Chương 440: Ngoại truyện 4: Hôn Lễ Vui Nhộn!
PJH
24/09/2019
Hứa Á Nhan năm nay đã 27 tuổi, sau 7 năm, cô
từ một cô gái ngây ngô thiếu hiểu chuyện, trở thành 1 người
phụ nữ trưởng thành và đầy kiêu hãnh.
Là người đứng đầu Nhất Hứa tộc, phụ trách đi đầu tiên phong cho 35 tộc khác, theo thời gian, cô ngày càng chứng tỏ vị thế không thể xem thường của bản thân, đồng thời cũng chứng tỏ sức mạnh của mình.
Hôm nay, sau tất cả, cô đã có cơ hội được đi vào lễ đường, cùng người đàn ông mình yêu thương, bước đến suốt cuộc đời.
Theo tục lệ lâu đời của Hứa gia, tổ chức hôn lễ của Hứa Á Nhan và Vĩ Sâm cũng giống như Hứa Sơ Sơ, có 2 nghi thức riêng biệt, truyền thống và hiện đại.
Hiện giờ, Hứa Á Nhan đang ngồi trong phòng trang điểm, cùng với Hứa Sơ Sơ, Mạc Lệ và Tưởng Vy Vy, chuẩn bị cho buổi hôn lễ.
Tưởng Vy Vy đặt Sở Chính Thiên xuống ghế, để cho cậu nhóc chơi với Mạnh Như Ý và Thời Hoành Nghị. Cô chợt để ý đến Mạnh Như Ý, lên tiếng hỏi:
- Mạc Lệ, con của em mấy tuổi rồi?
Mạc Lệ đang búi tóc cho Hứa Á Nhan, không nhìn sang, chỉ thuận miệng đáp:
- Như Ý sao? Con bé hơn 4 tuổi rồi chị, vài tháng nữa là lên 5 tuổi.
Tưởng Vy Vy nghe xong,há miệng bất ngờ nói:
- Thật sao? Vậy là con bé cùng tuổi với Chính Thiên rồi! Hai đứa là bạn bè đấy!
Mạc Lệ cũng bất ngờ không kém, cô liếc mắt lên tiếng:
- Vậy sao? Không thể tin được, Như Ý lại có bạn là tổng thống tương lai nữa cơ!
Dứt lời, khắp phòng vang lên những giọng cười vui vẻ.
Thời Hoành Nghị đứng một bên, cậu chớp mắt nhàm chán nhìn "đám đông" đang cười trước mặt, giật giật khóe miệng.
Có gì vui thích mà cười chứ? Cậu chẳng cảm thấy có gì đáng buồn cười ở đây cả! Câu nào câu nấy cũng thật vô vị!
Nghĩ nghĩ, Thời Hoành Nghị nhìn xuống 2 con nhóc nhỏ tuổi đang chơi trò chơi, cứ bi ba bi bô nói luyên thuyên, càng thấy nhức đầu hơn. Cậu nhíu mày, nhấc chân đi ra khỏi phòng.
Thời Cảnh Thường và Sở Bắc, cùng với Mạnh Huyền Chân đang ở nhà của chú Vĩ Sâm bên cạnh rồi, cũng không có ai có khả năng gây hứng thú cho Thời Hoành Nghị nữa, cậu chậm rãi đi ra ngoài sân, ngó nhìn xung quanh.
Lúc ngước đầu lên, bắt gặp một tờ giấy đỏ hình chữ "Hỉ" đang lủng lẳng bay trên cành cây, Thời Hoành Nghị ngó thử cánh cửa gần đó, phát hiện hai chữ "Hỉ" dán trên đó bị thiếu mất 1 cái, lúc này mới biết, một tờ giẩy trên đó là bị hở keo bay lên cành cây.
Thời Hoành Nghị há miệng, muốn gọi người tới lấy nó xuống, thế nhưng ngó nghiêng một lúc, lại thấy ai nấy đều đang bận rộn, chạy đôn chạy đáo, lo lắng chuẩn bị cho kịp giờ lành. Chợt ngậm miệng lại, cậu quyết định không lên tiếng nữa, thở dài 1 hơi, vươn tay muốn trèo lên cây.
