Chương 437: Ngoại truyện 2: Đứa Con Rơi Của Hứa Gia (2)
PJH
24/09/2019
Hứa Á Nhan mím môi, cô hạ giọng, đáp:
- Đúng vậy gia chủ, đứa bé này chính là con của Hứa Hấn Trung và Mã Yết Yến! Có lẽ sau khi Hứa gia suy vong không lâu thì cô ta đã sinh ra nó.
Hứa Sơ Sơ cắn chặt răng, cô nhìn người con gái trước mặt mình, chớp mắt vài cái, rồi lên tiếng hỏi tiếp:
- Em gặp đứa bé này ở đâu? Làm sao biết được nó mang dòng máu Hứa gia?
Hứa Á Nhan rũ mắt, cô nghe ngữ điệu của Hứa Sơ Sơ, liền cảm thấy run rẩy. Hiện tại, từ người cô ấy đang tỏa ra khí lạnh, cứ như xuất phát từ hầm băng lạnh giá, có thể khiến người khác chết cóng. Cô thật sự... có chút sợ hãi...
Vĩ Sâm nhìn thấy như vậy, anh liền giải vây:
- Chuyện này thật ra khá dài dòng, Á Nhan...
Thế nhưng lời của anh chưa kịp hết, thì Hứa Sơ Sơ đã trực tiếp cắt ngang:
- Vậy thì nói ngắn gọn lại!
Ánh mắt Hứa Sơ Sơ đen láy, lại sâu thẳm thẳm, kết hợp với giọng nói không từ tính, càng thêm nhiều phần lạnh lùng:
- Hai người... đừng có thử thách tính kiên nhẫn của tôi!
Nghe cô thay đổi cách xưng hô, Vĩ Sâm và Hứa Á Nhan không hẹn mà cùng nổi da gà, bọn họ không biết làm gì ngoài việc nói ra sự thật:
- Khoảng 1 tháng trước, em bắt gặp đứa bé này ngất xỉu ở cổng chính Hứa gia. Vì không biết rõ tình hình nên em đã mang nó về nhà, rồi gọi bác sĩ đến khám. Sau khi tỉnh lại, thằng bé nói rằng nó rời cô nhi viện đến đây là để tìm cha mẹ ruột. Đồng thời em cũng thấy, trên cổ nó có đeo 1 chiếc dây chuyền, mà trên mặt dây chuyền ấy lại khắc kí hiệu của Hứa gia! Hình như thằng bé đã dựa theo kí hiệu ấy lần mò đến đây!
Hứa gia vốn đã đổi tên thành Thời gia, nhưng về cơ bản vẫn giữ lại căn nguyên cũ, Thời Cảnh Thường cũng không thay đổi bất cứ điều gì, thế nên, kí hiệu của gia tộc Hứa gia vẫn còn khắc trên cổng, nhà và nhiều vật dụng khác tại ngôi biệt thự của Thời gia.
Hai tay Hứa Á Nhan quấn chặt với nhau, cô liếm môi, hơi dừng lại 1 chút, rồi kể tiếp:
- Xét về mọi mặt, vì có quá nhiều nghi vấn không thể định được, nên em đã cho tiến hành kiểm tra ADN trên máu của thằng bé, cùng với toàn bộ ADN của người trong Hứa gia. Kết quả, lại kết luận nó và chị có quan hệ chị em huyết thống. Cũng tức là... thằng bé mang dòng máu của Hứa gia!
- Thêm nữa, sau khi Vĩ Sâm tìm được 1 số manh mối từ cô nhi viện - nơi thằng bé từng sống, thì rất có thể... nó đã được Mã Yết Yến sinh ra sau khi Hứa gia bị diệt vong vài tháng, cô ta đã đặt đứa bé trước cổng cô nhi viện và rời đi. Có thể là không muốn có trách nhiệm với đứa bé này.
Dứt lời, toàn bộ căn phòng đột nhiên im phăng phắc. Hứa Á Nhan không nói nữa, Vĩ Sâm và Hứa Sơ Sơ cũng không nói, không khí trong phút chốc ngột ngạt đến kì dị.
