Chương 205: Em Sẽ Luôn Ủng Hộ Anh!
PJH
12/09/2019
Ôm một lúc, Thời Cảnh Thường mới thả Hứa Sơ Sơ ra, anh nhìn cô cúi đầu, cười thầm đưa tay xoa má cô, nói:
- Đừng lo nữa, tôi có thể làm được, em tin tôi chứ?
Hứa Sơ Sơ mím môi, cô ngẩng đầu, cười cong mắt đáp lại:
- Có, em tin anh mà! Em tin anh nhất định có thể là được, Thời Cảnh Thường luôn là giỏi nhất!
Thời Cảnh Thường nghe lời nói của cô, đưa tay lên véo má mềm mại, nói:
- Ngoan lắm! Vào ăn cơm thôi, tôi đang đợi em về ăn cơm đấy!
Nói xong, anh thả người Hứa Sơ Sơ ra, anh quay lưng đi vào trong, nhưng ngay lúc đó, đột nhiên cô liền chạy đến, một lần nữa dang tay ra, ôm lấy eo anh.
Thời Cảnh Thường trong thoáng chốc đứng sựng lại, anh liếc nhìn Hứa Sơ Sơ, gọi:
- Sơ Sơ?
Hứa Sơ Sơ áp mặt vào lưng anh, lưng anh thật rộng, cũng thật ấm, nó làm cô thoải mái, không muốn buông tay.
- Thời Cảnh Thường! - Cô lên tiếng nói.
Nghe tiếng gọi của cô, anh hơi quay đầu, dùng giọng mũi đáp:
- Hửm?
Thế nhưng, trái với những gì anh nghĩ, Hứa Sơ Sơ không nói gì tiếp theo, chỉ lặp lại:
- Thời Cảnh Thường! Thời Cảnh Thường!!
Thời Cảnh Thường: "..."
Con bé này hôm nay sao lạ vậy? Nó bị gì hả? Hay là... đang muốn làm nũng với anh?
Đang sy nghĩ ngẩn ngơ, Thời Cảnh Thường bỗng nghe tiếng Hứa Sơ Sơ nói, trong đêm tối, giọng của cô nhẹ nhàng mà dịu dàng đến kì lạ:
- Thời Cảnh Thường! Em ... sẽ luôn ủng hộ anh, dù là anh quyết định làm điều gì, vậy nên... đừng lo lắng nhé, vì em luôn đứng phía sau!
Thời Cảnh Thường, Hứa Sơ Sơ em không thể nói gì với anh, nhưng mà... em có thể giúp anh, giúp anh không phải gặp khó khăn nữa.
Em không thể sợ hãi, cũng không được phép sợ hãi, lần này sơ suất là do em, em nhất định sẽ gánh chịu tất cả.
Nếu như anh đã không thể thấy được người đàn bà đó đứng núp trong bóng tối, chực chờ đâm sau lưng anh, vậy thì... hãy để em làm con mắt của anh, đứng phía sau anh, bảo vệ anh, được không?
Em sẽ là khiên chắn cho anh, âm thầm bảo vệ anh, nhé?
Cuộc đối đầu này, là cô chủ trương tự chiến đấu, vậy nên, cô tuyệt đối không thể để Hà Như làm tổn thương đến Thời Cảnh Thường. Nhất định.... không cho bà ta làm hại anh....
Hứa Sơ Sơ ôm chặt vòng eo của Thời Cảnh Thường ánh mắt cô kiên quyết, trong đầu như vang vẳng câu nói của Sở Bắc:
- Sơ Sơ, bây giờ việc khôi phục Hà gia không chỉ là trách nhiệm hay là nghĩa vụ của Hà Như nữa, nó đã trở thành mục đích sống của bà ta. Vì điều đó, bà ta có thể làm bất cứ thứ gì, kể cả việc lợi dụng cháu ruột của mình! Chỉ khi con một đường giết chết người đàn bà đó, chặt đứng mầm sống trong bà ta, dã tâm mới có thể cùng chôn theo xuống mồ.
Cô... đã sẵn sàng rồi!!
Thời Cảnh Thường chớp mắt, nghe giọng nói thâm tình của Hứa Sơ Sơ, đáy lòng nỗi lên từng cơn sóng nhỏ.
Vốn muốn định quay lại ôm cô, nhưng khi tay chỉ vừa mới lướt xuống, đã thấy một mảng ươn ướt.