Cây này vốn không cao lắm, thân cây to, các cành cũng trông có vẻ săn chắc, thế nên Thời Hoành Nghị không mất nhiều sức để leo lên.
Đến khi cầm được tờ giấy đỏ trong tay, Thời Hoành Nghị liền chẹp miệng.
Haizzz, thật là mệt mỏi mà. Bây giờ đến 1 tờ giấy cũng phải cần đến cậu đích thân lấy nữa, cậu có phải chủ hay không đây?
Đúng lúc này, đột nhiên có 1 cơn gió nổi lên, làm các tán cây bay phấp phới, đất cát phía dưới cũng thổi tung lên mù mịt.
Từ trên cao, một chiếc trực thăng chậm rãi hạ xuống, tiếng cánh quạt kêu "phập phập" ồn ào trong không trung.
Thời Hoành Nghị nhíu mày, híp mắt nhìn chiếc trực thăng, đang lúc xem thử ai to gan như vậy, dám đi bằng trực thăng vào lãnh thổ của Thời gia, thì bỗng, cánh cửa của nó liền mở ra, từ bên trong, xuất hiện một thân ảnh bé nhỏ, đứng vững vàng trước mặt Thời Hoành Nghị.
Một cô bé với mái tóc đen tuyền, được cột cao lên đến đỉnh đầu, đôi mắt sắc lạnh kết hợp với con ngươi màu hổ phách, lạnh nhạt liếc nhìn mọi thứ. Làn da trắng như sứ, đôi môi hồng nhuận mím chặt, từ trên người toát ra thần thái không phù hợp với lứa tuổi của cô. Thân hình nhỏ nhắn nhưng lại mang bộ đồ đen bó sát, càng tôn lên khí chất trưởng thành.
Thời Hoành Nghị đứng nhìn trong vài giây, từ sâu thẳm ánh mắt đen láy xuất hiện những tia khó đoán.
Cô bé đứng trước mặt Thời Hoành Nghị, tiến lên 1 bước nhìn cậu, lên tiếng hỏi:
- Cậu... là Thời Hoành Nghị phải không?
Nghe tên mình xướng lên, Thời Hoành Nghị chớp mắt, không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Cậu là ai?
Cô bé nhướn mày, đột nhiên nhếch môi cười, đáp:
- Tôi sao? Tôi... là chị của cậu!
Vừa dứt lời, từ phía sau, hai thân ảnh khác liền tiến lên, Kỷ Từ Mặc và Thẩm Băng đứng bên cạnh cô bé, lên tiếng hỏi:
- Thanh Ninh, con đừng có dọa em. Chúng ta là đến dự đám cưới, thiện ý một chút.
Kỷ Thanh Ninh không nhìn mẹ mình, cô hơi cười, đáp:
- Con không có dọa em, vẫn chưa nói gì cả mà!
Thẩm Băng cười không nói, cô quay sang nhìn Thời Hoành Nghị, hỏi:
- Tiểu Nghị, mẹ đâu rồi?
Thời Hoành Nghị chớp mắt, bình tĩnh trả lời:
- Cháu có thể nói cho cô biết, khi cô cho đáp trực thăng xuống trước, đất cát đã dính hết vào quần áo cháu rồi!
Trước lời nói của cậu nhóc, Kỷ Từ Mặc và Thẩm Băng im lặng cho trực thăng đáp xuống sân, Kỷ Thanh Ninh đảo mắt, khóe môi lại không tự chủ mà nhếch lên.
Không phải ai cũng có khả năng lên tiếng mà ba mẹ cô không nói lại được. Cậu nhóc này vậy mà chỉ dùng 1 cậu, là khiến họ im lặng làm theo. Rất không đơn giản nha!
Em của cô..... quả thật đủ thú vị. Xem ra, lần này theo ba mẹ đến đây, là quyết định không tồi!
