Chương 295: Gặp Lại Nhã Lệ!
PJH
16/09/2019
Thời Cảnh Thường được đưa đến bệnh viện
trung tâm Bắc Kinh, anh được chuẩn đoán là mất máu nhiều và
vết thương bị nhiễm trùng nghiêm trọng.
Đôi ngũ bác sĩ tốt nhất được Sở Bắc điều động nhanh chóng xử lí vết thương cho anh, rồi chuyển anh về phòng VIP.
Hứa Sơ Sơ ngồi trên ghế, cô nhìn người đàn ông nằm trên giường, ánh mắt vẫn bình thản không gợn sóng.
Đến khi cửa phòng được mở ra, một thân hình tiến vào, nhìn thấy cô liền thốt lên:
- Hứa Sơ Sơ!
Hứa Sơ Sơ nghe tiếng gọi mình, cô quay đầu nhìn lại, chợt thấy Nhã Lệ đang đứng trước cửa.
Đứng lên, Hứa Sơ Sơ nhìn cô ta, lên tiếng:
- Nhìn thấy tôi, ngạc nhiên đến vậy sao?
Nhã Lệ nhíu mày, không nghĩ tới Hứa Sơ Sơ lại có mắt trong phòng Thời Cảnh Thường, bèn hỏi:
- Không phải cô đã chết rồi sao? Làm thế nào lại có thể xuất hiện ở đây?
Hứa Sơ Sơ nhướn mày, không nhanh không chậm đáp:
- À, vậy ra chị nghĩ như vậy hả? Có lẽ chị phải thất vọng rồi, tôi chưa chết!
Nhã Lệ cắn môi, đứng lặng nhìn Hứa Sơ Sơ, 3 năm trước, sau vụ thảm sát đẫm máu của Hứa gia, cô chưa từng gặp lại Hứa Sơ Sơ, cũng không nghe tin tức gì, vậy nên cứ nghĩ rằng cô đã chết, không ngờ....
Hứa Sơ Sơ liếc nhìn tập giấy trên tay Nhã Lệ, hơi lùi bước, lên tiếng:
- Chị đến kiểm tra tình hình của Thời Cảnh Thường sao? Vào đi!
Nhã Lệ sửng sốt, có chút cứng nhắc tiến về phía trước. Hứa Sơ Sơ thay đổi cách xưng hô rồi sao? Lúc trước cứ luôn miệng gọi "chú", bây giờ thì lại gọi thẳng tên rồi!
Nhã Lệ nhìn Hứa Sơ Sơ, cứ cảm thấy cô khác đi nhiều, bèn hỏi:
- Cô... nếu như chưa chết, vì sao 3 năm trước lại biến mất tăm như vậy? Cô đã ở đâu?
Hứa Sơ Sơ chớp mắt, khuôn mặt càng lạnh nhạt, đáp:
- Sao chị lại muốn hỏi việc đó? Tôi ở đâu cũng cần phải báo cáo với chị à?Chị nên hoàn thành công việc của mình rồi rời đi hơn là ở đây truy hỏi vấn đề cá nhân này đấy!
Nhã Lệ bị câu nói của Hứa Sơ Sơ chặn họng, nhất thời tức giận lớn tiếng:
- Hứa Sơ Sơ, em nói vậy là có ý gì? Chị cũng chỉ quan tâm em mà thôi!
Hứa Sơ Sơ nghe liền nhíu mày, cô nhếch môi, đáp:
- Quan tâm? Từ khi nào tôi với chị thân nhau đến mức dùng hai từ này? Chị quan tâm hay tò mò, chính bản thân chị hiểu nhất mà!
Nhã Lệ càng tức giận hơn, cô ta càng nhìn Hứa Sơ Sơ càng cảm thấy khó chịu, lên tiếng nói:
- Em ở đâu 3 năm trời, bây giờ lại trở lại, là muốn về bên cạnh Thời Cảnh Thường sao? Em hại anh ấy còn cảm thấy chưa đủ nữa à? Rốt cuộc phải làm thế nào thì em mới buông tha cho anh ấy đây??
Hứa Sơ Sơ chau mày càng chặt, cô nhìn Nhã Lệ, lạnh giọng cảnh cáo:
- Nhã Lệ, tôi yêu cầu chị nói chuyện tôn trọng tôi một chút, còn dám xúc phạm tôi nữa, tôi sẽ kiện chị đến mức không giữ nổi cái vị trí này nữa đấy!
- Hơn nữa, tôi đi đâu hay quay về đây làm gì, chưa tới phiên chị bận tâm, đây là việc giữa tôi và Thời Cảnh Thường càng không cần đến "người ngoài" như chị lên tiếng nói vào!
Nhã Lệ mím môi, tức giận nhìn Hứa Sơ Sơ trước mặt, từng câu từng chữ của cô ấy đều làm cô không cách nào phản bác được.
Hứa Sơ Sơ không ngần ngại đối mắt Nhã Lệ, thậm chí còn lên tiếng nói:
- Nhã Lệ, chị vẫn giống hệt 3 năm trước nhỉ? Không bỏ ý định muốn được ở bên cạnh Thời Cảnh Thường?