Cho đến khi Hứa Á Nhan nghe thấy tiếng cười phát ra phía đối diện, cô ngẩng đầu lên, mới thấy Hứa Sơ Sơ đang bật cười.
Cô ấy đứng dậy, tiến vài bước về phía trước, nhìn vườn hoa qua lớp cửa kính trong suốt mà nhếch môi cười chế giễu, lên tiếng:
- 8 năm rồi! Tôi gần như đã quên mất tôi còn có 1 người ba, cũng hầu như đã quên những việc ông ta đã từng làm trước đây, bao gồm việc đưa người phụ nữ đó về nhà. Không ngờ, đến tận bây giờ, ông ta lại để lại một đứa bé.... âm thầm nhắc nhở tôi sự tồn tại dơ bẩn ấy!
Những chữ cuối cùng, Hứa Sơ Sơ gần như là gằn giọng mà nói, khiến nó nhấn mạnh, Hứa Á Nhan thấy vậy, muốn đứng dậy nói gì đó, nhưng liền bị Vĩ Sâm ngăn lại. Anh năm tay cô lắc đầu, lặng lẽ ra hiệu
Hứa Sơ Sơ nhẹ nhàng nâng tay mình lên, cô nhìn vào chiếc nhẫn mình đã mang bao năm nay, lần đầu tiên cảm thấy kí hiệu trên đó thật chói mắt, âm u lên tiếng:
- Đã 10 năm kể từ cái ngày tôi rời căn nhà đó, ông ấy không hề cảm thấy có lỗi, cũng đã 8 năm kể từ thời điểm tôi mất tích, ông ấy không hề đi tìm, từ đầu đến cuối, vốn dĩ ông ta chưa hề để ý đến việc sống chết của tôi. Ông ta chỉ quan tâm người phụ nữ đó, đến mức sẵn sàng bảo vệ thân thể của cô ta và cốt nhục ở trong bụng không thiết mạng sống.
Hứa Sơ Sơ mãi mãi không quên những lời Thời Cảnh Thường kể, rằng giây phút anh chĩa mũi súng về phía Mã Yết Yến, chính Hứa Hấn Trung đã lao ra và đỡ đạn như thế nào. Ông ta đã từng hi sinh chính mình vì người phụ nữ đó như thế, chứ chưa bao giờ quan tâm dù chỉ là 1 chút đến sống chết của cô!
Ông ta... là ba của cô đó sao??
Hứa Sơ Sơ cắn răng, cô cuộn tay, đến mức chiếc nhẫn đó đâm sâu vào lòng bàn tay cô đau đớn, nói:
- Đến bây giờ lại để lại 1 đứa con sao? Ha! Thật là châm biếm!
- Mã Yết Yến không phải là không muốn có trách nhiệm với đứa bé đó, chỉ tại vì khi ấy tôi trở về, nên cô ta mới không đợi được mà muốn giết tôi thôi. Cô ta để con mình ở cô nhi viện, chính là không muốn để tôi biết đến sự tồn tại của nó, cô ta chỉ muốn.... nó tránh xa tôi mà thôi!
Nói rồi, Hứa Sơ Sơ xoay người nhanh chóng rời đi, đột ngột đến mức Hứa Á Nhan và Vĩ Sâm không phản ứng kịp.
------------..--------------...------------
Đứng trước mộ của Hứa Hấn Trung, Hứa Sơ Sơ mím môi, tay đeo nhẫn để ở trong túi bên hông, không lấy ra. Cô nhìn bức ảnh trên bia mộ, lên tiếng chế giễu:
- Ba thật cao tay, đã đi rồi, còn không quên để lại cho con 1 đứa em trai, không quên để lại cho Hứa gia 1 đứa cháu. Nhưng ba à... con sẽ không bao giờ chấp nhận nó, và Hứa gia... à không... Thời gia, cũng sẽ không bao giờ chấp nhận nó!
- Bao nhiêu năm rồi, con thật sự rất muốn hỏi, rốt cuộc ba yêu người phụ nữ đó đến mức nào? Có phải chăng không có bà ta thì không sống nổi? Hoặc là......Chẳng lẽ thật sự khắc cốt ghi tâm đến mức không dứt ra được?
