Chương 307: Không Muốn Phí Thêm Gì Nữa!
PJH
17/09/2019
Hứa Sơ Sơ bất ngờ vì bị đột kích, cô theo bản năng đưa tay lên vùng vẫy, cào cấu vào tay người đang bịt miệng mình.
Túi hoa quả trong tay cô rơi xuống đất, trái cây cũng theo đó rớt ra lăn lóc đến nhiều phía. Ánh mắt Hứa Sơ Sơ liếc nhìn trong gương, chợt phát hiện gương mặt một người đàn ông lạ hoắc.
Cô nhíu mày, không biết mình lại chọc đến người nào nữa. Trước khi ngất đi, Hứa Sơ Sơ vẫn chẳng thể nhận ra kẻ đang bắt cóc mình là ai....
--------....--------....------------....-----------
Thời Cảnh Thường ngồi trên giường, anh với tay vạch áo trên vai mình ra, tháo lớp băng đã dính đẫm máu, vứt nó sang một bên, rồi lấy lớp băng khác đè lên vết thương của mình.
Sở Bắc ngồi khoác tay, anh nhìn Thời Cảnh Thường, không tỏ ra nhiều thái độ, lên tiếng:
- Thế nào, làm được rồi? Tôi không nghĩ là chú sẽ làm nhanh như vậy được đấy!
Khác với khi đối mặt với Hứa Sơ Sơ, ánh mắt Thời Cảnh Thường bây giờ cực kì bình tĩnh, biểu cảm cũng rất lạnh nhạt, anh so với lúc nãy, cứ như hai con người hoàn toàn khác nhau vậy.
Trước câu hỏi của Sở Bắc, tay Thời Cảnh Thường có chút dừng lại, nhưng vài giây sau anh liền tiếp tục, miệng đáp:
- Đã bỏ lỡ một thời gian rồi, nên không thể bỏ lỡ thêm khoảnh khắc nào được nữa!
Ánh mắt Sở Bắc thay đổi, mím môi lên tiếng:
- Dù là như thế nào, lần này con bé trở về, tôi rất không mong chú sẽ làm gì tổn thương đến con bé nữa. Hãy bảo vệ nó thật tốt!
Thời Cảnh Thường chớp mắt, tay vẫn như cũ loạt soạt với vết thương của mình. Anh nhìn Sở Bắc, đáp:
- Không cần anh nhắc, tôi vẫn biết sẽ làm thế nào. Vụ việc của Thẩm Băng, bên anh giải quyết được chưa?
Sở Bắc lắc đầu, trả lời:
- Vụ đó rất khó, đối phương là Kỷ Từ Mặc, các nhà chính trị bên tôi rất nhát, phản đối kịch liệt việc đối đầu. Nói chung là chẳng ra sao cả!
Thời Cảnh Thường cười nhếch môi, anh gài các cúc áo lại với nhau, chẹp miệng nói:
- Anh tôi không phải kẻ dễ đối phó, mềm rắn đều không ăn thua, hơn cả đối đầu với anh ấy không thể chỉ dùng cái đầu!
Sở Bắc: "..."
Không dùng cái đầu thì muốn dùng cái gì? Chẳng lẽ kêu anh vác búa vác kiếm ra đánh tay đôi hả. Như thế còn thua thảm hơn nữa!
Cau mày, Sở Bắc lên tiếng tỏ khó chịu:
- Vậy chú làm đi. Xem thử có dễ như chú đã nói không?
Thời Cảnh Thường nghe anh nói, xua tay kiêu ngạo đáp:
- Là ai lúc đầu vỗ ngực nói làm được, bây giờ khó chịu với ai chứ! Tôi đã bảo để tôi xử lí mà.
Sở Bắc : "..."
Có cảm xúc muốn đánh người!
Ok anh sai, anh nhẫn nhục chịu sai! Được chưa!!!
Sở Bắc im lặng, quyết định không nói gì nữa, anh cảm thấy đến cái chức tổng thống bây giờ cũng không đe dọa được ai nữa rồi.
Xung quanh đều toàn xã hội đen, anh không muốn chơi nữa, anh muốn về nhà với vợ!!!!
Ngay lúc hai bên đang giằng co, cửa được mở ra, một cô y tá đi vào, mang theo bình nước giữ nhiệt và thuốc bước tới chỗ Thời Cảnh Thường, nói:
- Đến giờ uống thuốc rồi.
Thời Cảnh Thường nhìn bình giữ nhiệt, lại quay đầu nhìn phía cửa, không thấy Hứa Sơ Sơ đâu, liền hỏi:
- Y tá, cô lấy bình nước này ở đâu vậy?
Nữ y tá nghe anh hỏi, thành thật trả lời:
- À, cái này là của phòng anh đấy. Tôi thấy nó ở bên cạnh máy nước nóng, trên đó đánh số phòng này, nghĩ là người nhà ra lấy nước nhưng bị quên, nên đem lại vào đây. Là của anh đúng chứ?
