Chương 445: Ngoại truyện 8: Rồi Sẽ Gặp Người Thực Sự Để Ý!
PJH
24/09/2019
Tống San San bất ngờ trước hành động của
Thời Hoành Nghị, mắt cô mở lớn sững sờ, chớp liên tục nhìn
khuôn mặt phóng đại của người đàn ông đối diện.
"...." !!!!
Cái gì.... cái gì mới xảy ra vậy? Anh ta... anh ta mới làm gì cô đấy? Hôn ư? Kiss???
Trời ạ, cô thừa nhận mình là người nước ngoài, tư tưởng có chút phóng khoáng cởi mở, nhưng mà..... không tới mức vậy đâu nha!
Cô và anh ta mới gặp nhau 2 lần thôi, thế mà giờ hôn luôn rồi, tiến triển nhanh gì như tên lửa vậy?
Vô số những câu hỏi và thắc mắc hiện ra trong đầu Tống San San, khiến cô đứng sựng người, cho đến khi cảm nhận được đôi môi mềm mại của Thời Hoành Nghị hơi di chuyển, xúc giác ấm nóng chạm vào môi mình, cô mới hoảng hốt đẩy vai người đàn ông ra.
Đưa tay lên che môi lại, Tống San San ngạc nhiên nhìn Thời Hoành Nghị, lên tiếng:
- Anh.... anh làm cái gì tôi vậy? Sao tự nhiên lại....
Thời Hoành Nghị ngược lại không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nhếch môi nói:
- Đừng động đậy!
Dứt lời anh cầm lấy bàn tay trắng nõn mềm mịn của Tống San San kéo mạnh về phía mình, một lần nữa nhướn người tới, nhắm chuẩn chính xác vào môi cô.
Trăng đêm nay, đẹp đến say lòng người.....
-------...------------....------------------
Thời Cảnh Thường cho người dọn dẹp hết buổi tiệc, anh đưa Hứa Sơ Sơ đã say mèm lên xe, chở về nhà, rồi đặt lên giường cho cô ngủ, sau đó mới đi vào phòng tắm gội rửa cơ thể một lượt.
Lúc đi ra, anh nhìn thấy Hứa Sơ Sơ nằm nghiêng qua 1 bên, cơ thể có chút run rẩy nhè nhẹ.
Nhíu mày, Thời Cảnh Thường liền đi tới, mở chăn ra xem xét, quả nhiên.... thân người cô hơi cứng ngắc.
Thở dài, anh liền đi đến phía tủ thuốc, lấy từ trong lọ thuốc ra 1 viên màu trắng, rồi cầm theo ly nước trên bàn đến chỗ Hứa Sơ Sơ.
Anh đỡ người cô dậy, dùng 1 tay cậy miệng ra, sau đó cắn viên thuốc làm hai, rồi nhét vào trong miệng Hứa Sơ Sơ.
Trong cơn say lâng lâng, Hứa Sơ Sơ đưa tay lên ngăn hành động của Thời Cảnh Thường, đồng thời mím môi, nghiêng mặt qua chỗ khác, như không muốn uống thuốc vậy.
Thời Cảnh Thường liền ghé sát vào tai cô, nói nhỏ:
- Ngoan, uống cái này em sẽ hết đau!
Nói rồi, anh xoay miệng cô lại, cố gắng đưa nửa viên thuốc vào trong 1 lần nữa, sau khi uống chung với nước, xác nhận đã nuốt xuống anh mới tiếp tục cho nửa viên thuốc còn lại vào theo.
Khi uống xong, thân thể Hứa Sơ Sơ đột nhiên thoải mái hơn, không còn cứng nhắc nữa. Thời Cảnh Thường đặt lại cô xuống giường, rồi đắp chăn lên.
Vuốt ve hai bên mái tóc cô, anh thở dài 1 hơi, lên tiếng nói nhỏ:
- Đã bảo là đừng uống nhiều rượu rồi mà!
Mấy năm nay, Hứa Sơ Sơ kết hợp uống thuốc với điều trị nên bệnh tình lúc trước đã giảm được phần nào, tuy nhiên, vẫn không thể trị được tận gốc. Di chứng để lại từ sau vụ nổ hàng chục năm trước vẫn rất nhiều, khiến cô gặp khó khăn trong mỗi giấc ngủ. Hơn nữa, nếu uống nhiều chất có cồn, cột sống cũng sẽ bị ảnh hưởng, khiến cô nằm không được thoải mái, tay chân cũng cứng nhắc.
