Chương 191: Lương Thư Kí Của Cậu Rất Ít Sao?
PJH
12/09/2019
Hứa Sơ Sơ sợ run người, cô vội thụt tay lại, đứng lên lẩm bẩm gọi:
- Chú... không phải.... cháu... chỉ rủ thư ký Vĩ ăn bánh chung thôi... không phải như chú nghĩ đâu!
Vĩ Sâm nuốt ngay miếng bánh vào miệng, miếng bánh nghẹn cứng nơi cuống họng nhưng anh vẫn cố gắng nuốt vào một hơi, đứng thẳng dậy, nói:
- Thời tổng,mọi việc Hứa tiểu thư nói là thật! Cô ấy chỉ rủ tôi ăn bánh mà thôi, không có làm chuyện gì cả!
Vĩ Sâm vừa nói ra, anh lại muốn tự tay tát chết mình. Cái câu nghe hiểu nhầm ghê gớm!
Cái gì là "Không có làm chuyện gì cả?" Nghe thôi cũng thấy láo rồi! Rõ ràng là anh đang nhận hối lộ!!!!
Hứa Sơ Sơ nhíu mày, cô liếc sang nhìn Vĩ Sâm, khuôn mặt mếu máo như muốn nói "Sao anh lại đổ hết lên đầu tôi?"
Vĩ Sâm cũng khổ tâm muốn chết, giữa Thời tổng và Hứa Sơ Sơ anh chỉ có thể chọn một mà thôi, và đương nhiên, anh sợ ông chủ nhà anh hơn!
Vĩ Sâm khóc ròng thầm trả lời " Là cô vừa nói một mình chịu hết trách nhiệm mà?"
Hứa Sơ Sơ: "..."
Chời má, thằng thứ kí, cái thứ mất dậy từ trong máu! Nói một câu..... méo cãi được luôn!!!!
Lớn lên ăn gì mà khôn thế? Nói một câu là phủi sạch liên quan? Giờ này còn muốn phản bội cô! Mới hối lộ xong đã phản bội liền rồi! Tinh thần yêu nước hứa hẹn như lúc nãy hoàn toàn bay sạch! Quân bán nước!!
Hứa Sơ Sơ mím môi, nhìn sang Thời Cảnh Thường đang đứng đen mặt, khuôn mặt tỏ ra cực kì thương hại!
Đến khi nào thì cô mới hết ngu, cái miệng hại cái thân đây? Bị câu nói của chính mình phản dame! Đúng là ngu đến hết thuốc chữa rồi!
Thời Cảnh Thường híp mắt, nhìn Hứa Sơ Sơ một khuôn mặt vô số tội, gằn giọng hỏi:
- Không rủ tôi? Mà lại muốn rủ thư kí của tôi? Em thích ăn với cậu ta như vậy?
Vĩ Sâm bị câu nói này làm giật mình, sao anh cứ cảm thấy Thời tổng đang cố nhấn mạnh chữ "thư kí" ấy nhỉ?
..... Đột nhiên, có dự cảm không lành chút nào! T.T
Hứa Sơ Sơ nghe anh nói, vội lắc đầu, đáp:
- Không phải, lúc đó, là chú đi họp rồi, cháu lại mua nhiều đồ ăn đến quá, thế nên mới rủ thư kí Vĩ cùng ngồi xuống ăn! Người ta là không muốn lãng phí thức ăn thôi!
Hứa Sơ Sơ vừa nói vừa làm ra vẻ nũng nịu, trong thâm tâm đang lên kế hoạch cho một "mĩ nhân kế"... à không, một "nũng nịu kế" hoàn hảo... để Thời Cảnh Thường.... bớt trút giận lên người cô!
Hứa Sơ Sơ là ai chứ! Cô là diễn viên, diễn viên đó! Vai "nũng nịu kế" này, có buồn nôn đến cách mấy cũng phải làm! Vì mạng sống, hình tượng có là gì ? Vứt hết!!!!!
Câu nói của Hứa Sơ Sơ làm Thời Cảnh Thường càng đen mặt hơn, anh nhìn sang Vĩ Sâm, hỏi tiếp:
- Cô ấy rủ? Cậu liền ăn??
Vĩ Sâm hoảng hốt lắc đầu, trả lời:
- Không phải... Thời tổng.. cái này.... cái này... thực ra Hứa tiểu thư.....
