn Cẩn Du, lên tiếng:
- Em sẽ cho anh thấy, cái giá khi đã làm Lệ Lệ phải đau khổ so với 3 năm trước..... đắt đến mức nào!
Nói rồi, Hứa Sơ Sơ dời tầm mắt, sải chân bước đi, hướng người đến một nơi khác. Mục tiêu ngày hôm nay của cô.... cô đã tìm thấy rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.