Hôm nay, anh biết trước sẽ như vậy, nên mới dặn cô uống ít lại, thế mà....
Haizzz, cô bé của anh vẫn không nghe lời như thế!
Nhìn một lượt, Thời Cảnh Thường lại đứng lên, anh tắt đèn ngủ, sau đó đi ra khỏi phòng. Cẩn thận kiểm tra tình hình của Thời Vũ Đồng phòng bên cạnh, sau đó mới đi qua phòng của Thời Hoành Nghị.
Đúng lúc mở cửa ra, anh liền nhìn thấy con trai mình đang ngồi trên bàn, ánh mắt hướng về vật trên tay mình, ngắm một lúc lâu.
- Con về lúc nào vậy? - Thời Cảnh Thường lên tiếng hỏi.
Anh nhớ lúc nãy mình vô nhà, không có thấy xe của Thời Hoành Nghị.
Lúc này, Thời Hoành Nghị mới nhìn sang, anh nắm chiếc chìa khóa vào lòng bàn tay, thu về phía bên hông mình, lễ phép đáp:
- Con mới vừa về thôi, ba vẫn chưa đi ngủ sao?
Thời Cảnh Thường lắc đầu, anh đi vào trong, ngồi xuống bên cạnh, hỏi tiếp:
- Lúc nãy đi đâu vậy? Giữa buổi tiệc ba đã không thấy con!
Thời Hoành Nghị chớp mắt, bình tĩnh trả lời:
- Con đi chơi với bạn thôi!
Câu trả lời đương nhiên khiến Thời Cảnh Thường tò mò, anh hơi cười, nói:
- Bạn? Là bạn nào? Nam hay nữ? Có thể có sức ảnh hưởng đến đâu mà rủ được con bỏ ngang bữa tiệc đi chơi vậy?
Thời Cảnh Thường không phải là không biết hành động của con trai mình, mọi việc cậu làm đều có người báo lại về cho anh, bao gồm việc gì, với ai, ở đâu,..... đều rất chi tiết và rõ ràng.
Tuy nhiên, anh vẫn hỏi như một sự quan tâm đúng nghĩa của 1 người cha thực sự!
Thời Hoành Nghị cười đáp lại:
- Chỉ là bạn bình thường thôi, khi nào có dịp, con sẽ giới thiệu với ba.
Nghe như vậy, Thời Cảnh Thường cũng không cố hỏi gì nữa, anh gật đồng cho qua. Đúng lúc này, đột nhiên Thời Hoành Nghị lại lên tiếng hỏi:
- Ba, con có thể hỏi cái này được không? Trước khi ba mẹ đến với nhau, ai là người để ý đối phương trước vậy?
Đầu tiên là bất ngờ, sau đó là ngạc nhiên, rồi như hiểu ra chuyện gì, Thời Cảnh Thường liền bật cười, anh đỏa mắt, đáp:
- Mẹ con theo đuổi ba có, ba theo đuổi mẹ con cũng có. Đến lúc yêu nhau rồi, ba cũng không dám chắc ai là người để ý ai trước nữa. Căn bản là cả ba và mẹ con đều không quan tâm điều đó. Bắt đầu như thế nào không có quan trọng, quan trọng là đi đến kết thúc vẫn có nhau.
Dứt lời, Thời Cảnh Thường đưa tay đặt lên vai Thời Hoành Nghị, nói tiếp:
- Tuy ba không thể trả lời con câu này một cách chắc chắn, nhưng ba có thể khẳng định, con rồi sẽ gặp được 1 người mà con thực sự để ý thôi. Bởi vì... đó là nhiệm vụ của định mệnh giao cho 1 con người.
- Khi cảm nhận được điều đó, đừng ngại ngần tiến lên, cũng đừng chần chờ việc bày tỏ, vì có thể con sẽ không có cơ hội thứ 2 nữa đâu!
Thời Cảnh Thường đã được ám vệ báo cáo toàn bộ tình hình tối nay, bao gồm cả việc con trai mình mười mấy năm chưa từng để một người con gái nào vào mắt lại tình nguyện chở một cô gái xa lạ đi ngắm biển, còn hôn nhau...
Dường như anh đã biết... sắp tới sẽ có chuyện gì xảy ra rồi!