------------...------------...--------------
Giờ lành đã đến, Vĩ Sâm cùng đoàn rể phụ mang theo đồ lễ đi từ nhà bên đi qua. Hứa Sơ Sơ, Mạc Lệ và Tưởng Vy Vy cùng nhau đứng đợi trước cửa, đón chờ đoàn người đang tới.
Đợi đến khi Vĩ Sâm ăn vận chỉnh tề đẹp trai ngời ngời bước vào, Hứa Sơ Sơ nhanh chóng chặn đường lại, cô mỉm cười, lên tiếng:
- Ấy, tân lang, muốn lấy tân nương, phải có chút thành ý gì với chị em chúng tôi chứ?
Vĩ Sâm sớm đã vui vẻ đến mức cười cong cả mắt, anh không nghi ngờ gì liền đáp ứng:
- Được, các dâu phụ là muốn cái gì đây?
Hứa Sơ Sơ chợt cười lưu manh, lộ ra hàm ý không tốt, ánh mắt cô lóe lên tia nghịch ngợm, cho đến khi đám người Vĩ Sâm nhận ra, thì đã là quá muộn rồi.
- Đơn giản thôi, lần trước đêm động phòng anh phá hỏng của em bằng thử thách, vậy lần này... cũng vượt qua đống thử thách này mà vào nhà đi! - Vừa nói, Mạc Lệ từ phía sau liền mang một chiếc thùng nhỏ lên, bên trong, đựng đầy giấy ghi thử thách!
Vĩ Sâm: "..."
Thời Cảnh Thường: "..."
Sở Bắc: "..."
Cùng đoàn người phía sau: "..."
Tưởng Vy Vy bên cạnh nhìn thấy khuôn mặt của mấy người bọn họ, bật cười thành tiếng, nói:
- Tân lang, một dàn rể phụ hùng hậu như vậy, bàn bạc lấy ra chút bản lĩnh đi nào! Hôm nay, tổng thống cũng được, chủ tịch công ty cũng tốt, có bao nhiêu bản lĩnh, lấy ra hoàn thành nhiệm vụ hết đi! Để chị em chúng tôi xem, rốt cuộc các anh tới đâu!
-----------....-----------------...---------
Hứa Á Nhan trong trang phục tân nương đỏ, đang ngồi trên giường trong phòng, như thể đang đợi chú rể đến rước đi.
Hứa Thanh ngồi bên cạnh, ông nắm tay cô, xoa dịu chút căng thẳng, ánh mắt cũng tróng ngông ra cánh cửa, đợi chờ Vĩ Sâm cùng đoàn người của anh ấy đến.
Bất chợt, tiếng điện thoại vang lên, là phát ra từ di động của Hứa Á Nhan, Hứa Thanh đứng dậy, với tay lấy nó đưa cho cô.
Hứa Á Nhan nhìn tên hiện lên màn hình, cô áp vào tai, lên tiếng:
- Gia chủ?
Từ đầu dây bên kia, Hứa Sơ Sơ nhíu mày, nói:
- Á Nhan, tân lang của em thật thiếu khí phách, mới thử thách đầu tiên thôi, anh ấy và dàn rể phụ đã không chơi nổi, thua hết cả rồi!
Hứa Á Nhan bất ngờ, cô chớp mắt hô lên:
- Hả?
Hứa Sơ Sơ xoay đầu, cô nhìn lên cửa sổ phòng Hứa Á Nhan, tiếp tục nói:
- Anh ấy bảo chơi không lại nữa, nên đổi sang kế hoạch B, trèo cửa sổ cướp dâu rồi!
Dứt lời, Hứa Á Nhan hoảng hốt, cô chạy nhanh ra phía cửa sổ phòng mình, ngó nghiêng tìm kiếm.
Trời ạ, Vĩ Sâm tính chơi thật hả? Đây là lầu 2 đó!
