Chương 70: Hai Kẻ Ngốc!
PJH
08/09/2019
Hứa Sơ Sơ cắn môi, một giọt nước mắt lăn
dài trên má, cô biết mọi chuyện liên quan tới Mạc Lệ, nhưng cô
không ngăn cản, là bởi vì cô biết, cậu ấy không bao giờ làm
được thứ đó.
Cậu ấy như bao cô gái Trung Quốc khác, có thể yêu, có thể hôn, cũng có thể cởi áo, nhưng... duy nhất cậu ấy không thể làm tình! Bởi vì.... người đàn ông đó đơn giản... không phải là Hàn Cẩn Du!!
Hứa Sơ Sơ nhìn xuống người đàn ông, anh vẫn cúi thấp đầu, tay chống lên đầu gối, không lên tiếng.
Cô nhìn mái tóc đen che đi cả khuôn mặt anh, hỏi:
- Anh có biết, tại sao... cậu ấy lại muốn hôn những người đàn ông đó không? Allen, Peter, Ahnam, Halun..... những tên trai bao nổi tiếng nhất đất Bắc Kinh này?
Hàn Cẩn Du lựa chọn im lặng, vẫn không nói. Nhưng Hứa Sơ Sơ biết, anh đang nghe điều này....
- Không phải vì bọn họ đẹp trai, cũng không phải vì bọn họ làm cô ấy thấy vui, mà là bởi vì... bọn họ là người mà anh đã lựa chọn...
- Anh nói anh yêu đàn ông, và.... cô gái tên Mạc Lệ năm 17 tuổi ấy, đã thật sự tin là thực.....
- Người con gái ngốc ngếch đó, chính là vì muốn tìm kiếm thử, trên bản thân những người đàn ông cậu ấy hôn, nó có vị như thế nào, có mùi hương như thế nào, có khác khi anh hôn cậu ấy hay không.... chỉ vì những thứ đó mà Lệ Lệ đã... hi sinh cả sự tự tôn của mình, để làm...
- Cậu ấy đơn giản chỉ là muốn biết, rốt cuộc cậu ấy không giống đàn ông ở điểm nào, mà.. anh lại chọn đàn ông... thay vì... chọn cậu ấy....
- Thật... là ngốc mà!!
Nước mắt Hứa Sơ Sơ lại rơi, rơi khi nói câu cuối cùng ấy, cô mím môi, ngăn tiếng nấc cất lên, hơi run nói tiếp:
- Nếu như năm ấy, anh không lừa cậu ấy như vậy.... Lệ Lệ... đã không thành ra như bây giờ, mà anh... cũng không làm cậu ấy ra như bây giờ...
- Anh xâm phạm cậu ấy, vết máu đỏ anh có thấy không? Hay là anh hóa điên mà không nhìn thấy?
Hàn Cẩn Du bây giờ mới ngước mặt lên, anh nhìn trên tay cô, nơi đó... có dính máu.....
Im lặng... vẫn là lựa chọn im lặng.
Hứa Sơ Sơ cúi mặt, lau đi những giọt nước mắt, sau đó đứng thẳng người, lên tiếng nói lời cuối:
- Vốn dĩ em thấy cậu ấy đã rất ngốc rồi, bây giờ nhìn thấy anh...mới biết anh còn ngốc hơn! Em thật sự rất tò mò..... anh biết được sự thật rồi... sẽ làm như thế nào...
Nói xong, cô quay người đi ra khỏi phòng, không muốn nán lại nữa, nhưng như quên thứ gì đó, chân cô lại dừng lại..... mím môi nói một câu:
- Lần này em là vì cái ngốc của hai người mà bỏ qua, em sẽ cho anh thêm một cơ hội nữa, học trưởng...... nếu anh còn làm tổn thương câu ấy ....
Vế sau, Hứa Sơ Sơ không nói ra, nhưng cô biết, Hàn Cẩn Du hiểu được. Giới hạn của cô.... chỉ có thể nhân nhượng cho anh ta.... tới đây thôi!!