- Con và mẹ, không hề có chút giá trị gì trong lòng ba hay sao? Lạnh nhạt với mẹ những năm tháng chung sống rồi, áp bức bà ấy đến trầm cảm mà chết rồi. Còn con? Ba đã có giây phút nào yêu thương con thật lòng chưa? Hay chỉ là vì làm tròn trách nhiệm với gia tộc thôi? Ba muốn áp bức luôn đứa con gái của mình sao?
Nói đến đây Hứa Sơ Sơ lắc đầu, không kiềm được mà thốt lên đau đớn:
- Tại sao trên đời này lại có 1 người ích kỉ như ba? Và tại sao... ba lại là ba con chứ?
Hứa Sơ Sơ đau đến thấu tâm can, đau đến từng khúc ruột trong cơ thể mình. Cô chợt nhận ra, những quan tâm và những mềm lòng của mình với ông trước đây hoàn toàn là sự ngu ngốc của bản thân, thật đáng chết!
Người ba này, cô thà không có!!!!!
Hứa Sơ Sơ hít một hơi sâu, cô mím môi nhìn bia mộ, ánh mắt như rực lửa, nói:
- Ba à, đây là lần cuối cùng con gọi ba 1 tiếng như vậy, và vì con .... từng là con gái ba nên con sẽ nói thật lòng 1 câu này. Con không ghét ba.... nhưng con hận ba. Và con thật sự mong rằng, ba ở suối vàng có thể nghe thấy những chữ này, để ôm nó mang theo suốt linh hồn. Kiếp sau... rất mong ba vẫn nhớ nó, để mỗi khi nhìn con và mẹ, mà đau đớn ân hận đến gấp trăm lần!
Nói rồi, Hứa Sơ Sơ xoay người mạnh mẽ rời đi, lời thề nguyện cô để lại trước bia mộ ba của mình như đặt một dấu chấm hết cho tình cha con tưởng chừng sẽ kéo dài vĩnh cửu, nhưng thực chất đã hóa tro bụi.
Vài ngày sau, Hứa Á Nhan và Vĩ Sâm nhận được tin, đứa bé đã bị đưa ra nước ngoài, không rõ địa điểm và tình hình sống chết cụ thể!
- Đúng vậy gia chủ, đứa bé này chính là con của Hứa Hấn Trung và Mã Yết Yến! Có lẽ sau khi Hứa gia suy vong không lâu thì cô ta đã sinh ra nó.
Hứa Sơ Sơ cắn chặt răng, cô nhìn người con gái trước mặt mình, chớp mắt vài cái, rồi lên tiếng hỏi tiếp:
- Em gặp đứa bé này ở đâu? Làm sao biết được nó mang dòng máu Hứa gia?
Hứa Á Nhan rũ mắt, cô nghe ngữ điệu của Hứa Sơ Sơ, liền cảm thấy run rẩy. Hiện tại, từ người cô ấy đang tỏa ra khí lạnh, cứ như xuất phát từ hầm băng lạnh giá, có thể khiến người khác chết cóng. Cô thật sự... có chút sợ hãi...
Vĩ Sâm nhìn thấy như vậy, anh liền giải vây:
- Chuyện này thật ra khá dài dòng, Á Nhan...
Thế nhưng lời của anh chưa kịp hết, thì Hứa Sơ Sơ đã trực tiếp cắt ngang:
- Vậy thì nói ngắn gọn lại!
Ánh mắt Hứa Sơ Sơ đen láy, lại sâu thẳm thẳm, kết hợp với giọng nói không từ tính, càng thêm nhiều phần lạnh lùng:
- Hai người... đừng có thử thách tính kiên nhẫn của tôi!
Nghe cô thay đổi cách xưng hô, Vĩ Sâm và Hứa Á Nhan không hẹn mà cùng nổi da gà, bọn họ không biết làm gì ngoài việc nói ra sự thật:
- Khoảng 1 tháng trước, em bắt gặp đứa bé này ngất xỉu ở cổng chính Hứa gia. Vì không biết rõ tình hình nên em đã mang nó về nhà, rồi gọi bác sĩ đến khám. Sau khi tỉnh lại, thằng bé nói rằng nó rời cô nhi viện đến đây là để tìm cha mẹ ruột. Đồng thời em cũng thấy, trên cổ nó có đeo 1 chiếc dây chuyền, mà trên mặt dây chuyền ấy lại khắc kí hiệu của Hứa gia! Hình như thằng bé đã dựa theo kí hiệu ấy lần mò đến đây!