Lúc này, hai cánh tay trắng dơ lên cao, nắm vào thành cửa sổ trước mặt cô, cái đầu Vĩ Sâm chậm rãi ngoi lên, khi thấy vợ mình đang đứng đó, liền cười tươi lên tiếng:
- Vợ, anh đến đem em về nhà!
Là người đứng đầu Nhất Hứa tộc, phụ trách đi đầu tiên phong cho 35 tộc khác, theo thời gian, cô ngày càng chứng tỏ vị thế không thể xem thường của bản thân, đồng thời cũng chứng tỏ sức mạnh của mình.
Hôm nay, sau tất cả, cô đã có cơ hội được đi vào lễ đường, cùng người đàn ông mình yêu thương, bước đến suốt cuộc đời.
Theo tục lệ lâu đời của Hứa gia, tổ chức hôn lễ của Hứa Á Nhan và Vĩ Sâm cũng giống như Hứa Sơ Sơ, có 2 nghi thức riêng biệt, truyền thống và hiện đại.
Hiện giờ, Hứa Á Nhan đang ngồi trong phòng trang điểm, cùng với Hứa Sơ Sơ, Mạc Lệ và Tưởng Vy Vy, chuẩn bị cho buổi hôn lễ.
Tưởng Vy Vy đặt Sở Chính Thiên xuống ghế, để cho cậu nhóc chơi với Mạnh Như Ý và Thời Hoành Nghị. Cô chợt để ý đến Mạnh Như Ý, lên tiếng hỏi:
- Mạc Lệ, con của em mấy tuổi rồi?
Mạc Lệ đang búi tóc cho Hứa Á Nhan, không nhìn sang, chỉ thuận miệng đáp:
- Như Ý sao? Con bé hơn 4 tuổi rồi chị, vài tháng nữa là lên 5 tuổi.
Tưởng Vy Vy nghe xong,há miệng bất ngờ nói:
- Thật sao? Vậy là con bé cùng tuổi với Chính Thiên rồi! Hai đứa là bạn bè đấy!
Mạc Lệ cũng bất ngờ không kém, cô liếc mắt lên tiếng:
- Vậy sao? Không thể tin được, Như Ý lại có bạn là tổng thống tương lai nữa cơ!
Dứt lời, khắp phòng vang lên những giọng cười vui vẻ.
Thời Hoành Nghị đứng một bên, cậu chớp mắt nhàm chán nhìn "đám đông" đang cười trước mặt, giật giật khóe miệng.
Có gì vui thích mà cười chứ? Cậu chẳng cảm thấy có gì đáng buồn cười ở đây cả! Câu nào câu nấy cũng thật vô vị!
Nghĩ nghĩ, Thời Hoành Nghị nhìn xuống 2 con nhóc nhỏ tuổi đang chơi trò chơi, cứ bi ba bi bô nói luyên thuyên, càng thấy nhức đầu hơn. Cậu nhíu mày, nhấc chân đi ra khỏi phòng.
Thời Cảnh Thường và Sở Bắc, cùng với Mạnh Huyền Chân đang ở nhà của chú Vĩ Sâm bên cạnh rồi, cũng không có ai có khả năng gây hứng thú cho Thời Hoành Nghị nữa, cậu chậm rãi đi ra ngoài sân, ngó nhìn xung quanh.
Lúc ngước đầu lên, bắt gặp một tờ giấy đỏ hình chữ "Hỉ" đang lủng lẳng bay trên cành cây, Thời Hoành Nghị ngó thử cánh cửa gần đó, phát hiện hai chữ "Hỉ" dán trên đó bị thiếu mất 1 cái, lúc này mới biết, một tờ giẩy trên đó là bị hở keo bay lên cành cây.
Thời Hoành Nghị há miệng, muốn gọi người tới lấy nó xuống, thế nhưng ngó nghiêng một lúc, lại thấy ai nấy đều đang bận rộn, chạy đôn chạy đáo, lo lắng chuẩn bị cho kịp giờ lành. Chợt ngậm miệng lại, cậu quyết định không lên tiếng nữa, thở dài 1 hơi, vươn tay muốn trèo lên cây.
