Chương 293: Hứa Sơ Sơ Là Không Buông Bỏ Được Chính Mình!
PJH
16/09/2019
Tưởng Vy Vy nghiêng đầu ôm chặt lấy người Sở Bắc, ánh mắt cô buồn rầu, lên tiếng:
- A Bắc, chúng ta không làm được gì thật sao? Em cảm thấy rất khó chịu, không giúp được hai người họ, bản thân càng khó chịu hơn!
Sở Bắc chớp mắt, ngón tay xoa xoa mái tóc cô, đáp:
- Điều gì làm anh cũng đều làm rồi. đây là ân oán giữa hai đứa nó, cũng là ân oán giữa hai nhà Hứa gia và Thời gia, Tô gia chúng ta không thể giúp được gì, thật đấy!
Ân oán là xuất phát từ các đời trước, nói giải một cái cũng không phải dễ, nếu không, làm sao còn dây dưa đến đời của Hứa Sơ Sơ?
Trách chỉ trách hai người đó sinh nhầm chỗ, yêu nhầm người, thích sai thời điểm, còn lại... chẳng thể trách ai cả!
Tưởng Vy Vy ôm chặt Sở Bắc, cô vùi đầu vào vai anh, nói:
- Em không thích như vậy, không thích hai chúng nó cứ đấu với nhau như vậy chút nào, em thích cả hai đều như trước kia hơn, vui vẻ biết mấy!
Ánh mắt Sở Bắc hơi đổi, nhưng không lên tiếng đáp lại. Kì thực... chuyện đã qua rồi, đâu phải cứ muốn là có thể quay về. Hứa Sơ Sơ đã bị thương, Thời Cảnh Thường cũng thay đổi, Hứa gia đã lụi tàn, Thời gia cũng đã trở lại, bây giờ... còn gì có thể thay đổi để quay trở về điểm bắt đầu nữa sao?
Nói không cũng không phải không có, nói có cũng không phải dễ dàng làm được, bây giờ, chỉ có thể trông mong vào đoạn nghiệt duyên của Hứa Sơ Sơ và Thời Cảnh Thường mà thôi!
Sở Bắc ôm lấy Tưởng Vy Vy, kéo cô sát vào lòng mình, lên tiếng:
- Em yên tâm, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi!
Việc còn lại mà anh trông chờ nhất, không phải Thời Cảnh Thường, mà chính là Hứa Sơ Sơ. Cô là mấu chốt và cũng là nút thắt duy nhất của bi kịch này!
Thứ mà cô đem về đây không phải là hận thù, cũng không phải là tình cảm. Thứ khiến cô từ cõi chết trở về, không phải là Hứa gia, cũng không phải là sự oán hận. Điều làm Hứa Sơ Sơ khổ tâm, là không buông bỏ được chính bản thân mình!
Là cô tự ép mình vào khuôn khổ, tự ép mình tiếp nhận nỗi đau, thù hận,. Chỉ khi nào cô thật sự mở rộng được trái tim mình, nghĩ theo một hướng khác, lúc đó, sự việc mới có thể chuyển biến tốt hơn!
----------------...--------------...--------
Sáng hôm sau, Sở Bắc đem theo người đến vực, nhanh chóng tìm kiếm và cứu thoát Hứa Sơ Sơ cùng Thời Cảnh Thường.
Ngồi trên chuyên cơ, Hứa Sơ Sơ dựa đầu lên thành cửa sổ, nhìn bên ngoài, im lặng không phát ra tiếng động.
Thời Cảnh Thường ngồi đối diện cô, cũng lẳng lặng nhìn theo, không lên tiếng nói gì.
Kể từ nụ hôn đêm qua, cùng lời tỏ tình của anh, Hứa Sơ Sơ đến bây giờ chưa mở miệng nói câu nào. Cô cứ im lặng như vậy, ánh mắt rất bình thường, không gợn chút sóng.
Cô đang nghĩ gì, thực tâm... anh không biết!
Đang đắn đo, đột nhiên mắt Thời Cảnh Thường mờ đi, trán anh toát mồ hôi hột, môi cũng trắng bệch, thở dốc.
Vốn nghĩ sẽ chịu đựng được đến lúc xuống máy bay, nhưng có lẽ... là không nổi rồi!
Tay Thời Cảnh Thường nắm chặt lấy vai, cuối cùng không thể cầm cự mà ngã rầm xuống ghế.