Đôi ngũ bác sĩ tốt nhất được Sở Bắc điều động nhanh chóng xử lí vết thương cho anh, rồi chuyển anh về phòng VIP.
Hứa Sơ Sơ ngồi trên ghế, cô nhìn người đàn ông nằm trên giường, ánh mắt vẫn bình thản không gợn sóng.
Đến khi cửa phòng được mở ra, một thân hình tiến vào, nhìn thấy cô liền thốt lên:
- Hứa Sơ Sơ!
Hứa Sơ Sơ nghe tiếng gọi mình, cô quay đầu nhìn lại, chợt thấy Nhã Lệ đang đứng trước cửa.
Đứng lên, Hứa Sơ Sơ nhìn cô ta, lên tiếng:
- Nhìn thấy tôi, ngạc nhiên đến vậy sao?
Nhã Lệ nhíu mày, không nghĩ tới Hứa Sơ Sơ lại có mắt trong phòng Thời Cảnh Thường, bèn hỏi:
- Không phải cô đã chết rồi sao? Làm thế nào lại có thể xuất hiện ở đây?
Hứa Sơ Sơ nhướn mày, không nhanh không chậm đáp:
- À, vậy ra chị nghĩ như vậy hả? Có lẽ chị phải thất vọng rồi, tôi chưa chết!
Nhã Lệ cắn môi, đứng lặng nhìn Hứa Sơ Sơ, 3 năm trước, sau vụ thảm sát đẫm máu của Hứa gia, cô chưa từng gặp lại Hứa Sơ Sơ, cũng không nghe tin tức gì, vậy nên cứ nghĩ rằng cô đã chết, không ngờ....
Hứa Sơ Sơ liếc nhìn tập giấy trên tay Nhã Lệ, hơi lùi bước, lên tiếng:
- Chị đến kiểm tra tình hình của Thời Cảnh Thường sao? Vào đi!
Nhã Lệ sửng sốt, có chút cứng nhắc tiến về phía trước. Hứa Sơ Sơ thay đổi cách xưng hô rồi sao? Lúc trước cứ luôn miệng gọi "chú", bây giờ thì lại gọi thẳng tên rồi!
Nhã Lệ nhìn Hứa Sơ Sơ, cứ cảm thấy cô khác đi nhiều, bèn hỏi:
- Cô... nếu như chưa chết, vì sao 3 năm trước lại biến mất tăm như vậy? Cô đã ở đâu?
Hứa Sơ Sơ chớp mắt, khuôn mặt càng lạnh nhạt, đáp:
- Sao chị lại muốn hỏi việc đó? Tôi ở đâu cũng cần phải báo cáo với chị à?Chị nên hoàn thành công việc của mình rồi rời đi hơn là ở đây truy hỏi vấn đề cá nhân này đấy!
Nhã Lệ bị câu nói của Hứa Sơ Sơ chặn họng, nhất thời tức giận lớn tiếng:
- Hứa Sơ Sơ, em nói vậy là có ý gì? Chị cũng chỉ quan tâm em mà thôi!
Hứa Sơ Sơ nghe liền nhíu mày, cô nhếch môi, đáp:
- Quan tâm? Từ khi nào tôi với chị thân nhau đến mức dùng hai từ này? Chị quan tâm hay tò mò, chính bản thân chị hiểu nhất mà!
Nhã Lệ càng tức giận hơn, cô ta càng nhìn Hứa Sơ Sơ càng cảm thấy khó chịu, lên tiếng nói:
- Em ở đâu 3 năm trời, bây giờ lại trở lại, là muốn về bên cạnh Thời Cảnh Thường sao? Em hại anh ấy còn cảm thấy chưa đủ nữa à? Rốt cuộc phải làm thế nào thì em mới buông tha cho anh ấy đây??
Hứa Sơ Sơ chau mày càng chặt, cô nhìn Nhã Lệ, lạnh giọng cảnh cáo:
- Nhã Lệ, tôi yêu cầu chị nói chuyện tôn trọng tôi một chút, còn dám xúc phạm tôi nữa, tôi sẽ kiện chị đến mức không giữ nổi cái vị trí này nữa đấy!
- Hơn nữa, tôi đi đâu hay quay về đây làm gì, chưa tới phiên chị bận tâm, đây là việc giữa tôi và Thời Cảnh Thường càng không cần đến "người ngoài" như chị lên tiếng nói vào!
Nhã Lệ mím môi, tức giận nhìn Hứa Sơ Sơ trước mặt, từng câu từng chữ của cô ấy đều làm cô không cách nào phản bác được.
Hứa Sơ Sơ không ngần ngại đối mắt Nhã Lệ, thậm chí còn lên tiếng nói:
- Nhã Lệ, chị vẫn giống hệt 3 năm trước nhỉ? Không bỏ ý định muốn được ở bên cạnh Thời Cảnh Thường?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.