Hứa gia vốn đã đổi tên thành Thời gia, nhưng về cơ bản vẫn giữ lại căn nguyên cũ, Thời Cảnh Thường cũng không thay đổi bất cứ điều gì, thế nên, kí hiệu của gia tộc Hứa gia vẫn còn khắc trên cổng, nhà và nhiều vật dụng khác tại ngôi biệt thự của Thời gia.
Hai tay Hứa Á Nhan quấn chặt với nhau, cô liếm môi, hơi dừng lại 1 chút, rồi kể tiếp:
- Xét về mọi mặt, vì có quá nhiều nghi vấn không thể định được, nên em đã cho tiến hành kiểm tra ADN trên máu của thằng bé, cùng với toàn bộ ADN của người trong Hứa gia. Kết quả, lại kết luận nó và chị có quan hệ chị em huyết thống. Cũng tức là... thằng bé mang dòng máu của Hứa gia!
- Thêm nữa, sau khi Vĩ Sâm tìm được 1 số manh mối từ cô nhi viện - nơi thằng bé từng sống, thì rất có thể... nó đã được Mã Yết Yến sinh ra sau khi Hứa gia bị diệt vong vài tháng, cô ta đã đặt đứa bé trước cổng cô nhi viện và rời đi. Có thể là không muốn có trách nhiệm với đứa bé này.
Dứt lời, toàn bộ căn phòng đột nhiên im phăng phắc. Hứa Á Nhan không nói nữa, Vĩ Sâm và Hứa Sơ Sơ cũng không nói, không khí trong phút chốc ngột ngạt đến kì dị.
Cho đến khi Hứa Á Nhan nghe thấy tiếng cười phát ra phía đối diện, cô ngẩng đầu lên, mới thấy Hứa Sơ Sơ đang bật cười.
Cô ấy đứng dậy, tiến vài bước về phía trước, nhìn vườn hoa qua lớp cửa kính trong suốt mà nhếch môi cười chế giễu, lên tiếng:
- 8 năm rồi! Tôi gần như đã quên mất tôi còn có 1 người ba, cũng hầu như đã quên những việc ông ta đã từng làm trước đây, bao gồm việc đưa người phụ nữ đó về nhà. Không ngờ, đến tận bây giờ, ông ta lại để lại một đứa bé.... âm thầm nhắc nhở tôi sự tồn tại dơ bẩn ấy!
Những chữ cuối cùng, Hứa Sơ Sơ gần như là gằn giọng mà nói, khiến nó nhấn mạnh, Hứa Á Nhan thấy vậy, muốn đứng dậy nói gì đó, nhưng liền bị Vĩ Sâm ngăn lại. Anh năm tay cô lắc đầu, lặng lẽ ra hiệu
Hứa Sơ Sơ nhẹ nhàng nâng tay mình lên, cô nhìn vào chiếc nhẫn mình đã mang bao năm nay, lần đầu tiên cảm thấy kí hiệu trên đó thật chói mắt, âm u lên tiếng:
- Đã 10 năm kể từ cái ngày tôi rời căn nhà đó, ông ấy không hề cảm thấy có lỗi, cũng đã 8 năm kể từ thời điểm tôi mất tích, ông ấy không hề đi tìm, từ đầu đến cuối, vốn dĩ ông ta chưa hề để ý đến việc sống chết của tôi. Ông ta chỉ quan tâm người phụ nữ đó, đến mức sẵn sàng bảo vệ thân thể của cô ta và cốt nhục ở trong bụng không thiết mạng sống.
Hứa Sơ Sơ mãi mãi không quên những lời Thời Cảnh Thường kể, rằng giây phút anh chĩa mũi súng về phía Mã Yết Yến, chính Hứa Hấn Trung đã lao ra và đỡ đạn như thế nào. Ông ta đã từng hi sinh chính mình vì người phụ nữ đó như thế, chứ chưa bao giờ quan tâm dù chỉ là 1 chút đến sống chết của cô!