Trước khi ngất đi, điều cuối cùng mà anh còn nhìn thấy, chính là Hứa Sơ Sơ chậm rãi nhìn qua, trong ánh mắt... bình thản không rối loạn...
- A Bắc, chúng ta không làm được gì thật sao? Em cảm thấy rất khó chịu, không giúp được hai người họ, bản thân càng khó chịu hơn!
Sở Bắc chớp mắt, ngón tay xoa xoa mái tóc cô, đáp:
- Điều gì làm anh cũng đều làm rồi. đây là ân oán giữa hai đứa nó, cũng là ân oán giữa hai nhà Hứa gia và Thời gia, Tô gia chúng ta không thể giúp được gì, thật đấy!
Ân oán là xuất phát từ các đời trước, nói giải một cái cũng không phải dễ, nếu không, làm sao còn dây dưa đến đời của Hứa Sơ Sơ?
Trách chỉ trách hai người đó sinh nhầm chỗ, yêu nhầm người, thích sai thời điểm, còn lại... chẳng thể trách ai cả!
Tưởng Vy Vy ôm chặt Sở Bắc, cô vùi đầu vào vai anh, nói:
- Em không thích như vậy, không thích hai chúng nó cứ đấu với nhau như vậy chút nào, em thích cả hai đều như trước kia hơn, vui vẻ biết mấy!
Ánh mắt Sở Bắc hơi đổi, nhưng không lên tiếng đáp lại. Kì thực... chuyện đã qua rồi, đâu phải cứ muốn là có thể quay về. Hứa Sơ Sơ đã bị thương, Thời Cảnh Thường cũng thay đổi, Hứa gia đã lụi tàn, Thời gia cũng đã trở lại, bây giờ... còn gì có thể thay đổi để quay trở về điểm bắt đầu nữa sao?
Nói không cũng không phải không có, nói có cũng không phải dễ dàng làm được, bây giờ, chỉ có thể trông mong vào đoạn nghiệt duyên của Hứa Sơ Sơ và Thời Cảnh Thường mà thôi!
Sở Bắc ôm lấy Tưởng Vy Vy, kéo cô sát vào lòng mình, lên tiếng:
- Em yên tâm, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi!
Việc còn lại mà anh trông chờ nhất, không phải Thời Cảnh Thường, mà chính là Hứa Sơ Sơ. Cô là mấu chốt và cũng là nút thắt duy nhất của bi kịch này!
Thứ mà cô đem về đây không phải là hận thù, cũng không phải là tình cảm. Thứ khiến cô từ cõi chết trở về, không phải là Hứa gia, cũng không phải là sự oán hận. Điều làm Hứa Sơ Sơ khổ tâm, là không buông bỏ được chính bản thân mình!
Là cô tự ép mình vào khuôn khổ, tự ép mình tiếp nhận nỗi đau, thù hận,. Chỉ khi nào cô thật sự mở rộng được trái tim mình, nghĩ theo một hướng khác, lúc đó, sự việc mới có thể chuyển biến tốt hơn!
----------------...--------------...--------
Sáng hôm sau, Sở Bắc đem theo người đến vực, nhanh chóng tìm kiếm và cứu thoát Hứa Sơ Sơ cùng Thời Cảnh Thường.
Ngồi trên chuyên cơ, Hứa Sơ Sơ dựa đầu lên thành cửa sổ, nhìn bên ngoài, im lặng không phát ra tiếng động.
Thời Cảnh Thường ngồi đối diện cô, cũng lẳng lặng nhìn theo, không lên tiếng nói gì.
Kể từ nụ hôn đêm qua, cùng lời tỏ tình của anh, Hứa Sơ Sơ đến bây giờ chưa mở miệng nói câu nào. Cô cứ im lặng như vậy, ánh mắt rất bình thường, không gợn chút sóng.
Cô đang nghĩ gì, thực tâm... anh không biết!
Đang đắn đo, đột nhiên mắt Thời Cảnh Thường mờ đi, trán anh toát mồ hôi hột, môi cũng trắng bệch, thở dốc.
Vốn nghĩ sẽ chịu đựng được đến lúc xuống máy bay, nhưng có lẽ... là không nổi rồi!
Tay Thời Cảnh Thường nắm chặt lấy vai, cuối cùng không thể cầm cự mà ngã rầm xuống ghế.
Trước khi ngất đi, điều cuối cùng mà anh còn nhìn thấy, chính là Hứa Sơ Sơ chậm rãi nhìn qua, trong ánh mắt... bình thản không rối loạn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.