Vĩ Sâm như sắp khóc đến nơi, anh cực kì vô tội nhìn Thời Cảnh Thường, không cách nào giải thích được. Vì quả thật là... Hứa tiểu thư rủ... anh liền ăn thật....
Thời Cảnh Thường cười mỉa mai, nụ cười làm người khác phải sởn gai ốc, lên tiếng nói:
- Lương thư kí của cậu rất ít sao? Không tự mua đồ ăn mà người khác rủ thì ăn phải không?
- Được, vậy ngày mai đem toàn bộ tiền lương của cậu trong một năm mua đồ ăn đãi toàn bộ nhân viên trong công ty đi! Chính tay cậu rủ họ ăn cho tôi!
Vĩ Sâm như nghe sét đánh, mặt anh cắt không còn giọt máu, lắp bắp đáp:
- Thời tổng.... không phải... 1 ... 1 năm luôn sao?
Lần trước là trừ lương một tháng, lần này.... còn méo có tiền lương đâu để mà trừ nữa.... Đem đãi họ ăn hết! Anh là kẻ điên hay sao chứ???
Thời Cảnh Thường híp mắt dài, hỏi:
- Thế nào? Không thích sao?
Vĩ Sâm nhìn gương mặt của người đàn ông, như kiểu "cậu mà không thích, thì cuốn gói xéo cho tôi là được rồi" , ngậm ngùi đè chặt con tim đang đau đớn nơi đáy lòng, rặn ra chữ:
- Dạ... không! Thích! Tôi thích !!!
Thời Cảnh Thường liếc xéo ánh mắt sang Hứa Sơ Sơ, anh tiến lên vài bước, nắm lấy tay cô lôi đi, Hứa Sơ Sơ không dám làm trái ý, cúi đầu chạy theo sau.
Lúc đi đến cửa, Thời Cảnh Thường bỗng dừng lại, quay đầu nói:
- Cậu rủ mà không được toàn bộ các nhân viên trong công ty này ăn, thì cậu... tự ăn hết cho tôi!! Ăn đến khi nào hết sạch tiền trong thẻ thì thôi!
Cứ như thế, lương của Vĩ Sâm, từ cao giảm dần xuống thấp, đến bây giờ... lại chỉ như còn số 0!
Lương vốn đã thấp! Nay lại thấp hơn! =))))
- Chú... không phải.... cháu... chỉ rủ thư ký Vĩ ăn bánh chung thôi... không phải như chú nghĩ đâu!
Vĩ Sâm nuốt ngay miếng bánh vào miệng, miếng bánh nghẹn cứng nơi cuống họng nhưng anh vẫn cố gắng nuốt vào một hơi, đứng thẳng dậy, nói:
- Thời tổng,mọi việc Hứa tiểu thư nói là thật! Cô ấy chỉ rủ tôi ăn bánh mà thôi, không có làm chuyện gì cả!
Vĩ Sâm vừa nói ra, anh lại muốn tự tay tát chết mình. Cái câu nghe hiểu nhầm ghê gớm!
Cái gì là "Không có làm chuyện gì cả?" Nghe thôi cũng thấy láo rồi! Rõ ràng là anh đang nhận hối lộ!!!!
Hứa Sơ Sơ nhíu mày, cô liếc sang nhìn Vĩ Sâm, khuôn mặt mếu máo như muốn nói "Sao anh lại đổ hết lên đầu tôi?"
Vĩ Sâm cũng khổ tâm muốn chết, giữa Thời tổng và Hứa Sơ Sơ anh chỉ có thể chọn một mà thôi, và đương nhiên, anh sợ ông chủ nhà anh hơn!
Vĩ Sâm khóc ròng thầm trả lời " Là cô vừa nói một mình chịu hết trách nhiệm mà?"
Hứa Sơ Sơ: "..."
Chời má, thằng thứ kí, cái thứ mất dậy từ trong máu! Nói một câu..... méo cãi được luôn!!!!
Lớn lên ăn gì mà khôn thế? Nói một câu là phủi sạch liên quan? Giờ này còn muốn phản bội cô! Mới hối lộ xong đã phản bội liền rồi! Tinh thần yêu nước hứa hẹn như lúc nãy hoàn toàn bay sạch! Quân bán nước!!
Hứa Sơ Sơ mím môi, nhìn sang Thời Cảnh Thường đang đứng đen mặt, khuôn mặt tỏ ra cực kì thương hại!