*Một người con gái khi đã yêu một ai đó thật lòng, không cần biết mình đã khóa môi bao nhiêu thằng đàn ông, cũng không cần biết mình cởi áo trước mặt bao nhiêu người, điều cô ấy để ý, chỉ có trinh tiết! Giữ được cho người cô ấy yêu thật lòng, mới là cô gái chung tình nhất*
Cậu ấy như bao cô gái Trung Quốc khác, có thể yêu, có thể hôn, cũng có thể cởi áo, nhưng... duy nhất cậu ấy không thể làm tình! Bởi vì.... người đàn ông đó đơn giản... không phải là Hàn Cẩn Du!!
Hứa Sơ Sơ nhìn xuống người đàn ông, anh vẫn cúi thấp đầu, tay chống lên đầu gối, không lên tiếng.
Cô nhìn mái tóc đen che đi cả khuôn mặt anh, hỏi:
- Anh có biết, tại sao... cậu ấy lại muốn hôn những người đàn ông đó không? Allen, Peter, Ahnam, Halun..... những tên trai bao nổi tiếng nhất đất Bắc Kinh này?
Hàn Cẩn Du lựa chọn im lặng, vẫn không nói. Nhưng Hứa Sơ Sơ biết, anh đang nghe điều này....
- Không phải vì bọn họ đẹp trai, cũng không phải vì bọn họ làm cô ấy thấy vui, mà là bởi vì... bọn họ là người mà anh đã lựa chọn...
- Anh nói anh yêu đàn ông, và.... cô gái tên Mạc Lệ năm 17 tuổi ấy, đã thật sự tin là thực.....
- Người con gái ngốc ngếch đó, chính là vì muốn tìm kiếm thử, trên bản thân những người đàn ông cậu ấy hôn, nó có vị như thế nào, có mùi hương như thế nào, có khác khi anh hôn cậu ấy hay không.... chỉ vì những thứ đó mà Lệ Lệ đã... hi sinh cả sự tự tôn của mình, để làm...
- Cậu ấy đơn giản chỉ là muốn biết, rốt cuộc cậu ấy không giống đàn ông ở điểm nào, mà.. anh lại chọn đàn ông... thay vì... chọn cậu ấy....
- Thật... là ngốc mà!!
Nước mắt Hứa Sơ Sơ lại rơi, rơi khi nói câu cuối cùng ấy, cô mím môi, ngăn tiếng nấc cất lên, hơi run nói tiếp:
- Nếu như năm ấy, anh không lừa cậu ấy như vậy.... Lệ Lệ... đã không thành ra như bây giờ, mà anh... cũng không làm cậu ấy ra như bây giờ...
- Anh xâm phạm cậu ấy, vết máu đỏ anh có thấy không? Hay là anh hóa điên mà không nhìn thấy?
Hàn Cẩn Du bây giờ mới ngước mặt lên, anh nhìn trên tay cô, nơi đó... có dính máu.....
Im lặng... vẫn là lựa chọn im lặng.
Hứa Sơ Sơ cúi mặt, lau đi những giọt nước mắt, sau đó đứng thẳng người, lên tiếng nói lời cuối:
- Vốn dĩ em thấy cậu ấy đã rất ngốc rồi, bây giờ nhìn thấy anh...mới biết anh còn ngốc hơn! Em thật sự rất tò mò..... anh biết được sự thật rồi... sẽ làm như thế nào...
Nói xong, cô quay người đi ra khỏi phòng, không muốn nán lại nữa, nhưng như quên thứ gì đó, chân cô lại dừng lại..... mím môi nói một câu:
- Lần này em là vì cái ngốc của hai người mà bỏ qua, em sẽ cho anh thêm một cơ hội nữa, học trưởng...... nếu anh còn làm tổn thương câu ấy ....
Vế sau, Hứa Sơ Sơ không nói ra, nhưng cô biết, Hàn Cẩn Du hiểu được. Giới hạn của cô.... chỉ có thể nhân nhượng cho anh ta.... tới đây thôi!!
*Một người con gái khi đã yêu một ai đó thật lòng, không cần biết mình đã khóa môi bao nhiêu thằng đàn ông, cũng không cần biết mình cởi áo trước mặt bao nhiêu người, điều cô ấy để ý, chỉ có trinh tiết! Giữ được cho người cô ấy yêu thật lòng, mới là cô gái chung tình nhất*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.