Sở Bắc và Thời Cảnh Thường nghe xong, không hẹn mà nhíu mày, cùng lên tiếng hỏi:
- Vậy Hứa Sơ Sơ ở đâu?
Túi hoa quả trong tay cô rơi xuống đất, trái cây cũng theo đó rớt ra lăn lóc đến nhiều phía. Ánh mắt Hứa Sơ Sơ liếc nhìn trong gương, chợt phát hiện gương mặt một người đàn ông lạ hoắc.
Cô nhíu mày, không biết mình lại chọc đến người nào nữa. Trước khi ngất đi, Hứa Sơ Sơ vẫn chẳng thể nhận ra kẻ đang bắt cóc mình là ai....
--------....--------....------------....-----------
Thời Cảnh Thường ngồi trên giường, anh với tay vạch áo trên vai mình ra, tháo lớp băng đã dính đẫm máu, vứt nó sang một bên, rồi lấy lớp băng khác đè lên vết thương của mình.
Sở Bắc ngồi khoác tay, anh nhìn Thời Cảnh Thường, không tỏ ra nhiều thái độ, lên tiếng:
- Thế nào, làm được rồi? Tôi không nghĩ là chú sẽ làm nhanh như vậy được đấy!
Khác với khi đối mặt với Hứa Sơ Sơ, ánh mắt Thời Cảnh Thường bây giờ cực kì bình tĩnh, biểu cảm cũng rất lạnh nhạt, anh so với lúc nãy, cứ như hai con người hoàn toàn khác nhau vậy.
Trước câu hỏi của Sở Bắc, tay Thời Cảnh Thường có chút dừng lại, nhưng vài giây sau anh liền tiếp tục, miệng đáp:
- Đã bỏ lỡ một thời gian rồi, nên không thể bỏ lỡ thêm khoảnh khắc nào được nữa!
Ánh mắt Sở Bắc thay đổi, mím môi lên tiếng:
- Dù là như thế nào, lần này con bé trở về, tôi rất không mong chú sẽ làm gì tổn thương đến con bé nữa. Hãy bảo vệ nó thật tốt!
Thời Cảnh Thường chớp mắt, tay vẫn như cũ loạt soạt với vết thương của mình. Anh nhìn Sở Bắc, đáp:
- Không cần anh nhắc, tôi vẫn biết sẽ làm thế nào. Vụ việc của Thẩm Băng, bên anh giải quyết được chưa?
Sở Bắc lắc đầu, trả lời:
- Vụ đó rất khó, đối phương là Kỷ Từ Mặc, các nhà chính trị bên tôi rất nhát, phản đối kịch liệt việc đối đầu. Nói chung là chẳng ra sao cả!
Thời Cảnh Thường cười nhếch môi, anh gài các cúc áo lại với nhau, chẹp miệng nói:
- Anh tôi không phải kẻ dễ đối phó, mềm rắn đều không ăn thua, hơn cả đối đầu với anh ấy không thể chỉ dùng cái đầu!
Sở Bắc: "..."
Không dùng cái đầu thì muốn dùng cái gì? Chẳng lẽ kêu anh vác búa vác kiếm ra đánh tay đôi hả. Như thế còn thua thảm hơn nữa!
Cau mày, Sở Bắc lên tiếng tỏ khó chịu:
- Vậy chú làm đi. Xem thử có dễ như chú đã nói không?
Thời Cảnh Thường nghe anh nói, xua tay kiêu ngạo đáp:
- Là ai lúc đầu vỗ ngực nói làm được, bây giờ khó chịu với ai chứ! Tôi đã bảo để tôi xử lí mà.
Sở Bắc : "..."
Có cảm xúc muốn đánh người!
Ok anh sai, anh nhẫn nhục chịu sai! Được chưa!!!
Sở Bắc im lặng, quyết định không nói gì nữa, anh cảm thấy đến cái chức tổng thống bây giờ cũng không đe dọa được ai nữa rồi.
Xung quanh đều toàn xã hội đen, anh không muốn chơi nữa, anh muốn về nhà với vợ!!!!
Ngay lúc hai bên đang giằng co, cửa được mở ra, một cô y tá đi vào, mang theo bình nước giữ nhiệt và thuốc bước tới chỗ Thời Cảnh Thường, nói:
- Đến giờ uống thuốc rồi.
Thời Cảnh Thường nhìn bình giữ nhiệt, lại quay đầu nhìn phía cửa, không thấy Hứa Sơ Sơ đâu, liền hỏi:
- Y tá, cô lấy bình nước này ở đâu vậy?
Nữ y tá nghe anh hỏi, thành thật trả lời:
- À, cái này là của phòng anh đấy. Tôi thấy nó ở bên cạnh máy nước nóng, trên đó đánh số phòng này, nghĩ là người nhà ra lấy nước nhưng bị quên, nên đem lại vào đây. Là của anh đúng chứ?
Sở Bắc và Thời Cảnh Thường nghe xong, không hẹn mà nhíu mày, cùng lên tiếng hỏi:
- Vậy Hứa Sơ Sơ ở đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.