Chương 49: Không Chỉ Muốn Nói Chuyện!
PJH
06/09/2019
Hứa Sơ Sơ ngồi xuống ghế, cô nhìn Hà Như trước mặt có chút ngứa mắt chịu không nổi.
Cô vốn không ưa bà ta, thậm chí nếu nói là ghét bà ta ngay từ cái nhìn đầu tiên cũng không ngoa nữa!
Không một người nào từ bi đến nỗi nhìn thuận mắt người đã chen chân vào gia đình của mình cả, dù cho ba cô không thật sự yêu mẹ cô, thì bọn họ cũng là vợ chồng, không phải sao? Bà ta lấy quyền gì xuất hiện trước mắt cô chứ? Lại còn là danh chính được ba cô đưa vào nhà?
Nói cô ghen tị cũng được, nói cô không cam lòng cũng được, cô chính là như vậy đấy! Cô có quyền kiêu ngạo của mình, càng có quyền cấm đoán một người nào đó, ít nhất là với quyền lực của cô hiện nay. Điều đó hoàn toàn có khả năng!
Hà Như ngồi đối diện Hứa Sơ Sơ, người phục vụ đem ra hai ly nước, cô không gọi gì, Hà Như cũng không gọi, vậy nên chỉ có thể lui vào.
- Bà làm gì ở đây? - Hứa Sơ Sơ chủ động hỏi trước.
Hà Như bình tĩnh nhìn cô, không trả lời câu hỏi đó mà nói:
- Con về nhà đi.... Ba con...
- Đừng gọi tôi bằng xưng hô như vậy, tôi cảnh cáo bà lần thứ 2 đấy! - Hứa Sơ Sơ lạnh giọng lên tiếng.
Hà Như mím môi, nói lại:
- Cháu về nhà đi, đừng trẻ con như vậy, ba cháu rất lo lắng cho cháu đấy!
Hứa Sơ Sơ nhếch môi, đáp:
- Trẻ con? Bà đang nói ai vậy? Tôi bỏ nhà đi là vì tôi không đối mặt được với ba tôi, liên quan gì đến bà? Đừng nói như kiểu bà hiểu tôi như vậy!
Hà Như nhíu mày, sao con bé này xử xự thô lỗ quá vậy? Ở nhà thì khép nép, sao ở ngoài lại độc đoán như thế?
- Bỏ nhà đi không chứng tỏ đẳng cấp của cháu đâu, nó chỉ thể hiện sự ngu ngốc không kiềm chế được cảm xúc của mình thôi! Đừng làm cho những người khác lo lắng cho cháu! - Hà Như cố gắng bình tĩnh nói tiếp.
Hứa Sơ Sơ nhướng mày, lên tiếng trả lời:
- Đẳng cấp? Tôi vốn đã có thứ đó rồi, bà nghĩ việc tôi sinh ra trong Hứa gia là thuộc loại cần đẳng cấp nào nữa sao? Hơn nữa, tôi rời đi là vì tôi muốn tỏ rõ thái độ chống đối ba tôi, không liên quan gì đến việc kiềm chế năng lực của mình cả, nói cũng phải có lí, không cần đúng nhưng ít nhất bà cần biết cách nói có lý sự việc chứ, không phải sao?
Hà Như có chút khó chịu, Hứa Sơ Sơ thật sự nói rất khó nghe, một câu hai câu đều toàn những lời châm chích mỉa mai, đặc biệt là thái độ cực kỳ khinh thường người khác. Tựa như sự kiêu ngạo thoát ra từ trong xương tủy vậy!
- Đừng tỏ ra làm người tốt, tôi không có thời gian nói chuyện với bà đâu, lần sau đừng đến tìm tôi nữa! - Hứa Sơ Sơ lạnh giọng lên tiếng.
Nói xong, cô liền đứng dậy, nhấc chân muốn đi khỏi quán, nhưng đột nhiên, ngay lúc đó, hai vệ sĩ đừng phía ngoài liền chặn cô lại, ngăn cản không cho cô tiến ra ngoài.
Hứa Sơ Sơ nhăn mày, nói:
- Các người làm gì vậy? Mau tránh ra!
Hai người vệ sĩ mặt đơ cứng, đáp:
- Tiểu thư, cô không thể đi!
- Các người đang nói cái gì vây hả? Tại sao tôi không thể ra? - Hứa Sơ Sơ đứng lui lại một bước, hỏi.
Bây giờ, Hà Như mới đứng lên, tiến lại gần chỗ Hứa Sơ Sơ, nói:
- Hôm nay, ta đến không chỉ muốn nói chuyện với cháu đâu!
-------...--------------...------------
Thời Cảnh Thường đang ngồi trong phòng khách, đột nhiên dì Tầm gõ cửa đi vào, nói:
- Thiếu gia, chiếc xe bên ngoài đã đi rồi!
Thời Cảnh Thường nhìn quyển sách trong tay, tùy tiện trả lời:
- Ừm, vậy mở cửa cho Sơ Sơ đi!