Ông ta... là ba của cô đó sao??
Hứa Sơ Sơ cắn răng, cô cuộn tay, đến mức chiếc nhẫn đó đâm sâu vào lòng bàn tay cô đau đớn, nói:
- Đến bây giờ lại để lại 1 đứa con sao? Ha! Thật là châm biếm!
- Mã Yết Yến không phải là không muốn có trách nhiệm với đứa bé đó, chỉ tại vì khi ấy tôi trở về, nên cô ta mới không đợi được mà muốn giết tôi thôi. Cô ta để con mình ở cô nhi viện, chính là không muốn để tôi biết đến sự tồn tại của nó, cô ta chỉ muốn.... nó tránh xa tôi mà thôi!
Nói rồi, Hứa Sơ Sơ xoay người nhanh chóng rời đi, đột ngột đến mức Hứa Á Nhan và Vĩ Sâm không phản ứng kịp.
------------..--------------...------------
Đứng trước mộ của Hứa Hấn Trung, Hứa Sơ Sơ mím môi, tay đeo nhẫn để ở trong túi bên hông, không lấy ra. Cô nhìn bức ảnh trên bia mộ, lên tiếng chế giễu:
- Ba thật cao tay, đã đi rồi, còn không quên để lại cho con 1 đứa em trai, không quên để lại cho Hứa gia 1 đứa cháu. Nhưng ba à... con sẽ không bao giờ chấp nhận nó, và Hứa gia... à không... Thời gia, cũng sẽ không bao giờ chấp nhận nó!
- Bao nhiêu năm rồi, con thật sự rất muốn hỏi, rốt cuộc ba yêu người phụ nữ đó đến mức nào? Có phải chăng không có bà ta thì không sống nổi? Hoặc là......Chẳng lẽ thật sự khắc cốt ghi tâm đến mức không dứt ra được?
- Con và mẹ, không hề có chút giá trị gì trong lòng ba hay sao? Lạnh nhạt với mẹ những năm tháng chung sống rồi, áp bức bà ấy đến trầm cảm mà chết rồi. Còn con? Ba đã có giây phút nào yêu thương con thật lòng chưa? Hay chỉ là vì làm tròn trách nhiệm với gia tộc thôi? Ba muốn áp bức luôn đứa con gái của mình sao?
Nói đến đây Hứa Sơ Sơ lắc đầu, không kiềm được mà thốt lên đau đớn:
- Tại sao trên đời này lại có 1 người ích kỉ như ba? Và tại sao... ba lại là ba con chứ?
Hứa Sơ Sơ đau đến thấu tâm can, đau đến từng khúc ruột trong cơ thể mình. Cô chợt nhận ra, những quan tâm và những mềm lòng của mình với ông trước đây hoàn toàn là sự ngu ngốc của bản thân, thật đáng chết!
Người ba này, cô thà không có!!!!!
Hứa Sơ Sơ hít một hơi sâu, cô mím môi nhìn bia mộ, ánh mắt như rực lửa, nói:
- Ba à, đây là lần cuối cùng con gọi ba 1 tiếng như vậy, và vì con .... từng là con gái ba nên con sẽ nói thật lòng 1 câu này. Con không ghét ba.... nhưng con hận ba. Và con thật sự mong rằng, ba ở suối vàng có thể nghe thấy những chữ này, để ôm nó mang theo suốt linh hồn. Kiếp sau... rất mong ba vẫn nhớ nó, để mỗi khi nhìn con và mẹ, mà đau đớn ân hận đến gấp trăm lần!
Nói rồi, Hứa Sơ Sơ xoay người mạnh mẽ rời đi, lời thề nguyện cô để lại trước bia mộ ba của mình như đặt một dấu chấm hết cho tình cha con tưởng chừng sẽ kéo dài vĩnh cửu, nhưng thực chất đã hóa tro bụi.
Vài ngày sau, Hứa Á Nhan và Vĩ Sâm nhận được tin, đứa bé đã bị đưa ra nước ngoài, không rõ địa điểm và tình hình sống chết cụ thể!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.