Cây này vốn không cao lắm, thân cây to, các cành cũng trông có vẻ săn chắc, thế nên Thời Hoành Nghị không mất nhiều sức để leo lên.
Đến khi cầm được tờ giấy đỏ trong tay, Thời Hoành Nghị liền chẹp miệng.
Haizzz, thật là mệt mỏi mà. Bây giờ đến 1 tờ giấy cũng phải cần đến cậu đích thân lấy nữa, cậu có phải chủ hay không đây?
Đúng lúc này, đột nhiên có 1 cơn gió nổi lên, làm các tán cây bay phấp phới, đất cát phía dưới cũng thổi tung lên mù mịt.
Từ trên cao, một chiếc trực thăng chậm rãi hạ xuống, tiếng cánh quạt kêu "phập phập" ồn ào trong không trung.
Thời Hoành Nghị nhíu mày, híp mắt nhìn chiếc trực thăng, đang lúc xem thử ai to gan như vậy, dám đi bằng trực thăng vào lãnh thổ của Thời gia, thì bỗng, cánh cửa của nó liền mở ra, từ bên trong, xuất hiện một thân ảnh bé nhỏ, đứng vững vàng trước mặt Thời Hoành Nghị.
Một cô bé với mái tóc đen tuyền, được cột cao lên đến đỉnh đầu, đôi mắt sắc lạnh kết hợp với con ngươi màu hổ phách, lạnh nhạt liếc nhìn mọi thứ. Làn da trắng như sứ, đôi môi hồng nhuận mím chặt, từ trên người toát ra thần thái không phù hợp với lứa tuổi của cô. Thân hình nhỏ nhắn nhưng lại mang bộ đồ đen bó sát, càng tôn lên khí chất trưởng thành.
Thời Hoành Nghị đứng nhìn trong vài giây, từ sâu thẳm ánh mắt đen láy xuất hiện những tia khó đoán.
Cô bé đứng trước mặt Thời Hoành Nghị, tiến lên 1 bước nhìn cậu, lên tiếng hỏi:
- Cậu... là Thời Hoành Nghị phải không?
Nghe tên mình xướng lên, Thời Hoành Nghị chớp mắt, không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Cậu là ai?
Cô bé nhướn mày, đột nhiên nhếch môi cười, đáp:
- Tôi sao? Tôi... là chị của cậu!
Vừa dứt lời, từ phía sau, hai thân ảnh khác liền tiến lên, Kỷ Từ Mặc và Thẩm Băng đứng bên cạnh cô bé, lên tiếng hỏi:
- Thanh Ninh, con đừng có dọa em. Chúng ta là đến dự đám cưới, thiện ý một chút.
Kỷ Thanh Ninh không nhìn mẹ mình, cô hơi cười, đáp:
- Con không có dọa em, vẫn chưa nói gì cả mà!
Thẩm Băng cười không nói, cô quay sang nhìn Thời Hoành Nghị, hỏi:
- Tiểu Nghị, mẹ đâu rồi?
Thời Hoành Nghị chớp mắt, bình tĩnh trả lời:
- Cháu có thể nói cho cô biết, khi cô cho đáp trực thăng xuống trước, đất cát đã dính hết vào quần áo cháu rồi!
Trước lời nói của cậu nhóc, Kỷ Từ Mặc và Thẩm Băng im lặng cho trực thăng đáp xuống sân, Kỷ Thanh Ninh đảo mắt, khóe môi lại không tự chủ mà nhếch lên.
Không phải ai cũng có khả năng lên tiếng mà ba mẹ cô không nói lại được. Cậu nhóc này vậy mà chỉ dùng 1 cậu, là khiến họ im lặng làm theo. Rất không đơn giản nha!
Em của cô..... quả thật đủ thú vị. Xem ra, lần này theo ba mẹ đến đây, là quyết định không tồi!