---------...-------------...----------------
Vài ngày sau, Hứa Sơ Sơ mới biết trường Thời Hoành Nghị đăng kí là trường Nghệ thuật Bắc Kinh. Cô có nghĩ mãi cũng không ra lí do, không phải mấy hôm trước nói là đăng kí học viện quân sự sao? Thế nào lại đổi sang trường Điện ảnh rồi?
Con trai cô... sao khó hiểu thế??
Hôm nay, Tống San San có tiết học trên trường, ngày đầu tiên cho buổi lễ khai giảng, cô thức dậy từ rất sớm, chuẩn bị mọi thứ thật chỉnh chu.
Lúc ăn sáng, vì nói chuyện không vui vẻ nên cô đã lên xe đến trường trước. Nội dung cuộc nói chuyện cũng chỉ xoay quanh 1 vấn đề, đó là khi nào thì cô muốn kết hôn?
Làm ơn đi, cô mới 17t thôi có được không? Dù có hôn ước rồi nhưng kết hôn là chuyện còn lâu nữa mới tới mà. Cô còn muốn làm rất nhiều việc, không muốn lấy chồng sớm như vậy!
Ba mẹ cô suốt ngày đốc thúc cô với gia đình nhà họ Lang, cứ nhắc chuyện đính ước mãi thôi. Nào là bảo cô phải tranh thủ thời gian, bồi đắp tình cảm với người tên gì mà.... tên gì ấy nhỉ... phải rồi, Lang Vũ Thanh, đúng, chính là cái tên đó. Bồi đắp tình cảm từ lúc còn trẻ để đến khi kết hôn sẽ thuận lợi hơn.
"..."
Cái.... WTF?? Cô mới gặp hắn vài lần qua mấy bữa cơm thôi, cô thậm chí còn không nhớ nổi cái tên nữa, làm thế méo nào mà quen biết gia tăng cảm tình chứ?
Thôi bỏ đi, đợi cô lớn, rồi sẽ nghĩ cách bỏ cái hôn ước này sau, mệt mỏi, quá mệt mỏi rồi!
Đang suy nghĩ linh tinh, đột nhiên chiếc xe phanh gấp lại, khiến Tống San San nhào người về phía trước. Cũng may cô phản ứng nhanh, lấy tay che đầu, nên không bị đập mạnh vào ghế ngồi phía trước.
Người tài xế hoảng hốt quay đầu nhìn lại, nhanh chóng hỏi han:
- Tống tiểu thư, cô có sao không?
Tống San San chớp chớp mắt, cô thu người về ghế ngồi, chậm rãi đáp:
- Cháu không sao, nhưng chú Lý, chú hôm nay sao vậy? Đi như thế làm cháu sợ đấy!
Tài xế thở phào 1 hơi nhẹ nhõm, rồi nói:
- Tống tiểu thư, là người đi xe đằng trước không bíp còi, làm rẽ mà phanh không kịp. Để tôi xuống nói với họ.
Tống San San nhíu mày, cô nhướn người nhìn ra, rồi lên tiếng:
- Chú trước đừng nói lỗi gì cả, đi xuống xem thử người bên kia thế nào đi! Nếu như hòa giải được thì tốt, giải quyết nhanh cháu còn đến trường!
Dứt lời người tài xế liền vâng dạ rồi xuống xe, đi về phía trước hỏi. Người đối diện cũng đi xuống, thế nhưng hai bên nói một hồi vẫn không xong, lại còn có dấu hiêu tranh chấp qua lại.
Tống San San nhìn đồng hồ, cô mím môi mở cửa đi xuống, bước về phía hai người đang nói lớn kia, lên tiếng:
- Chú Lý, vẫn chưa giải quyết xong sao? Cháu sắp muộn giờ học rồi.
Đúng lúc này, từ trong xe đối diện, một người con trai đang ngồi trên ghế, thấy Tống San San xuất hiện, anh nhướn mày ngạc nhiên rồi cũng nhanh chóng xuống xe.
Tống San San đang nói chuyện, đột nhiên phát giác có người tiến lại, cô liếc mắt nhìn qua, bất ngờ khi nhìn thấy người đàn ông quen thuộc, theo bản năng thốt lên:
- Anh... sao lại ở đây?
Thời Hoành Nghị chớp mắt, bình tĩnh như không đáp lại:
- Tôi đi học!
Vừa nói xong, cả hai giật mình nhìn nhau, rồi cùng nhìn xuống đồng phục trên người.
"...."
