Chương 178: Làm Hỏng Chuyện Tốt?
PJH
12/09/2019
Hứa Sơ Sơ đi đến bàn các giáo viên, cô nhìn quanh nhưng không thấy thầy hiệu trưởng đâu, nghĩ nghĩ, cô liền
nhấc chân đi tới một căn phòng nằm cuối dãy tầng 1.
Đây là phòng nghỉ dành cho giáo viên, được sắp xếp đặc biệt bởi khách sạn PJH, Hứa Sơ Sơ đã hỏi tiếp tân về căn phòng này.
Lúc cô đến gần cửa, bên trong phòng phát ra tiếng mà người khác nghe thấy phải "mặt đỏ tim đập", Hứa Sơ Sơ bất giác nắm chặt tay, cô đạp tung cửa ra, không đổi sắc mặt nhìn hai người nào đó đang quấn chặt lấy nhau, ôm hôn một cách điên cuồng, thậm chí bộ phận nào đó còn đang dính chặt vào nhau.
Tiếng cửa đập mạnh vào tường, làm chốt sắt bên trong cũng bung hẳn ra ngoài, bay về phía người cô gái không mảnh vải che thân, in lên đó vết nhỏ màu đỏ.
Hai người đang ôm hôn nhau, đột nhiên nghe tiếng cửa bị phá vỡ, bọn họ nhanh chóng tách nhau ra, cô gái thì vội lấy tấm khăn trải bàn bọc thân thể mình lại, người đàn ông cũng với tay kéo quần lên che đi vật "quý báu" của mình.
Cô gái đột nhiên hét lên:
- Này, cô là ai vậy! Sao lại tự tiện vào đây! Mau cút ra ngoài!
Hứa Sơ Sơ cười nhếch môi, cô nhướng mày lên tiếng:
- Hôm nay nếu có người phải cút ra khỏi phòng này thì kẻ đó phải là cô, chứ không phải tôi đâu, khôn hồn thì câm miệng lại, nếu không tôi cho một đấm thì đừng trách!
Cô gái bị khí thế của Hứa Sơ Sơ dọa sợ, liền thu mình về sau, đứng nép về phía thầy hiệu trưởng, im lặng không lên tiếng.
Người đàn ông nhìn cô, nói lớn:
- Hứa Sơ Sơ, em đang làm gì ở đây vậy? Đây không phải là nơi mà em nên vào, mau ra ngoài đi!
Hứa Sơ Sơ mím môi, ánh mắt cô cực kì lạnh lẽo, chiếu thẳng đến gương mặt của "người thầy" trước mắt:
- Sao? Tôi làm hỏng chuyện tốt của ông sao? Nếu như tôi nhớ không lầm thì đây là... Bạch Lý Nhân đúng không? Hoa khôi khối dưới, đúng chứ? Ông đang làm gì với đứa trẻ 19 tuổi này, hả?
Người đàn ông nuốt một ngụm nước bọt, lấy lại bình tĩnh lên tiếng đáp:
- Em.. em đừng có ăn nói hàm hồ, chúng tôi không có làm gì cả!
Hứa Sơ Sơ cười đến cong cả mắt, nhưng nụ cười không hiện diện trong con người đen láy ấy, nói:
- Không làm gì? Không làm gì thì cởi đồ làm gì? hửm? Hai người là thợ may à? Đang may đồ cho nhau nên cần phải lấy số đo vòng của nhau đúng không?
Thầy hiệu trưởng tức giận đến tím mặt khi bị nói móc, ông ta một tay che đũng quần mình lại, một tay chỉ về phía Hứa Sơ Sơ, hét:
- Em cút ra ngoài, cút ra ngoài cho tôi!
Hứa Sơ Sơ nhếch môi, cô nhìn ngón tay của ông ta, chậm rãi nhấc chân đi tới, mỗi một bước đều mang theo sát khí nồng đậm, thân hình cô lạnh lẽo như sương giá cực Bắc, không chút độ ấm.
Hứa Sơ Sơ bẻ ngoặt ngón tay của người đàn ông đó, đẩy ông ta đập vào bờ tường phía sau, lên giọng âm u:
- Ông là hiệu trưởng, lại dám ở đây làm loại chuyện này? Ông là người mang cái danh "thầy giáo" đó sao? Ông là loại súc vật gì hả?
Người đàn ông bị đau, ông ta kêu lên thảm thiết:
- Em làm gì vậy! Mau buông tôi ra, buông tay tôi ra!
