Chương 90: Không Thể Nói!!
PJH
08/09/2019
*Vì truyện đang xảy ra sự cố, từ tối hôm
qua đến giờ Tiêu không thể đăng chap, các bạn hãy đợi để các ad sửa lỗi này nhé*
Tay Châu Mẫn run lên, bà bất giác nuốt một ngụm nước bọt, thật không hiểu khí thế của mình mấy mươi năm qua tại sao lại không có chút tác dụng nào vào giờ phút này, hay đáng nói hơn, là khí thế của bà... thua xa cô gái đang ngồi trước mặt....
Đây thật sự là một điều nhục nhã, nó làm cho Châu Mẫn cảm thấy mình như bị lép vế hoàn toàn, trong khi, bà lại là người lớn tuổi hơn cô gái trẻ này...
Châu Mẫn mím môi, bà hơi run rẩy lên tiếng:
- Cháu... đang đe dọa ta sao? Hay là cháu nghĩ điều mà cháu vừa nói có thể gây áp lực lên ta?
Hứa Sơ Sơ ngược lại rất thong thả, cô để hai tay lên đầu gối mình, không nhanh không chậm đáp:
- Nói là đe dọa cũng được, mà nói cháu gây áp lực cũng được, chỉ cần điều đó có thể khiến bác mở miệng, nói ra được sự thật, cháu không ngại làm kẻ khoe khoang!
Châu Mẫn nhìn Hứa Sơ Sơ, trong lòng dâng lên loại cảm giác trước nay chưa từng xuất hiện, đó chính là sợ hãi!
Phải, bà sợ hãi... sợ hãi cô gái này. Sợ hãi... khí thế của cô ấy!
Nhưng.... sự việc năm đó.... dù bất luận thế nào... bà cũng không thể nói ra.... nhất định không thể..... dù có sợ, cũng không thể nói....
Vì thế, bà lựa chọn cách im lặng, không nói thêm gì nữa!
Nhìn Châu Mẫn trước mặt, Hứa Sơ Sơ híp mắt, cô đã làm đến mức này, vậy mà bà ta vẫn không chịu nói ư? Bà ta thậm chí đang run sợ, nhưng tại sao... lại không chịu nói ra cơ chứ?
Rốt cuộc, câu chuyện năm đó, khúc mắc đến thế nào, mà làm một người phụ nữ đang run sợ cũng cứng miệng không nói?
Ngay lúc này, đột nhiên cánh cửa phòng đươc mở ra, Hàn Cẩn Du từ bên ngoài nhìn vào, quét mắt qua cả Hứa Sơ Sơ và mẹ mình, rồi nhấc chân đi vào bên trong.
Cảm nhận được ánh mắt rét lạnh của anh, Hứa Sơ Sơ mím môi, cô liếc mắt sang nhìn Hàn Cẩn Du, hai người trong phút chốc, 4 mắt đối nhau, nhìn mà như đang đánh, trong mắt đều có vật nhọn, chĩa thẳng về phía người kia.
Châu Mẫn nhìn thấy anh, liền đứng dậy đi tới, nắm lấy tay con trai bà, lên tiếng gọi nhỏ:
- Cẩn Du....
Hàn Cẩn Du vẫn nhìn Hứa Sơ Sơ, bấy giờ mới nói:
- Anh đã bảo em không được phá bữa tiệc của anh rồi mà? Em lên đây tìm mẹ anh là có ý gì?
Khóe mắt Hứa Sơ Sơ hơi lóe lên, cô đứng dậy, nhìn Hàn Cẩn Du, đáp:
- Em cũng đã nói với anh đừng ngăn cản mà? Anh đang làm gì ở đây vậy?
Hàn Cẩn Du âm trầm nhìn cô, lạnh giọng lên tiếng:
- Sơ Sơ!!
- Hàn Cẩn Du!! - Hứa Sơ Sơ lớn giọng nói lại, cô đã nhẫn nhịn anh lâu lắm rồi, có thể là mọi thứ, nhưng không phải là bây giờ!
- Sự nhân nhượng của em cho anh chỉ tới đây thôi, anh mà còn tiếp tục, em không chắc mình sẽ làm ra trò gì nữa hay không đấy! Hôm nay, em nhất định phải biết được sự thật! Bằng không, giá nào em cũng không để yên cho mẹ của anh!!- Hứa Sơ Sơ lạnh lùng phun ra mấy chữ, lời nói của cô như một sự khẳng định, càng là một lời tuyên bố, khiến hai người trước mặt câm nín!
Hàn Cẩn Du mím môi, cuối cùng cũng lên tiếng:
- Được, em muốn biết sự thật đúng không? Đừng tìm mẹ anh, chính anh sẽ nói cho em biết!!
Spoil chap sau: - Anh biết tất cả, nhưng lại giả vờ như không biết sao?