Cái này.... không phải cùng 1 màu sao? Còn cùng 1 logo và kiểu cách nữa!
Khoan đã, méo thể nào đúng chứ? Đây.... chắc không phải cùng một trường đúng không?
"...." !!!!
Cái gì.... cái gì mới xảy ra vậy? Anh ta... anh ta mới làm gì cô đấy? Hôn ư? Kiss???
Trời ạ, cô thừa nhận mình là người nước ngoài, tư tưởng có chút phóng khoáng cởi mở, nhưng mà..... không tới mức vậy đâu nha!
Cô và anh ta mới gặp nhau 2 lần thôi, thế mà giờ hôn luôn rồi, tiến triển nhanh gì như tên lửa vậy?
Vô số những câu hỏi và thắc mắc hiện ra trong đầu Tống San San, khiến cô đứng sựng người, cho đến khi cảm nhận được đôi môi mềm mại của Thời Hoành Nghị hơi di chuyển, xúc giác ấm nóng chạm vào môi mình, cô mới hoảng hốt đẩy vai người đàn ông ra.
Đưa tay lên che môi lại, Tống San San ngạc nhiên nhìn Thời Hoành Nghị, lên tiếng:
- Anh.... anh làm cái gì tôi vậy? Sao tự nhiên lại....
Thời Hoành Nghị ngược lại không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nhếch môi nói:
- Đừng động đậy!
Dứt lời anh cầm lấy bàn tay trắng nõn mềm mịn của Tống San San kéo mạnh về phía mình, một lần nữa nhướn người tới, nhắm chuẩn chính xác vào môi cô.
Trăng đêm nay, đẹp đến say lòng người.....
-------...------------....------------------
Thời Cảnh Thường cho người dọn dẹp hết buổi tiệc, anh đưa Hứa Sơ Sơ đã say mèm lên xe, chở về nhà, rồi đặt lên giường cho cô ngủ, sau đó mới đi vào phòng tắm gội rửa cơ thể một lượt.
Lúc đi ra, anh nhìn thấy Hứa Sơ Sơ nằm nghiêng qua 1 bên, cơ thể có chút run rẩy nhè nhẹ.
Nhíu mày, Thời Cảnh Thường liền đi tới, mở chăn ra xem xét, quả nhiên.... thân người cô hơi cứng ngắc.
Thở dài, anh liền đi đến phía tủ thuốc, lấy từ trong lọ thuốc ra 1 viên màu trắng, rồi cầm theo ly nước trên bàn đến chỗ Hứa Sơ Sơ.
Anh đỡ người cô dậy, dùng 1 tay cậy miệng ra, sau đó cắn viên thuốc làm hai, rồi nhét vào trong miệng Hứa Sơ Sơ.
Trong cơn say lâng lâng, Hứa Sơ Sơ đưa tay lên ngăn hành động của Thời Cảnh Thường, đồng thời mím môi, nghiêng mặt qua chỗ khác, như không muốn uống thuốc vậy.
Thời Cảnh Thường liền ghé sát vào tai cô, nói nhỏ:
- Ngoan, uống cái này em sẽ hết đau!
Nói rồi, anh xoay miệng cô lại, cố gắng đưa nửa viên thuốc vào trong 1 lần nữa, sau khi uống chung với nước, xác nhận đã nuốt xuống anh mới tiếp tục cho nửa viên thuốc còn lại vào theo.
Khi uống xong, thân thể Hứa Sơ Sơ đột nhiên thoải mái hơn, không còn cứng nhắc nữa. Thời Cảnh Thường đặt lại cô xuống giường, rồi đắp chăn lên.
Vuốt ve hai bên mái tóc cô, anh thở dài 1 hơi, lên tiếng nói nhỏ:
- Đã bảo là đừng uống nhiều rượu rồi mà!
Mấy năm nay, Hứa Sơ Sơ kết hợp uống thuốc với điều trị nên bệnh tình lúc trước đã giảm được phần nào, tuy nhiên, vẫn không thể trị được tận gốc. Di chứng để lại từ sau vụ nổ hàng chục năm trước vẫn rất nhiều, khiến cô gặp khó khăn trong mỗi giấc ngủ. Hơn nữa, nếu uống nhiều chất có cồn, cột sống cũng sẽ bị ảnh hưởng, khiến cô nằm không được thoải mái, tay chân cũng cứng nhắc.
Hôm nay, anh biết trước sẽ như vậy, nên mới dặn cô uống ít lại, thế mà....