Hứa Sơ Sơ híp mắt, cô nhìn thẳng vào mặt thầy hiệu trưởng,nói:
- Mới đây, báo chí Hàn Quốc đưa tin về một học sinh 8 tuổi bị cưỡng hiếp bởi một thầy hiệu trưởng của trường, ông ta đem cô bé ấy vào phòng vệ sinh, đập đầu cô bé xuống thành bồn cầu, khiến tai và đầu đều bị tổn thương nghiêm trọng. Sau đó, xâm hại ở cả hậu môn lẫn bộ phận sinh dục, khiến hai nơi đó
bị dập nát toàn bộ, không những thế hắn ta vì không muốn để lại tinh dịch trong người cô bé đó mà lấy máy hút bồn cầu hút toàn bộ tinh dịch ra ngoài, điều đáng kinh tởm là, tinh dịch cùng các bộ phận trong cơ thể đều bị chiếc máy đó hút sạch, trong cơn say rượu, ông ta đã cho chiếc máy đó vào lại cơ thể cô bé một lần nữa, rồi tống toàn bộ các bộ phận vào lại bên trong. Cơ thể của cô bé đó đã bị hủy hoại như vậy, ông có biết cảnh sát Hàn Quốc đã xử như thế nào không?
Hứa Sơ Sơ vừa nói, ánh mắt cô càng lạnh lẽo thêm mấy phần, khiến không khí trong phòng bỗng chốc thay đổi:
- Ông ta bị phán 12 năm tù, còn cô bé đó, mất khả năng làm mẹ, mất luôn khả năng nghe và cảm nhận, thậm chí... phải tiểu tiện qua túi đựng nhân tạo mà các bác sĩ cấp cho. Ông có cảm thấy nó thật bất công không?
Thầy hiệu trưởng nghe Hứa Sơ Sơ nói, tay ông run lên, lắp bắp hỏi:
- Em... em nói như vậy là có ý gì? Tôi không có làm thế?
Hứa Sơ Sơ lần này quay đầu sang Bạch Lý Nhân đứng bên cạnh, lên tiếng:
- Tôi là nói cho cô ta nghe! Một đứa trẻ 19 tuổi lại đi dâng hiến bản thân mình để đổi lấy một vai diễn? Cô mất trí rồi sao? Hay là tôi phải đi tìm một kẻ biến thái tâm thần bệnh hoạn giống người đàn ông trong câu chuyện đó mà cưỡng hiếp cô một lần nhỉ? Để cô biết cảm giác đó như thế nào?
- Tôi càng không nói về việc mà ông và cô ta đang làm, tôi nói về việc ông đã tạo cơ hội cho hàng chục tên biến thái ngoài kia cưỡng hiếp những sinh viên năm nhất, ông điên rồi sao? Hiệu trưởng?
Nói rồi, Hứa Sơ Sơ quay đầu nhìn lại người đàn ông, cô nắm lấy vạt áo ông ta, giọng âm u nói tiếp:
- Ông sẽ làm thế nào nếu tôi lôi từng người trong các căn phòng trên lầu kia ra với luật pháp hả? Thứ súc sinh như các người đang phá hủy cái nghề mà tôi sắp phải làm trong tương lai có biết không hả?
- Hay là tôi nên cho ông vào tù một lần? Luật pháp Hàn Quốc chỉ để 12 năm tù, nhưng tôi chắc chắn, đám đang làm điều dơ bẩn trên lầu đó sẽ phải nếm trải cảm giác tù chung thân là gì đó, ông tin không?
Bạch Lý Nhân run lên khi nghe Hứa Sơ Sơ nói, cô ta bỗng chốc lùi lại, cho đến khi cô quát lớn:
- Còn chưa cút ra ngoài?
Bạch Lý Nhân ôm lấy khăn trải bàn chạy thẳng ra ngoài, không dám quay đầu nhìn lại, chỉ cần nghĩ tới điều mà Hứa Sơ Sơ vừa nói thôi, cô đã cảm thấy ghê tởm, càng đừng nhắc đến từ hiệu trưởng!
*Đây là một câu chuyện có thật mà Tiêu đang quan tâm gần đây, hiện mình đang là người trong hội tìm kiếm chữ kí để phản đối người đàn ông đó ra tù, mong các bạn sẽ lên mạng tìm kiếm và đóng góp chữ kí để bản phản đối được gửi đến Nhà Xanh Hàn Quốc! Trong truyện, Tiêu chỉ nhắc đến như một phần ngoài lề, các bạn có thể thấy chi tiết này không quan trọng, vậy thì hãy bỏ qua. Cảm Ơn!*
Đây là phòng nghỉ dành cho giáo viên, được sắp xếp đặc biệt bởi khách sạn PJH, Hứa Sơ Sơ đã hỏi tiếp tân về căn phòng này.