------------...------------...--------------
Giờ lành đã đến, Vĩ Sâm cùng đoàn rể phụ mang theo đồ lễ đi từ nhà bên đi qua. Hứa Sơ Sơ, Mạc Lệ và Tưởng Vy Vy cùng nhau đứng đợi trước cửa, đón chờ đoàn người đang tới.
Đợi đến khi Vĩ Sâm ăn vận chỉnh tề đẹp trai ngời ngời bước vào, Hứa Sơ Sơ nhanh chóng chặn đường lại, cô mỉm cười, lên tiếng:
- Ấy, tân lang, muốn lấy tân nương, phải có chút thành ý gì với chị em chúng tôi chứ?
Vĩ Sâm sớm đã vui vẻ đến mức cười cong cả mắt, anh không nghi ngờ gì liền đáp ứng:
- Được, các dâu phụ là muốn cái gì đây?
Hứa Sơ Sơ chợt cười lưu manh, lộ ra hàm ý không tốt, ánh mắt cô lóe lên tia nghịch ngợm, cho đến khi đám người Vĩ Sâm nhận ra, thì đã là quá muộn rồi.
- Đơn giản thôi, lần trước đêm động phòng anh phá hỏng của em bằng thử thách, vậy lần này... cũng vượt qua đống thử thách này mà vào nhà đi! - Vừa nói, Mạc Lệ từ phía sau liền mang một chiếc thùng nhỏ lên, bên trong, đựng đầy giấy ghi thử thách!
Vĩ Sâm: "..."
Thời Cảnh Thường: "..."
Sở Bắc: "..."
Cùng đoàn người phía sau: "..."
Tưởng Vy Vy bên cạnh nhìn thấy khuôn mặt của mấy người bọn họ, bật cười thành tiếng, nói:
- Tân lang, một dàn rể phụ hùng hậu như vậy, bàn bạc lấy ra chút bản lĩnh đi nào! Hôm nay, tổng thống cũng được, chủ tịch công ty cũng tốt, có bao nhiêu bản lĩnh, lấy ra hoàn thành nhiệm vụ hết đi! Để chị em chúng tôi xem, rốt cuộc các anh tới đâu!
-----------....-----------------...---------
Hứa Á Nhan trong trang phục tân nương đỏ, đang ngồi trên giường trong phòng, như thể đang đợi chú rể đến rước đi.
Hứa Thanh ngồi bên cạnh, ông nắm tay cô, xoa dịu chút căng thẳng, ánh mắt cũng tróng ngông ra cánh cửa, đợi chờ Vĩ Sâm cùng đoàn người của anh ấy đến.
Bất chợt, tiếng điện thoại vang lên, là phát ra từ di động của Hứa Á Nhan, Hứa Thanh đứng dậy, với tay lấy nó đưa cho cô.
Hứa Á Nhan nhìn tên hiện lên màn hình, cô áp vào tai, lên tiếng:
- Gia chủ?
Từ đầu dây bên kia, Hứa Sơ Sơ nhíu mày, nói:
- Á Nhan, tân lang của em thật thiếu khí phách, mới thử thách đầu tiên thôi, anh ấy và dàn rể phụ đã không chơi nổi, thua hết cả rồi!
Hứa Á Nhan bất ngờ, cô chớp mắt hô lên:
- Hả?
Hứa Sơ Sơ xoay đầu, cô nhìn lên cửa sổ phòng Hứa Á Nhan, tiếp tục nói:
- Anh ấy bảo chơi không lại nữa, nên đổi sang kế hoạch B, trèo cửa sổ cướp dâu rồi!
Dứt lời, Hứa Á Nhan hoảng hốt, cô chạy nhanh ra phía cửa sổ phòng mình, ngó nghiêng tìm kiếm.
Trời ạ, Vĩ Sâm tính chơi thật hả? Đây là lầu 2 đó!
Lúc này, hai cánh tay trắng dơ lên cao, nắm vào thành cửa sổ trước mặt cô, cái đầu Vĩ Sâm chậm rãi ngoi lên, khi thấy vợ mình đang đứng đó, liền cười tươi lên tiếng:
- Vợ, anh đến đem em về nhà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.