Haizzz, cô bé của anh vẫn không nghe lời như thế!
Nhìn một lượt, Thời Cảnh Thường lại đứng lên, anh tắt đèn ngủ, sau đó đi ra khỏi phòng. Cẩn thận kiểm tra tình hình của Thời Vũ Đồng phòng bên cạnh, sau đó mới đi qua phòng của Thời Hoành Nghị.
Đúng lúc mở cửa ra, anh liền nhìn thấy con trai mình đang ngồi trên bàn, ánh mắt hướng về vật trên tay mình, ngắm một lúc lâu.
- Con về lúc nào vậy? - Thời Cảnh Thường lên tiếng hỏi.
Anh nhớ lúc nãy mình vô nhà, không có thấy xe của Thời Hoành Nghị.
Lúc này, Thời Hoành Nghị mới nhìn sang, anh nắm chiếc chìa khóa vào lòng bàn tay, thu về phía bên hông mình, lễ phép đáp:
- Con mới vừa về thôi, ba vẫn chưa đi ngủ sao?
Thời Cảnh Thường lắc đầu, anh đi vào trong, ngồi xuống bên cạnh, hỏi tiếp:
- Lúc nãy đi đâu vậy? Giữa buổi tiệc ba đã không thấy con!
Thời Hoành Nghị chớp mắt, bình tĩnh trả lời:
- Con đi chơi với bạn thôi!
Câu trả lời đương nhiên khiến Thời Cảnh Thường tò mò, anh hơi cười, nói:
- Bạn? Là bạn nào? Nam hay nữ? Có thể có sức ảnh hưởng đến đâu mà rủ được con bỏ ngang bữa tiệc đi chơi vậy?
Thời Cảnh Thường không phải là không biết hành động của con trai mình, mọi việc cậu làm đều có người báo lại về cho anh, bao gồm việc gì, với ai, ở đâu,..... đều rất chi tiết và rõ ràng.
Tuy nhiên, anh vẫn hỏi như một sự quan tâm đúng nghĩa của 1 người cha thực sự!
Thời Hoành Nghị cười đáp lại:
- Chỉ là bạn bình thường thôi, khi nào có dịp, con sẽ giới thiệu với ba.
Nghe như vậy, Thời Cảnh Thường cũng không cố hỏi gì nữa, anh gật đồng cho qua. Đúng lúc này, đột nhiên Thời Hoành Nghị lại lên tiếng hỏi:
- Ba, con có thể hỏi cái này được không? Trước khi ba mẹ đến với nhau, ai là người để ý đối phương trước vậy?
Đầu tiên là bất ngờ, sau đó là ngạc nhiên, rồi như hiểu ra chuyện gì, Thời Cảnh Thường liền bật cười, anh đỏa mắt, đáp:
- Mẹ con theo đuổi ba có, ba theo đuổi mẹ con cũng có. Đến lúc yêu nhau rồi, ba cũng không dám chắc ai là người để ý ai trước nữa. Căn bản là cả ba và mẹ con đều không quan tâm điều đó. Bắt đầu như thế nào không có quan trọng, quan trọng là đi đến kết thúc vẫn có nhau.
Dứt lời, Thời Cảnh Thường đưa tay đặt lên vai Thời Hoành Nghị, nói tiếp:
- Tuy ba không thể trả lời con câu này một cách chắc chắn, nhưng ba có thể khẳng định, con rồi sẽ gặp được 1 người mà con thực sự để ý thôi. Bởi vì... đó là nhiệm vụ của định mệnh giao cho 1 con người.
- Khi cảm nhận được điều đó, đừng ngại ngần tiến lên, cũng đừng chần chờ việc bày tỏ, vì có thể con sẽ không có cơ hội thứ 2 nữa đâu!
Thời Cảnh Thường đã được ám vệ báo cáo toàn bộ tình hình tối nay, bao gồm cả việc con trai mình mười mấy năm chưa từng để một người con gái nào vào mắt lại tình nguyện chở một cô gái xa lạ đi ngắm biển, còn hôn nhau...
Dường như anh đã biết... sắp tới sẽ có chuyện gì xảy ra rồi!
---------...-------------...----------------
Vài ngày sau, Hứa Sơ Sơ mới biết trường Thời Hoành Nghị đăng kí là trường Nghệ thuật Bắc Kinh. Cô có nghĩ mãi cũng không ra lí do, không phải mấy hôm trước nói là đăng kí học viện quân sự sao? Thế nào lại đổi sang trường Điện ảnh rồi?