*Tối nay Tiêu sẽ ra nhiều chap cho mọi người, nhưng hãy đợi đến tối nhé, nếu như ít quá ngày mai Tiêu ở nhà sẽ đăng bù cho mọi người! Hãy bỏ phiếu để Tiêu có động lực hơn :((((*
Tay Châu Mẫn run lên, bà bất giác nuốt một ngụm nước bọt, thật không hiểu khí thế của mình mấy mươi năm qua tại sao lại không có chút tác dụng nào vào giờ phút này, hay đáng nói hơn, là khí thế của bà... thua xa cô gái đang ngồi trước mặt....
Đây thật sự là một điều nhục nhã, nó làm cho Châu Mẫn cảm thấy mình như bị lép vế hoàn toàn, trong khi, bà lại là người lớn tuổi hơn cô gái trẻ này...
Châu Mẫn mím môi, bà hơi run rẩy lên tiếng:
- Cháu... đang đe dọa ta sao? Hay là cháu nghĩ điều mà cháu vừa nói có thể gây áp lực lên ta?
Hứa Sơ Sơ ngược lại rất thong thả, cô để hai tay lên đầu gối mình, không nhanh không chậm đáp:
- Nói là đe dọa cũng được, mà nói cháu gây áp lực cũng được, chỉ cần điều đó có thể khiến bác mở miệng, nói ra được sự thật, cháu không ngại làm kẻ khoe khoang!
Châu Mẫn nhìn Hứa Sơ Sơ, trong lòng dâng lên loại cảm giác trước nay chưa từng xuất hiện, đó chính là sợ hãi!
Phải, bà sợ hãi... sợ hãi cô gái này. Sợ hãi... khí thế của cô ấy!
Nhưng.... sự việc năm đó.... dù bất luận thế nào... bà cũng không thể nói ra.... nhất định không thể..... dù có sợ, cũng không thể nói....
Vì thế, bà lựa chọn cách im lặng, không nói thêm gì nữa!
Nhìn Châu Mẫn trước mặt, Hứa Sơ Sơ híp mắt, cô đã làm đến mức này, vậy mà bà ta vẫn không chịu nói ư? Bà ta thậm chí đang run sợ, nhưng tại sao... lại không chịu nói ra cơ chứ?
Rốt cuộc, câu chuyện năm đó, khúc mắc đến thế nào, mà làm một người phụ nữ đang run sợ cũng cứng miệng không nói?
Ngay lúc này, đột nhiên cánh cửa phòng đươc mở ra, Hàn Cẩn Du từ bên ngoài nhìn vào, quét mắt qua cả Hứa Sơ Sơ và mẹ mình, rồi nhấc chân đi vào bên trong.
Cảm nhận được ánh mắt rét lạnh của anh, Hứa Sơ Sơ mím môi, cô liếc mắt sang nhìn Hàn Cẩn Du, hai người trong phút chốc, 4 mắt đối nhau, nhìn mà như đang đánh, trong mắt đều có vật nhọn, chĩa thẳng về phía người kia.
Châu Mẫn nhìn thấy anh, liền đứng dậy đi tới, nắm lấy tay con trai bà, lên tiếng gọi nhỏ:
- Cẩn Du....
Hàn Cẩn Du vẫn nhìn Hứa Sơ Sơ, bấy giờ mới nói:
- Anh đã bảo em không được phá bữa tiệc của anh rồi mà? Em lên đây tìm mẹ anh là có ý gì?
Khóe mắt Hứa Sơ Sơ hơi lóe lên, cô đứng dậy, nhìn Hàn Cẩn Du, đáp:
- Em cũng đã nói với anh đừng ngăn cản mà? Anh đang làm gì ở đây vậy?
Hàn Cẩn Du âm trầm nhìn cô, lạnh giọng lên tiếng:
- Sơ Sơ!!
- Hàn Cẩn Du!! - Hứa Sơ Sơ lớn giọng nói lại, cô đã nhẫn nhịn anh lâu lắm rồi, có thể là mọi thứ, nhưng không phải là bây giờ!
- Sự nhân nhượng của em cho anh chỉ tới đây thôi, anh mà còn tiếp tục, em không chắc mình sẽ làm ra trò gì nữa hay không đấy! Hôm nay, em nhất định phải biết được sự thật! Bằng không, giá nào em cũng không để yên cho mẹ của anh!!- Hứa Sơ Sơ lạnh lùng phun ra mấy chữ, lời nói của cô như một sự khẳng định, càng là một lời tuyên bố, khiến hai người trước mặt câm nín!
Hàn Cẩn Du mím môi, cuối cùng cũng lên tiếng:
- Được, em muốn biết sự thật đúng không? Đừng tìm mẹ anh, chính anh sẽ nói cho em biết!!
Spoil chap sau: - Anh biết tất cả, nhưng lại giả vờ như không biết sao?
*Tối nay Tiêu sẽ ra nhiều chap cho mọi người, nhưng hãy đợi đến tối nhé, nếu như ít quá ngày mai Tiêu ở nhà sẽ đăng bù cho mọi người! Hãy bỏ phiếu để Tiêu có động lực hơn :((((*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.