Thời Cảnh Thường cúi đầu, nhíu mày lên tiếng:
- Sơ Sơ, tại sao em lại bị thương?
- Đừng lo nữa, tôi có thể làm được, em tin tôi chứ?
Hứa Sơ Sơ mím môi, cô ngẩng đầu, cười cong mắt đáp lại:
- Có, em tin anh mà! Em tin anh nhất định có thể là được, Thời Cảnh Thường luôn là giỏi nhất!
Thời Cảnh Thường nghe lời nói của cô, đưa tay lên véo má mềm mại, nói:
- Ngoan lắm! Vào ăn cơm thôi, tôi đang đợi em về ăn cơm đấy!
Nói xong, anh thả người Hứa Sơ Sơ ra, anh quay lưng đi vào trong, nhưng ngay lúc đó, đột nhiên cô liền chạy đến, một lần nữa dang tay ra, ôm lấy eo anh.
Thời Cảnh Thường trong thoáng chốc đứng sựng lại, anh liếc nhìn Hứa Sơ Sơ, gọi:
- Sơ Sơ?
Hứa Sơ Sơ áp mặt vào lưng anh, lưng anh thật rộng, cũng thật ấm, nó làm cô thoải mái, không muốn buông tay.
- Thời Cảnh Thường! - Cô lên tiếng nói.
Nghe tiếng gọi của cô, anh hơi quay đầu, dùng giọng mũi đáp:
- Hửm?
Thế nhưng, trái với những gì anh nghĩ, Hứa Sơ Sơ không nói gì tiếp theo, chỉ lặp lại:
- Thời Cảnh Thường! Thời Cảnh Thường!!
Thời Cảnh Thường: "..."
Con bé này hôm nay sao lạ vậy? Nó bị gì hả? Hay là... đang muốn làm nũng với anh?
Đang sy nghĩ ngẩn ngơ, Thời Cảnh Thường bỗng nghe tiếng Hứa Sơ Sơ nói, trong đêm tối, giọng của cô nhẹ nhàng mà dịu dàng đến kì lạ:
- Thời Cảnh Thường! Em ... sẽ luôn ủng hộ anh, dù là anh quyết định làm điều gì, vậy nên... đừng lo lắng nhé, vì em luôn đứng phía sau!
Thời Cảnh Thường, Hứa Sơ Sơ em không thể nói gì với anh, nhưng mà... em có thể giúp anh, giúp anh không phải gặp khó khăn nữa.
Em không thể sợ hãi, cũng không được phép sợ hãi, lần này sơ suất là do em, em nhất định sẽ gánh chịu tất cả.
Nếu như anh đã không thể thấy được người đàn bà đó đứng núp trong bóng tối, chực chờ đâm sau lưng anh, vậy thì... hãy để em làm con mắt của anh, đứng phía sau anh, bảo vệ anh, được không?
Em sẽ là khiên chắn cho anh, âm thầm bảo vệ anh, nhé?
Cuộc đối đầu này, là cô chủ trương tự chiến đấu, vậy nên, cô tuyệt đối không thể để Hà Như làm tổn thương đến Thời Cảnh Thường. Nhất định.... không cho bà ta làm hại anh....
Hứa Sơ Sơ ôm chặt vòng eo của Thời Cảnh Thường ánh mắt cô kiên quyết, trong đầu như vang vẳng câu nói của Sở Bắc:
- Sơ Sơ, bây giờ việc khôi phục Hà gia không chỉ là trách nhiệm hay là nghĩa vụ của Hà Như nữa, nó đã trở thành mục đích sống của bà ta. Vì điều đó, bà ta có thể làm bất cứ thứ gì, kể cả việc lợi dụng cháu ruột của mình! Chỉ khi con một đường giết chết người đàn bà đó, chặt đứng mầm sống trong bà ta, dã tâm mới có thể cùng chôn theo xuống mồ.
Cô... đã sẵn sàng rồi!!
Thời Cảnh Thường chớp mắt, nghe giọng nói thâm tình của Hứa Sơ Sơ, đáy lòng nỗi lên từng cơn sóng nhỏ.
Vốn muốn định quay lại ôm cô, nhưng khi tay chỉ vừa mới lướt xuống, đã thấy một mảng ươn ướt.
Thời Cảnh Thường cúi đầu, nhíu mày lên tiếng:
- Sơ Sơ, tại sao em lại bị thương?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.