Con trai cô... sao khó hiểu thế??
Hôm nay, Tống San San có tiết học trên trường, ngày đầu tiên cho buổi lễ khai giảng, cô thức dậy từ rất sớm, chuẩn bị mọi thứ thật chỉnh chu.
Lúc ăn sáng, vì nói chuyện không vui vẻ nên cô đã lên xe đến trường trước. Nội dung cuộc nói chuyện cũng chỉ xoay quanh 1 vấn đề, đó là khi nào thì cô muốn kết hôn?
Làm ơn đi, cô mới 17t thôi có được không? Dù có hôn ước rồi nhưng kết hôn là chuyện còn lâu nữa mới tới mà. Cô còn muốn làm rất nhiều việc, không muốn lấy chồng sớm như vậy!
Ba mẹ cô suốt ngày đốc thúc cô với gia đình nhà họ Lang, cứ nhắc chuyện đính ước mãi thôi. Nào là bảo cô phải tranh thủ thời gian, bồi đắp tình cảm với người tên gì mà.... tên gì ấy nhỉ... phải rồi, Lang Vũ Thanh, đúng, chính là cái tên đó. Bồi đắp tình cảm từ lúc còn trẻ để đến khi kết hôn sẽ thuận lợi hơn.
"..."
Cái.... WTF?? Cô mới gặp hắn vài lần qua mấy bữa cơm thôi, cô thậm chí còn không nhớ nổi cái tên nữa, làm thế méo nào mà quen biết gia tăng cảm tình chứ?
Thôi bỏ đi, đợi cô lớn, rồi sẽ nghĩ cách bỏ cái hôn ước này sau, mệt mỏi, quá mệt mỏi rồi!
Đang suy nghĩ linh tinh, đột nhiên chiếc xe phanh gấp lại, khiến Tống San San nhào người về phía trước. Cũng may cô phản ứng nhanh, lấy tay che đầu, nên không bị đập mạnh vào ghế ngồi phía trước.
Người tài xế hoảng hốt quay đầu nhìn lại, nhanh chóng hỏi han:
- Tống tiểu thư, cô có sao không?
Tống San San chớp chớp mắt, cô thu người về ghế ngồi, chậm rãi đáp:
- Cháu không sao, nhưng chú Lý, chú hôm nay sao vậy? Đi như thế làm cháu sợ đấy!
Tài xế thở phào 1 hơi nhẹ nhõm, rồi nói:
- Tống tiểu thư, là người đi xe đằng trước không bíp còi, làm rẽ mà phanh không kịp. Để tôi xuống nói với họ.
Tống San San nhíu mày, cô nhướn người nhìn ra, rồi lên tiếng:
- Chú trước đừng nói lỗi gì cả, đi xuống xem thử người bên kia thế nào đi! Nếu như hòa giải được thì tốt, giải quyết nhanh cháu còn đến trường!
Dứt lời người tài xế liền vâng dạ rồi xuống xe, đi về phía trước hỏi. Người đối diện cũng đi xuống, thế nhưng hai bên nói một hồi vẫn không xong, lại còn có dấu hiêu tranh chấp qua lại.
Tống San San nhìn đồng hồ, cô mím môi mở cửa đi xuống, bước về phía hai người đang nói lớn kia, lên tiếng:
- Chú Lý, vẫn chưa giải quyết xong sao? Cháu sắp muộn giờ học rồi.
Đúng lúc này, từ trong xe đối diện, một người con trai đang ngồi trên ghế, thấy Tống San San xuất hiện, anh nhướn mày ngạc nhiên rồi cũng nhanh chóng xuống xe.
Tống San San đang nói chuyện, đột nhiên phát giác có người tiến lại, cô liếc mắt nhìn qua, bất ngờ khi nhìn thấy người đàn ông quen thuộc, theo bản năng thốt lên:
- Anh... sao lại ở đây?
Thời Hoành Nghị chớp mắt, bình tĩnh như không đáp lại:
- Tôi đi học!
Vừa nói xong, cả hai giật mình nhìn nhau, rồi cùng nhìn xuống đồng phục trên người.
"...."
Cái này.... không phải cùng 1 màu sao? Còn cùng 1 logo và kiểu cách nữa!
Khoan đã, méo thể nào đúng chứ? Đây.... chắc không phải cùng một trường đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.