Lúc cô đến gần cửa, bên trong phòng phát ra tiếng mà người khác nghe thấy phải "mặt đỏ tim đập", Hứa Sơ Sơ bất giác nắm chặt tay, cô đạp tung cửa ra, không đổi sắc mặt nhìn hai người nào đó đang quấn chặt lấy nhau, ôm hôn một cách điên cuồng, thậm chí bộ phận nào đó còn đang dính chặt vào nhau.
Tiếng cửa đập mạnh vào tường, làm chốt sắt bên trong cũng bung hẳn ra ngoài, bay về phía người cô gái không mảnh vải che thân, in lên đó vết nhỏ màu đỏ.
Hai người đang ôm hôn nhau, đột nhiên nghe tiếng cửa bị phá vỡ, bọn họ nhanh chóng tách nhau ra, cô gái thì vội lấy tấm khăn trải bàn bọc thân thể mình lại, người đàn ông cũng với tay kéo quần lên che đi vật "quý báu" của mình.
Cô gái đột nhiên hét lên:
- Này, cô là ai vậy! Sao lại tự tiện vào đây! Mau cút ra ngoài!
Hứa Sơ Sơ cười nhếch môi, cô nhướng mày lên tiếng:
- Hôm nay nếu có người phải cút ra khỏi phòng này thì kẻ đó phải là cô, chứ không phải tôi đâu, khôn hồn thì câm miệng lại, nếu không tôi cho một đấm thì đừng trách!
Cô gái bị khí thế của Hứa Sơ Sơ dọa sợ, liền thu mình về sau, đứng nép về phía thầy hiệu trưởng, im lặng không lên tiếng.
Người đàn ông nhìn cô, nói lớn:
- Hứa Sơ Sơ, em đang làm gì ở đây vậy? Đây không phải là nơi mà em nên vào, mau ra ngoài đi!
Hứa Sơ Sơ mím môi, ánh mắt cô cực kì lạnh lẽo, chiếu thẳng đến gương mặt của "người thầy" trước mắt:
- Sao? Tôi làm hỏng chuyện tốt của ông sao? Nếu như tôi nhớ không lầm thì đây là... Bạch Lý Nhân đúng không? Hoa khôi khối dưới, đúng chứ? Ông đang làm gì với đứa trẻ 19 tuổi này, hả?
Người đàn ông nuốt một ngụm nước bọt, lấy lại bình tĩnh lên tiếng đáp:
- Em.. em đừng có ăn nói hàm hồ, chúng tôi không có làm gì cả!
Hứa Sơ Sơ cười đến cong cả mắt, nhưng nụ cười không hiện diện trong con người đen láy ấy, nói:
- Không làm gì? Không làm gì thì cởi đồ làm gì? hửm? Hai người là thợ may à? Đang may đồ cho nhau nên cần phải lấy số đo vòng của nhau đúng không?
Thầy hiệu trưởng tức giận đến tím mặt khi bị nói móc, ông ta một tay che đũng quần mình lại, một tay chỉ về phía Hứa Sơ Sơ, hét:
- Em cút ra ngoài, cút ra ngoài cho tôi!
Hứa Sơ Sơ nhếch môi, cô nhìn ngón tay của ông ta, chậm rãi nhấc chân đi tới, mỗi một bước đều mang theo sát khí nồng đậm, thân hình cô lạnh lẽo như sương giá cực Bắc, không chút độ ấm.
Hứa Sơ Sơ bẻ ngoặt ngón tay của người đàn ông đó, đẩy ông ta đập vào bờ tường phía sau, lên giọng âm u:
- Ông là hiệu trưởng, lại dám ở đây làm loại chuyện này? Ông là người mang cái danh "thầy giáo" đó sao? Ông là loại súc vật gì hả?
Người đàn ông bị đau, ông ta kêu lên thảm thiết:
- Em làm gì vậy! Mau buông tôi ra, buông tay tôi ra!