Đến khi nào thì cô mới hết ngu, cái miệng hại cái thân đây? Bị câu nói của chính mình phản dame! Đúng là ngu đến hết thuốc chữa rồi!
Thời Cảnh Thường híp mắt, nhìn Hứa Sơ Sơ một khuôn mặt vô số tội, gằn giọng hỏi:
- Không rủ tôi? Mà lại muốn rủ thư kí của tôi? Em thích ăn với cậu ta như vậy?
Vĩ Sâm bị câu nói này làm giật mình, sao anh cứ cảm thấy Thời tổng đang cố nhấn mạnh chữ "thư kí" ấy nhỉ?
..... Đột nhiên, có dự cảm không lành chút nào! T.T
Hứa Sơ Sơ nghe anh nói, vội lắc đầu, đáp:
- Không phải, lúc đó, là chú đi họp rồi, cháu lại mua nhiều đồ ăn đến quá, thế nên mới rủ thư kí Vĩ cùng ngồi xuống ăn! Người ta là không muốn lãng phí thức ăn thôi!
Hứa Sơ Sơ vừa nói vừa làm ra vẻ nũng nịu, trong thâm tâm đang lên kế hoạch cho một "mĩ nhân kế"... à không, một "nũng nịu kế" hoàn hảo... để Thời Cảnh Thường.... bớt trút giận lên người cô!
Hứa Sơ Sơ là ai chứ! Cô là diễn viên, diễn viên đó! Vai "nũng nịu kế" này, có buồn nôn đến cách mấy cũng phải làm! Vì mạng sống, hình tượng có là gì ? Vứt hết!!!!!
Câu nói của Hứa Sơ Sơ làm Thời Cảnh Thường càng đen mặt hơn, anh nhìn sang Vĩ Sâm, hỏi tiếp:
- Cô ấy rủ? Cậu liền ăn??
Vĩ Sâm hoảng hốt lắc đầu, trả lời:
- Không phải... Thời tổng.. cái này.... cái này... thực ra Hứa tiểu thư.....
Vĩ Sâm như sắp khóc đến nơi, anh cực kì vô tội nhìn Thời Cảnh Thường, không cách nào giải thích được. Vì quả thật là... Hứa tiểu thư rủ... anh liền ăn thật....
Thời Cảnh Thường cười mỉa mai, nụ cười làm người khác phải sởn gai ốc, lên tiếng nói:
- Lương thư kí của cậu rất ít sao? Không tự mua đồ ăn mà người khác rủ thì ăn phải không?
- Được, vậy ngày mai đem toàn bộ tiền lương của cậu trong một năm mua đồ ăn đãi toàn bộ nhân viên trong công ty đi! Chính tay cậu rủ họ ăn cho tôi!
Vĩ Sâm như nghe sét đánh, mặt anh cắt không còn giọt máu, lắp bắp đáp:
- Thời tổng.... không phải... 1 ... 1 năm luôn sao?
Lần trước là trừ lương một tháng, lần này.... còn méo có tiền lương đâu để mà trừ nữa.... Đem đãi họ ăn hết! Anh là kẻ điên hay sao chứ???
Thời Cảnh Thường híp mắt dài, hỏi:
- Thế nào? Không thích sao?
Vĩ Sâm nhìn gương mặt của người đàn ông, như kiểu "cậu mà không thích, thì cuốn gói xéo cho tôi là được rồi" , ngậm ngùi đè chặt con tim đang đau đớn nơi đáy lòng, rặn ra chữ:
- Dạ... không! Thích! Tôi thích !!!
Thời Cảnh Thường liếc xéo ánh mắt sang Hứa Sơ Sơ, anh tiến lên vài bước, nắm lấy tay cô lôi đi, Hứa Sơ Sơ không dám làm trái ý, cúi đầu chạy theo sau.
Lúc đi đến cửa, Thời Cảnh Thường bỗng dừng lại, quay đầu nói:
- Cậu rủ mà không được toàn bộ các nhân viên trong công ty này ăn, thì cậu... tự ăn hết cho tôi!! Ăn đến khi nào hết sạch tiền trong thẻ thì thôi!
Cứ như thế, lương của Vĩ Sâm, từ cao giảm dần xuống thấp, đến bây giờ... lại chỉ như còn số 0!
Lương vốn đã thấp! Nay lại thấp hơn! =))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.