Dì Tầm nghe liền đáp:
- Nhưng mà thiếu gia... tiểu thư.. cô ấy... lên xe đó đi luôn rồi!
Cô vốn không ưa bà ta, thậm chí nếu nói là ghét bà ta ngay từ cái nhìn đầu tiên cũng không ngoa nữa!
Không một người nào từ bi đến nỗi nhìn thuận mắt người đã chen chân vào gia đình của mình cả, dù cho ba cô không thật sự yêu mẹ cô, thì bọn họ cũng là vợ chồng, không phải sao? Bà ta lấy quyền gì xuất hiện trước mắt cô chứ? Lại còn là danh chính được ba cô đưa vào nhà?
Nói cô ghen tị cũng được, nói cô không cam lòng cũng được, cô chính là như vậy đấy! Cô có quyền kiêu ngạo của mình, càng có quyền cấm đoán một người nào đó, ít nhất là với quyền lực của cô hiện nay. Điều đó hoàn toàn có khả năng!
Hà Như ngồi đối diện Hứa Sơ Sơ, người phục vụ đem ra hai ly nước, cô không gọi gì, Hà Như cũng không gọi, vậy nên chỉ có thể lui vào.
- Bà làm gì ở đây? - Hứa Sơ Sơ chủ động hỏi trước.
Hà Như bình tĩnh nhìn cô, không trả lời câu hỏi đó mà nói:
- Con về nhà đi.... Ba con...
- Đừng gọi tôi bằng xưng hô như vậy, tôi cảnh cáo bà lần thứ 2 đấy! - Hứa Sơ Sơ lạnh giọng lên tiếng.
Hà Như mím môi, nói lại:
- Cháu về nhà đi, đừng trẻ con như vậy, ba cháu rất lo lắng cho cháu đấy!
Hứa Sơ Sơ nhếch môi, đáp:
- Trẻ con? Bà đang nói ai vậy? Tôi bỏ nhà đi là vì tôi không đối mặt được với ba tôi, liên quan gì đến bà? Đừng nói như kiểu bà hiểu tôi như vậy!
Hà Như nhíu mày, sao con bé này xử xự thô lỗ quá vậy? Ở nhà thì khép nép, sao ở ngoài lại độc đoán như thế?
- Bỏ nhà đi không chứng tỏ đẳng cấp của cháu đâu, nó chỉ thể hiện sự ngu ngốc không kiềm chế được cảm xúc của mình thôi! Đừng làm cho những người khác lo lắng cho cháu! - Hà Như cố gắng bình tĩnh nói tiếp.
Hứa Sơ Sơ nhướng mày, lên tiếng trả lời:
- Đẳng cấp? Tôi vốn đã có thứ đó rồi, bà nghĩ việc tôi sinh ra trong Hứa gia là thuộc loại cần đẳng cấp nào nữa sao? Hơn nữa, tôi rời đi là vì tôi muốn tỏ rõ thái độ chống đối ba tôi, không liên quan gì đến việc kiềm chế năng lực của mình cả, nói cũng phải có lí, không cần đúng nhưng ít nhất bà cần biết cách nói có lý sự việc chứ, không phải sao?
Hà Như có chút khó chịu, Hứa Sơ Sơ thật sự nói rất khó nghe, một câu hai câu đều toàn những lời châm chích mỉa mai, đặc biệt là thái độ cực kỳ khinh thường người khác. Tựa như sự kiêu ngạo thoát ra từ trong xương tủy vậy!
- Đừng tỏ ra làm người tốt, tôi không có thời gian nói chuyện với bà đâu, lần sau đừng đến tìm tôi nữa! - Hứa Sơ Sơ lạnh giọng lên tiếng.
Nói xong, cô liền đứng dậy, nhấc chân muốn đi khỏi quán, nhưng đột nhiên, ngay lúc đó, hai vệ sĩ đừng phía ngoài liền chặn cô lại, ngăn cản không cho cô tiến ra ngoài.
Hứa Sơ Sơ nhăn mày, nói:
- Các người làm gì vậy? Mau tránh ra!
Hai người vệ sĩ mặt đơ cứng, đáp:
- Tiểu thư, cô không thể đi!
- Các người đang nói cái gì vây hả? Tại sao tôi không thể ra? - Hứa Sơ Sơ đứng lui lại một bước, hỏi.
Bây giờ, Hà Như mới đứng lên, tiến lại gần chỗ Hứa Sơ Sơ, nói:
- Hôm nay, ta đến không chỉ muốn nói chuyện với cháu đâu!
-------...--------------...------------
Thời Cảnh Thường đang ngồi trong phòng khách, đột nhiên dì Tầm gõ cửa đi vào, nói:
- Thiếu gia, chiếc xe bên ngoài đã đi rồi!
Thời Cảnh Thường nhìn quyển sách trong tay, tùy tiện trả lời:
- Ừm, vậy mở cửa cho Sơ Sơ đi!
Dì Tầm nghe liền đáp:
- Nhưng mà thiếu gia... tiểu thư.. cô ấy... lên xe đó đi luôn rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.