Hứa Sơ Sơ híp mắt, cô nhìn thẳng vào mặt thầy hiệu trưởng,nói:
- Mới đây, báo chí Hàn Quốc đưa tin về một học sinh 8 tuổi bị cưỡng hiếp bởi một thầy hiệu trưởng của trường, ông ta đem cô bé ấy vào phòng vệ sinh, đập đầu cô bé xuống thành bồn cầu, khiến tai và đầu đều bị tổn thương nghiêm trọng. Sau đó, xâm hại ở cả hậu môn lẫn bộ phận sinh dục, khiến hai nơi đó
bị dập nát toàn bộ, không những thế hắn ta vì không muốn để lại tinh dịch trong người cô bé đó mà lấy máy hút bồn cầu hút toàn bộ tinh dịch ra ngoài, điều đáng kinh tởm là, tinh dịch cùng các bộ phận trong cơ thể đều bị chiếc máy đó hút sạch, trong cơn say rượu, ông ta đã cho chiếc máy đó vào lại cơ thể cô bé một lần nữa, rồi tống toàn bộ các bộ phận vào lại bên trong. Cơ thể của cô bé đó đã bị hủy hoại như vậy, ông có biết cảnh sát Hàn Quốc đã xử như thế nào không?
Hứa Sơ Sơ vừa nói, ánh mắt cô càng lạnh lẽo thêm mấy phần, khiến không khí trong phòng bỗng chốc thay đổi:
- Ông ta bị phán 12 năm tù, còn cô bé đó, mất khả năng làm mẹ, mất luôn khả năng nghe và cảm nhận, thậm chí... phải tiểu tiện qua túi đựng nhân tạo mà các bác sĩ cấp cho. Ông có cảm thấy nó thật bất công không?
Thầy hiệu trưởng nghe Hứa Sơ Sơ nói, tay ông run lên, lắp bắp hỏi:
- Em... em nói như vậy là có ý gì? Tôi không có làm thế?
Hứa Sơ Sơ lần này quay đầu sang Bạch Lý Nhân đứng bên cạnh, lên tiếng:
- Tôi là nói cho cô ta nghe! Một đứa trẻ 19 tuổi lại đi dâng hiến bản thân mình để đổi lấy một vai diễn? Cô mất trí rồi sao? Hay là tôi phải đi tìm một kẻ biến thái tâm thần bệnh hoạn giống người đàn ông trong câu chuyện đó mà cưỡng hiếp cô một lần nhỉ? Để cô biết cảm giác đó như thế nào?
- Tôi càng không nói về việc mà ông và cô ta đang làm, tôi nói về việc ông đã tạo cơ hội cho hàng chục tên biến thái ngoài kia cưỡng hiếp những sinh viên năm nhất, ông điên rồi sao? Hiệu trưởng?
Nói rồi, Hứa Sơ Sơ quay đầu nhìn lại người đàn ông, cô nắm lấy vạt áo ông ta, giọng âm u nói tiếp:
- Ông sẽ làm thế nào nếu tôi lôi từng người trong các căn phòng trên lầu kia ra với luật pháp hả? Thứ súc sinh như các người đang phá hủy cái nghề mà tôi sắp phải làm trong tương lai có biết không hả?
- Hay là tôi nên cho ông vào tù một lần? Luật pháp Hàn Quốc chỉ để 12 năm tù, nhưng tôi chắc chắn, đám đang làm điều dơ bẩn trên lầu đó sẽ phải nếm trải cảm giác tù chung thân là gì đó, ông tin không?
Bạch Lý Nhân run lên khi nghe Hứa Sơ Sơ nói, cô ta bỗng chốc lùi lại, cho đến khi cô quát lớn:
- Còn chưa cút ra ngoài?
Bạch Lý Nhân ôm lấy khăn trải bàn chạy thẳng ra ngoài, không dám quay đầu nhìn lại, chỉ cần nghĩ tới điều mà Hứa Sơ Sơ vừa nói thôi, cô đã cảm thấy ghê tởm, càng đừng nhắc đến từ hiệu trưởng!
*Đây là một câu chuyện có thật mà Tiêu đang quan tâm gần đây, hiện mình đang là người trong hội tìm kiếm chữ kí để phản đối người đàn ông đó ra tù, mong các bạn sẽ lên mạng tìm kiếm và đóng góp chữ kí để bản phản đối được gửi đến Nhà Xanh Hàn Quốc! Trong truyện, Tiêu chỉ nhắc đến như một phần ngoài lề, các bạn có thể thấy chi tiết này không quan trọng, vậy thì hãy bỏ qua. Cảm Ơn!*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.